Chương 34: Sinh con
Edit: April
Lục Trầm núp sau lưng Tôn Ngộ Không, đè vai hắn xuống mượn lực kiểng chân mới gắng gượng lộ ra được cái đầu, lấm la lấm lét nhìn bốn phía, thời điểm làm kẻ gian đặc biệt trôi chảy, giảm thấp âm lượng hỏi: "Ngươi nói Đường Đường nếu như phát hiện có tức giận không?"
Tôn Ngộ Không xoay người không chút lưu luyến rời đi: "Vậy chúng ta trở về đi thôi." Dù sao hắn cũng chưa nghĩ đến.
Lục Trầm nắm lấy cổ tay hắn, như con chó nhỏ tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào hắn, ý khẩn cầu hiện rõ, liên tục chắp tay thi lễ: "Đừng nha, ta vất vả lắm mới tới được đây, còn chưa diện kiến được quốc vương của Nữ Nhi Quốc há chẳng phải uổng công."
Mắt thấy sắc mặt Tôn Ngộ Không lại có khuynh hướng chuyển đen, Lục Trầm vội vàng sửa lại: "Không phải không phải, dĩ nhiên mục đích cuối cùng của ta khi tới đây chính là tìm ngài Đại Thánh, không có ngài Đại Thánh ta dù có muốn tới cũng không thể tới được, nhưng dầu gì cũng đã tới, không nhìn thấy mặt được một lần thì rất đáng tiếc, hơn nữa.
.
."
Đôi mắt cậu giống như tinh tú trên bầu trời đêm, lấp la lấp lánh: "Đây chính là xì căng đan duy nhất trong cuộc đời của thánh tăng đó, là xì căng đan."
Ngự đệ ca ca, mới nghĩ đến mà đã khiến cả người kích động.
Trong phim truyền hình có thể thấy được Đường Tăng đã động lòng, nhưng bởi vì sứ mệnh không cho phép, lần đầu cũng như lần cuối, đáy mắt hàm tình, vĩnh viễn không ngày gặp lại.
Có lẽ đó không phải là tình yêu, nhưng nó lại là thứ tình cảm thuần khiết, cao thượng, Lục Trầm ở cái độ tuổi này còn chưa thể hiểu được, nhưng chính sự ngu ngơ mờ mịt lại khiến người ta càng muốn tìm hiểu.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không nhàn nhạt, nhìn chằm chằm tay cậu đồng thời chỉ về phía đám người rực rỡ gấm hoa đang tụ tập trong Ngự Hoa Viên phía trước, lạnh giọng nhắc nhở: "Kia chính là người ngươi muốn gặp ."
Lục Trầm theo tay hắn nhìn sang, chỉ trong chớp mắt liền ngây người.
Hoa tươi kiều diễm, nhưng lại kém xa đám nữ nhi có gương mặt như hoa.
Quốc vương Nữ Nhi Quốc, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tay Tôn Ngộ Không ở trước mặt cậu quơ quơ hai cái: "Làm sao vậy, nhìn đến ngây người?"
Lục Trầm bừng tỉnh lấy lại tinh thần, da mặt đỏ như muốn nhỏ máu, cúi đầu xuống nhưng tầm mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn sang, giọng nói nhẹ bỗng, không cần ngồi trên Cân Đẩu Vân mà vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, lòng bàn chân như nhũn ra, vô thức cảm khái một câu: "Thật là đẹp."
Tôn Ngộ Không nắm lấy vai cậu rồi nhìn thẳng vào đôi mắt hồi lâu, xác định bên trong chỉ chứa đựng vẻ tán thưởng, không có nửa điểm nhi nữ tình trường, lúc này mới yên lòng, phất tay áo xoay người rời đi.
Lục Trầm thấy vậy cũng không thèm để ý đám mỹ nữ xú nữ kia nữa, vội vàng chạy theo sau lưng hắn nhỏ giọng gọi: "Ngài Đại Thánh, ngươi lại tức giận nữa hả, ngươi đừng có vậy mà."
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên quay lại, Lục Trầm thiếu chút nữa đụng vào, chóp mũi va thẳng vào ngực hắn, hơi ngẩng mặt, trán lướt qua cằm hắn, ngây ngốc cười: "Ngài Đại Thánh."
Tôn Ngộ Không cúi đầu, hoả nhãn kim tinh cơ hồ muốn rọi thẳng xuống đáy lòng cậu, cả người Lục Trầm run rẫy, bất giác lại muốn nắm chặc lấy y phục của hắn để đảm bảo cái người này sẽ không vì cơn nóng giận mà trực tiếp biến mất.
Nếu ngài Đại Thánh thật sự muốn tránh cậu, với pháp thuật của hắn rất có khả năng cả đời này của cậu xác định sẽ không còn nhìn thấy ngài Đại Thánh.
