Chương 17: Phóng hỏa
Edit: April
Ngang hông bỗng nhiên bủn rủn, Lục Trầm đang ngủ say thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng.
Ngay sau đó được cánh tay ấm áp áp trên lưng đè xuống, là ngài Đại Thánh đang dùng phương pháp đặc biệt đánh thức mình.
Các huyệt vị trên người đều tê dại trướng đau, nhưng lại giúp thanh tỉnh ngay tức khắc
Lập tức Lục Trầm kịp phản ứng đây là tình huống gì, dụi mắt cả cơ thể căng thẳng trong tình trạng phòng ngự, cánh tay ngang hông cảm giác được thân thể cậu đang căng cứng nên dần dần tuột xuống.
Quả nhiên, chưa tới nửa chung trà, Lục Trầm lắng tai nghe ngóng bên ngoài tuy rằng đã tận lực che giấu nhưng vẫn nghe rõ được tiếng bước chân hỗn loạn cùng với các loại âm thanh nhỏ khác, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cành cây bẻ gãy.
Cậu cẩn thận xác định các tín hiệu nguy hiểm trong đó.
Chẳng mấy chốc trong lòng sáng tỏ, trong sách có nói những người kia sẽ bị thiêu chết, lần này bọn chúng nếu muốn ngụy tạo bọn họ bạo bệnh, vậy khẳng định cần phải hủy thi diệt tích, phi phi phi, hủy thi diệt tích.
Lục Trầm chưa từng bị đánh lén, trong lòng lo sợ, chỉ có thể căng thẳng phòng ngự, ngón tay nắm chặc khăn trải giường dưới người, trên trán mồ hôi lạnh đua nhau rớt xuống.
"Bình tĩnh."
Lục Trầm mí mắt giật giật, cảm nhận ngài Đại Thánh bên cạnh hô hấp hòa hoãn trùng điệp, tâm trạng bỗng nhiên trấn định lại, mặc niệm đôi ba câu tâm kinh Ba La Mật, miễn cưỡng giả bộ ngủ.
"Chính là tiểu tử này."
"Sư huynh, ngươi có chắc là bọn hắn đã ngủ, nghe nói người này có bản lãnh rất lớn."
"Yên tâm đi, ta lấy thuốc ở chỗ lão Hồ, cho heo dùng thì cũng phải mất ba ngày mới tỉnh."
Tôn heo: ".
.
."
Lục heo: ".
.
." Cẩn thận tương lai ta kêu Nhị sư đệ giết chết ngươi.
"Vậy bây giờ.
.
."
"Hòa thượng kia đã chết, trước chém chết hắn, còn tên kia đem về."
Bên tai tiếng gió vù vù, Lục Trầm suy đoán chắc là do rút đao, hai mắt nhắm chặc vội vàng mặc niệm tâm kinh.
Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngài Đại Thánh bản lãnh cao cường, không cần lo lắng.
Đao kiếm đụng phải vật cứng phát ra tiếng vang leng keng lanh lãnh, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh đặc biệt vang dội.
Lục Trầm lại nghe thấy cái giọng nói nơm nớp lo sợ kia tựa hồ càng sợ hơn.
"Sư huynh, hắn không sao cả, ta đã dùng lực rất lớn, có phải hắn luyện cái gì mà võ công Kim Chung Tráo không, ta chém không chết hắn."
"Thật vô dụng, để ta."
"Sư huynh, vẫn là ngươi làm đi, ngươi từng luyện võ, ta không được."
Lục Trầm trong lòng trầm xuống, Tôn Ngộ Không rốt cuộc có phải mình đồng da sắt hay không thì cậu không rõ.
Hơn nữa coi như Tôn Ngộ Không đao kiếm không nhập thể, nhưng Đường Đường cũng từng nói ngôi chùa này không đơn giản, khắp nơi đều có bảo bối, không dám đảm bảo kiếm này có phải là vật từ thượng cổ hay không.
