Cả người Quý Ức giờ đây như bị điện giật, run lên cầm cập, giây tiếp theo cố gắng dùng hết sức lực giật lại cánh tay đang bị Hạ Quý Thần nắm lấy, không có nửa điểm chần chừ.
Hạ Quý Thần tựa như đã đoán trước được Quý Ức sẽ làm như vậy, nên khi cô dùng hết sức để giật lại cánh tay đang bị hắn chế trụ, thì đầu ngón tay của hắn cũng tăng thêm sức, khẩn trương nắm chặt lấy cánh tay cô.
Quý Ức thấy thế nhíu mày, dùng sức giật thêm vài lần nữa nhưng không được thì từ bỏ, ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần, giọng nói bình tĩnh ngoài dự đoán: “Anh muốn làm gì?”
Hạ Quý Thần vẫn lẳng lặng đứng đó, một tay vẫn nắm lấy tay Quý Ức, một tay đút vào túi quần dựa vào tường như chưa hề nghe cô nói.
Quý Ức thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, đôi lông mày càng nhíu chặt lại, thấy hắn không lên tiếng nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy trận giằng co vừa rồi Quý Ức không có thành công, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại dùng sức giật lại cánh tay ra khỏi tay Hạ Quý Thần, nói: "Phiền anh buông tôi ra......"
Quý Ức còn chưa kịp nói hết câu, Hạ Quý Thần đã dùng sức giữ chặt tay cô lại, xoay người đứng trước mặt cô, áp cả người cô dựa vào tường.
Khi cả người Quý Ức còn chưa đứng vững được, cằm đã bị Hạ Quý Thần bóp chặt, khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trời sinh tuấn mĩ của hắn.
“Tôi muốn làm gì? Đáng lẽ ra tôi mới là người phải hỏi cô, cô muốn làm gì?” Hạ Quý Thần gắt gao nhìn chằm chằm Quý Ức, tàn nhẫn nói: “Không phải tôi đã từng nói cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô sao?!”
Có lẽ là gần đây, số lần Quý Ức gặp Hạ Quý Thần khá thường xuyên, nên sự miễn dịch của cô với hắn tăng lên không ít, không giống phản ứng mãnh liệt như mấy lần đầu.
Nhưng lúc này, khi Hạ Quý Thần nói ra những lời đó, những chuyện của bốn năm trước mà cô đã cố gắng gượng ép bản thân đừng nghĩ đến, lại như một đoạn phim ngắn lặp lại trước mắt cô.
Những hình ảnh ấy xuất hiện ngày càng nhiều, ngày càng chi tiết khiến Quý Ức phải nắm chặt tay lại để tránh cho Hạ Quý Thần thấy được những cảm xúc khác thường của mình.
“Hoặc là……” Hạ Quý Thần lại nói.
Quý Ức không biết tiếp theo Hạ Quý Thần sẽ nói cái gì, nhưng cô tin rằng, lời hắn nói tiếp theo sẽ chẳng hề dễ nghe, nên cô không hề do dự mà mở miệng chặn lại câu nói đang dang dở của hắn: "Thật là ảo tưởng......"
Quý Ức vừa nói, tầm mắt vừa hướng lên nhìn Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần lúc này vì bị Quý Ức chen ngang nên im lặng để cô nói.
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần không nói gì nữa, lạnh nhạt mở miệng tiếp : “…… Nếu có thể, tôi cũng hi vọng anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Hạ Quý Thần nghe thấy vậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh hung ác, tựa như hận không thể xé nát cả người cô ra vậy.
Quý Ức nhìn biểu cảm đó của hắn, cô biết rằng hắn đang cực kì tức giận, nhưng lại không hề biết vì lí do gì Bốn năm trước, người nhận hết ủy khuất cùng nhục nhã là cô cơ mà.
Nghĩ đến đây, Quý Ức bỗng cảm thấy buồn cười, nhưng giọng điệu vẫn nhàn nhạt lạnh lùng nói tiếp: “Cho nên Hạ tiên sinh à, ngài hãy yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không làm cho ngài phải bối rối đâu."
Hạ Quý Thần càng nghe Quý Ức nói, lực đạo tác động lên tay cô càng chặt, trong nháy mắt chặt đến kinh người.
Quý Ức tuy đau đến nỗi hô hấp như muốn dừng lại, nhưng lại không hề lên tiếng cầu xin tha thứ, thậm chí dù đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Quý Ức cứ đứng im lặng bất động như vậy cho đến khi đã thích nghi được với sự đau đớn nơi tay truyền tới, mới cất giọng nói: "Hạ tiên sinh, xin anh hãy giơ cáo đánh khẽ mà thả tôi ra, để tôi còn mau chóng biến mất trước mặt anh."
Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu khách sáo: “Cảm ơn.”.