Nghe thấy giọng nói của ba, Hạ Quý Thần cũng quay đầu lại.
Tầm mắt của hai người vì chưa kịp chuẩn bị mà bất ngờ nhìn thẳng vào đối phương.
Đầu ngón tay Quý Ức lập tức run lên, qua mấy giây mới lấy lại được vẻ thư thái thường ngày, quay đi nhìn về phía ba mình.
Ông Quý cho rằng con gái tò mò muốn biết tại sao Hạ Quý Thần lại xuất hiện trong nhà mình, nên mở miệng giải thích nguyên nhân: “Là mẹ con, mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp được Quý Thần, mới biết thằng bé cũng ở Bắc Kinh, lúc trước con ở Tô Thành với bà ngoại, nhưng lại gây ra rất nhiều phiền phức với cô Hạ, hôm nay đúng lúc ba trở về, nên muốn mời Quý Thần tới nhà chơi.
”
Quý Ức biết, cô Hạ mà ba vừa nhắc đến chính là mẹ của Hạ Quý Thần, là một người bạn tốt của mẹ cô.
Lúc trước khi cô học ở Tô Thành, vì bà ngoại đã lớn tuổi nên mọi giấy tờ đều do mẹ Hạ Quý Thần đứng tên.
Khi đó bởi vì cô nên quan hệ của hai nhà cũng trở nên rất tốt đẹp.
Sau khi cô tốt nghiệp trung học, bởi vì xảy ra tình huống ấy với Hạ Quý Thần nên vội vội vàng vàng trở về Bắc Kinh, sau khi bà ngoại qua đời, gia đình cô cũng ít đi trở lại Tô Thành, nên chỉ có những ngày lễ tết mới cùng gia đình nhà họ Hạ gặp mặt, liên lạc.
Ba Quý sau khi nói xong, thấy Quý Ức cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, không cùng Hạ Quý Thần chào hỏi, nhịn không được bèn mở miệng nói, mang theo vẻ trách cứ: “Tiểu Ức, lúc trước ở Tô Thành, con đều rất hay đến Hạ gia, hơn nữa nếu ba nhớ không nhầm thì con với Quý Thần còn học chung một khối, vậy mà sao thấy nó đến lại không chào hỏi?”
Quý Ức sợ bị ba mình phát hiện bản thân cùng Hạ Quý Thần có vấn đề, nên cho dù đáy lòng có cả ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng vẫn rất nghe lời ba, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhìn Hạ Quý Thần, lên tiếng chào hỏi: “Anh khỏe không? Đã lâu không gặp.
”
Có lẽ là bởi vì có ba của cô đang ở đây, Hạ Quý Thần cũng không làm vơ với cô, hắn thong dong đáp lại: “Đã lâu không gặp.
”
Hắn trả lời xong như còn sợ sẽ phải nói chuyện tiếp với cô, lập tức quay mặt về phía ba Quý, tiếp tục trò chuyện.
Hai người không gặp nhau lâu như vậy, nói chuyện có vẻ xa cách cũng là chuyện thường tình, ba cô cũng không quá để ý, tiếp tục trò chuyện với Hạ Quý Thần.
Quý Ức thấy mình bị xem nhẹ, cũng không ở phòng khách quá lâu, lập tức quay đầu vào bếp giúp đỡ mẹ.
Khi rửa rau, Quý Ức đột nhiên nhớ tới, lúc cô và Hạ Quý Thần chào hỏi nhau, hình như là cuộc trò chuyện đầu tiên sau bốn năm gặp lại.
Cô nghĩ nếu không phải là đang ở nhà cô, đang có ba cô ở đó thì có lẽ hắn với cô cũng sẽ chẳng trò chuyện đâu nhỉ?
……
Bữa tối, do mẹ sắp xếp chỗ ngồi nên Quý Ức và Hạ Quý Thần ngồi đối diện song song nhau.
Hai người thật sự rất gần nhau, hơi thở trên người Hạ Quý Thần đều trực tiếp áp vào Quý Ức khiến cô vô cùng áp lực, đôi đũa đang cầm trên tay cũng rất mất tự nhiên bởi vì thế mà rất nhiều lần gắp đồ ăn đều bị trượt.
Cũng may lực chú ý của ba mẹ đều dán lên người Hạ Quý Thần, luôn tìm đề tài trò chuyện với hắn nên cũng chẳng ai đề ý đến những hành động nhỏ đó của cô.
Bữa cơm hôm nay khiến Quý Ức dường như mất hết tất cả sức lực, cơm nước xong, cô không muốn ở nhà thêm một phút giây nào nữa, nên nói dối với mẹ rằng bạn cùng phòng ở kí túc xá xảy ra chuyện cần cô giúp, sau đó vọi vàng chạy luôn ra khỏi nhà.
Tới cửa của tiểu khi, đang định đưa tay đón taxi, cô mới nhận ra lúc ra khỏi nhà vì quá vội vã mà cả áo khoác lẫn ví tiền đều không mang theo.
.