Không phải nói Tôn Ngộ Không trên đường thỉnh kinh năng lực dù cường đại cũng sẽ yếu bớt sao, bất kể đụng phải yêu quái gì đều cần mời người khác hỗ trợ, vậy lần này sẽ không có việc gì chứ.
Lục Trầm trong lòng bối rối.
Bên tai một tiếng thét gào, trong đầu Lục Trầm chớp mắt chỉ có một ý niệm.
Quả nhiên, đao này nhất định là bảo khí, thân thể căng thẳng khẽ run, rốt cuộc không nhịn được nữa xoay mình nhoài lên trên người Tôn Ngộ Không, hai mắt nhắm thật chặc.
Cơn đau trong tưởng tượng không có truyền tới, trong lòng run sợ mở mắt ra đúng lúc đối diện đôi mắt sắc bén của Tôn Ngộ Không, cơ thể đang co rúm ra sức thu nhỏ lại, trên tay chạm đến dây lưng trên tăng bào của Tôn Ngộ Không, ừng ực xoay mình leo xuống, quỳ xuống mép giường: "Đại Thánh, ngài không sao chứ, có bị thương không?"
Cậu nghe thấy hình như không chỉ chém có một đao.
Tôn Ngộ Không sửa sang lại vạt áo trước ngực, ung dung thong thả ngồi dậy, không thèm nhìn cậu, bỗng dưng hai mắt như phóng đao bay ra ngoài.
Lục Trầm lúc này mới phát hiện ở mép giường còn có hai người, một người đứng ở phía sau trợn to mắt, trên mặt đều là vẻ kinh hoàng, còn một người ngay tại mép giường, giơ đại đao, trên khuôn mặt hung ác nhiễm vài tia hoảng loạn, mặt mũi càng thêm dữ tợn.
Hai người bị ngài Đại Thánh trừng một cái, cho dù bị định thân nhưng vẫn có thể thẳng tắp ngã về phía sau.
Lục Trầm vừa nhìn đến liền nổi giận, xuống giường giày cũng không kịp mang, liền trực tiếp đạp lên: "Muốn giết ngài Đại Thánh, có phải chán sống rồi không, còn muốn cướp thân phận của Đường Đường, cũng không biết lấy thao nước mà soi, nhìn các ngươi có chỗ nào giống thánh tăng."
Hai chân thay phiên đạp, cảm thấy lòng bàn chân bị cộm nên luống cuống, dư quang Lục Trầm nhìn đến đôi giày của mình sau đó tính toán mang lại trong chưa được một vòng, ngẩng mặt lên liền đối diện với vẻ mặt ý vị thâm trường của Tôn Ngộ Không, cả người cứng đờ, cười hắc hắc hai tiếng, tay ở bên miệng làm động tác kéo khóa, mang giày vào cúi đầu ngoan ngoãn đứng nghiêng người sau hắn.
"Đi lấy nước, đi lấy nước, mau mau mau."
Bên ngoài một mảnh hỗn loạn, Lục Trầm mang vẻ mặt kinh ngạc, trên cửa sổ phản chiếu ánh lửa, nhìn hai người ở dưới chân, còn chưa làm rõ đây là lúc nào thì một trận gió lớn thổi qua, khung cửa sổ chấn động không ngừng.
"Mau cứu hỏa đi, đi lấy nước cứu Tàng Bảo Các, mau cứu hỏa đi."
"Không được, gió lớn quá."
"Nhanh dập lửa, không thể để cho mồi lửa lan sang."
Lục Trầm nâng mắt len lén nhìn Tôn Ngộ Không với khuôn mặt không biểu cảm như cũ ở phía trước, đối với tầm mắt của hắn muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên sững sốt mếu máo, vươn ngón tay cái ra khóe miệng cong cong.
Tôn Ngộ Không khóe miệng giật giật: "Có ý gì."
