Cùng lúc đó, điện thoại Lâm Nhã đang nói chuyện truyền đến giọng của Hạ Quý Thần: "Làm sao vậy?"
Quý Ức vốn định trả lời câu hỏi của Bạc Hà, nhưng nghe thấy giọng nói của Hạ Quý Thần, khóe môi vừa mấp máy đã mím chặt, nhanh chân bước vào phòng tắm.
Trước khi đóng cửa, Quý Ức vẫn nghe thoáng qua được câu hỏi của Hạ Quý Thần: “Mọi người đều đang ở kí túc xá?"
Lúc Quý Ức tắm xong bước ra, Lâm Nhã đã cúp điện thoại, mấy bạn cùng phòng đều cầm trên tay mỗi người một cốc trà sữa, ríu rít nói chuyện không ngừng.
Người mở miệng nói chuyện với Quý Ức đầu tiên là Bạc Hà: “Tiểu Ức, cậu không sao chứ?”
Quý Ức lắc lắc đầu, trả lời: “Không có việc gì, chỉ là tớ không cố ý nên vấp ngã một chút thôi.
”
“Vậy thì tốt rồi.
” Bạc hà nói xong, chỉ tay về phía bàn, nói: “Tiểu Ức, trà sữa của cậu đang ở đó.
”
Đường Họa Họa nói tiếp: “Là bạn trai của Tiểu Nhã vừa đưa tới.
”
Bạn trai tiểu Nhã.
…… Hạ Quý Thần?
Thì ra, trước khi cô bước vào phòng tắm, nghe Hạ Quý Thần hỏi Lâm Nhã câu kia, chính là ý tứ này…… Thay lâm Nhã mời tất cả mọi người trong kí túc xá uống trà sữa.
Quý Ức hướng về phía Lâm Nhã nói câu: “Cám ơn”.
Vì không muốn cho mọi người thấy sự khác thường của mình, cô cầm lấy cốc trà sữa, leo lên giường nhưng không định uống mà để ngay bên cạnh.
Mặt khác hai người kia lại bắt đầu vây quanh Lâm Nhã, nói về đề tài bạn trai của tiểu Nhã: Hạ Quý Thần.
“Tiểu nhã, bạn trai của cậu thật tốt!”
“Đúng vậy a, buổi tối lúc đi Kim Bích Huy Hoàng, cậu nói muốn uống trà sữa, ở đó không có, lúc đưa chúng ta trở về, cậu ta liền xoay người đi mua về cho cậu.
”
“Càng quan trọng là anh ấy không hút thuốc, cũng không uống rượu a, hơn nữa lúc tối nhiều người chúc rượu như vậy, anh ấy đều không uống, còn nói cái gì mà uống rượu sẽ dễ dàng trêu chọc phải phiền toái, đúng là một người đàn ông có tự chủ, quả thật rất hoàn hảo!”
Tiếp theo, mọi người vẫn tiếp tục khen, nhưng Quý Ức không còn nghe lọt nổi chữ nào nữa, trong đầu cô chỉ đều là: “Uống rượu sẽ dễ dàng trêu chọc phải phiền toái”.
Nghe thấy câu này khiến bên tai cô lại vang lên giọng nói của Hạ Quý Thần từ bốn năm trước, lúc hắn cúi đầu nhìn xuống nói với cô: “Nếu không phải đêm đó tôi uống xong rượu, cô cho rằng tôi sẽ chạm vào cô?”
Nghĩ tới đây, Quý Ức chợt cảm thấy có cái gì đó đâm sâu vào lòng, khiến sắc mặt cô tái nhợt lạ thường.
Sau đó vài ngày, Quý Ức cũng không còn gặp Hạ Quý Thần nữa, ngay cả khi nghe đến tên Hạ Quý Thần, cũng chỉ có buổi tối liên hoan hôm đó.
! !
Vào cuối tuần, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa ra ngoài đi dạo phố, trong kí túc xá chỉ còn lại hai người là Quý Ức và Lâm Nhã.
Lâm Nhã đang trang điểm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Quý Ức đang nằm trên giường đọc sách: “Tiểu Ức, tớ nhớ cậu đã từng nói, cậu học trường trung học ở Tô Thành, hơn nữa là trường Trung A, anh Hạ cũng học trung học ở đó, cậu và anh ấy có quen biết nhau không?"
Kí túc xá của ban điện ảnh, ban ngày đêu không cấm có người tới chơi.
Lâm Nhã vốn có hẹn với Hạ Quý Thần đêm nay đi tham gia Lộ Thiên Tụ hội, thời điểm Hạ Quý Thần đến kí túc xá đón Lâm Nhã, vốn định gọi điện thoại kêu đi xuống, nhưng Lâm Nhã lại không nhận điện thoại, liền tức giận, định rời đi nhưng lại chần chừ, cuối cùng hắn xuống xe, tự đi lên lầu tìm Lâm Nhã.
Đứng trước của phòng kí túc xá, theo phép lịch sự, Hạ Quý Thần không trực tiếp đẩy cửa vào, đang định đưa tay gõ cửa, hắn chợt nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhã truyền đến: “Tiểu Ức…… Cậu cùng anh Hạ có quen biết nhau không?”