Lục Trầm mừng rỡ, có thể nói chuyện nha, vội vàng đến gần: "Ý là ngài rất lợi hại, khắp thế gian ngài là người lợi hại nhất." Nhanh chóng thu xếp nơi này, trời sáng chúng ta liền có thể lên đường.
Tôn Ngộ Không: ".
.
."
"Tiếp theo nên làm gì." Trong phòng càng ngày càng nóng, Lục Trầm kéo cổ áo.
Tôn Ngộ Không liếc cậu, vung tay lên cả hai liền đứng ở bên ngoài cửa viện.
Quay đầu nhìn lại, nửa ngôi chùa đang bao phủ bởi ánh lửa, nhưng mà phật đường trong tiền viện giống như là đang được phủ bởi cái gì, ngọn lửa làm sao cũng không lan vào được.
Lục Trầm bỗng nhiên cuống cuồng, níu tay áo Tôn Ngộ Không: "Đường Đường đâu, Đường Đường làm sao còn chưa ra, Đường Đường không có pháp thuật, con người lại yếu ớt như vậy, nhất định sẽ bị thiêu chết."
"Ta không có đần như ngươi." Sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc, Lục Trầm quay lại, vẫn trống trơn, chỉ nhìn thấy các tăng lữ trong tự viện đang bôn tẩu dập lửa.
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ nhìn cậu, trong nháy mắt Lục Trầm liền nhìn thấy một gương mặt đang cười tủm tỉm, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở ấm áp phà vào mặt, chóp mũi truyền tới xúc cảm trơn mềm, mặt liền đỏ lên, lỗ tai nóng hổi.
Đường Tăng nhéo má cậu: "Nhìn nữa là lác mắt."
Lục Trầm xin lỗi lui về phía sau hai bước, xoa xoa khuôn mặt, lầm bầm lầu bầu: "Ai bảo ngươi đứng gần như vậy."
"Ngươi nói gì?" Đường Tăng thuần thục sửa lại mái tóc lộn xộn khi ngủ của cậu.
Lục Trầm vội vàng lắc đầu: "Không có gì, chúng ta.
.
.
."
Đường Tăng nhìn về phía sau, chắp hai tay: "A di đà phật." Trong miệng mặc niệm mấy câu kinh văn, ngẩng mặt khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, vẫy tay, "Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, không phải là không báo, chỉ là thời điểm chưa tới, lửa lớn như vậy, dù là huyện lệnh trấn trên cũng không thể bao che nổi, người xuất gia chỉ nên quan tâm đến chuyện Phật tổ, tục vật vẫn nên giao cho quan phủ đi."
Lục Trầm gãi càm, trên mặt cười như hoa nở, tuy nói có chút buồn ngủ, nhưng vẫn muốn lên đường nha, tiến quân về Bạch Cốt Sơn, thật vui vẻ.
Chân chó hề hề vội vàng đi kéo Long Mã.
Long Mã thông linh, bị nhốt chung với mấy con ngựa trong tự viện, những con ngựa kia chân mềm nhũn, xụi lơ nằm trên đất không đứng lên nổi, cho nên đành phải ủy khuất cho Long Mã ở tạm dưới tàng cây bên ngoài chùa một đêm.
"A a a a, ngài Đại Thánh, có người."
Lục Trầm sợ hãi nhấc chân chạy, vừa xoay người bang một tiếng đụng trúng Tôn Ngộ Không, vội vàng núp ở phía sau hắn, che cái mũi trước mặt: "Hắn trộm ngựa của chúng ta."
Tôn Ngộ Không: ".
.
."
Lục Trầm chớp chớp mắt chậm rãi giơ ngón cái lên: "Ngài Đại Thánh, động tác rất nhanh, thật là lợi hại."
Ta mới vừa kêu một tiếng, ngươi liền xuất hiện.
Tôn lợi hại: ".
.
." .