Tôn Ngộ Không đè vai cậu lại khiến cậu không bước lên được: "Ta rất hay nổi giận sao?"
Lục Trầm sững sốt, theo bản năng tính lắc đầu, nhưng nhìn thấy bộ dạng thành khẩn khiêm tốn muốn thỉnh giáo của ngài Đại Thánh, sờ cằm suy nghĩ cuối cùng vẫn gật đầu: "Cũng có chút chút, nhưng cũng chỉ có một chút xíu thôi." Nếu điểm này mà sửa được, ngài Đại Thánh mới thật sự là thập toàn thập mỹ.
Tôn Ngộ Không gật đầu: "Ừ, tốt lắm, nếu ngươi thấy phiền thì cứ đi đi."
Lục Trầm: "! ! ! ! ! !" Tình huống gì đây?!
Lục Trầm níu chặc lấy ống tay áo Tôn Ngộ Không, cả người đều dán trên lưng hắn, tám cái chân bạch tuột quấn lấy rất sợ trong phút chốc hắn liền biến mất, miệng cử động như súng liên thanh, chỉ sợ Tôn Ngộ Không không chịu nghe mình nói, gấp gáp nhận lỗi: "Ngài Đại Thánh, ta sai rồi, ta không thấy ngươi phiền đâu, ta chỉ sợ mình làm phiền đến ngươi, ta quá ngu ngốc, cái gì cũng không làm tốt, chỉ vậy cũng làm không tốt, hơn nữa."
Cậu khẽ cúi đầu, trán vừa vặn đặt trên xương cột sống của Tôn Ngộ Không, cọ hai cái lấy lòng, ngượng ngùng nói, "Ta đần như vậy, thường xuyên khiến ngươi tức giận, ta cũng cảm thấy có lỗi, nhưng ta lại không sửa được, ta sợ ngươi phiền, thật đó, ta không cảm thấy ngươi phiền, ta làm sao có thể thấy ngươi phiền được, ta thích ngươi còn không kịp, đặc biệt thích ở bên cạnh ngươi, nếu như khoảng thời gian này không thể trở về nhà thì ta nghĩ ta muốn mãi mãi ở bên cạnh ngươi."
"Ngươi nhất định phải tin tưởng ta." Lục Trầm ngẩng mặt, vừa vặn đối diện với tầm mắt vừa chuyển tới của Tôn Ngộ Không, cũng không ngại xấu hổ, gương mặt đáng thương ngước lên, đem toàn bộ cảm xúc chân thật nhất của mình phóng ra.
Đôi mắt to tròn hiện lên thủy quang lấp lánh, rõ ràng là ban ngày nhưng lại đầy ánh sao lóe sáng.
Tôn Ngộ Không nhìn cái đầu tròn vo hồi lâu, híp mắt ẩn giấu ý cười: "Thật vậy không?"
Lục Trầm gật đầu thật mạnh vội vàng bày tỏ quyết tâm: "Thật, hoàn toàn là thật." Cho nên ngươi ngàn vạn lần không nên đuổi ta đi, ta không muốn đi.
Cậu theo vô thức nắm chặc tay áo Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nâng mặt lên nhìn thoáng qua cái vị Quốc vương Nữ Nhi Quốc đang bị đoàn người vây quanh cùng Đường Tăng mang ý vị hời hợt, đôi mắt hơi trầm xuống, nghiêng người nhìn về nơi khác: "Chúng ta qua bên kia đi."
"Được." Lục Trầm vội vàng gật đầu đáp ứng.
Đi chỗ nào cũng được hết, chỉ cần ngươi không giận là được.
Nơi Tôn Ngộ Không chỉ là một con sông nhỏ nằm ở đầu kia của Ngự Hoa Viên, an ninh yên ả, ngược lại rất thích hợp để tĩnh tâm.
Thời điểm đi ngang qua tiểu đình, từ xa Lục Trầm đã nhìn thấy Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh đang ngồi ở bên trong ăn cái gì đó, vẫy vẫy tay muốn qua chào hỏi, nhưng nhìn bộ dạng lười biếng của Trư Bát Giới đang dạy dỗ Sa Ngộ Tịnh, sau đó lại thấy trên lớp da mặt vừa dầy vừa nặng của Sa Ngộ Tịnh bọc một tầng ửng đỏ, rất thức thời mà dừng bước.
Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng cảm giác bọn họ bây giờ hẳn không được hoan nghênh.
Dẫu sao một người trưởng thành như Sa Ngộ Tịnh lại bị dạy dỗ bởi một tiểu công tử so với mình còn nhỏ hơn nhiều thật sự cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Cậu tung tăng đi theo sau lưng ngài Đại Thánh, nhìn bên trái rồi lại đảo mắt nhìn quanh nhưng từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Tôn Ngộ Không nửa bước hướng về phía bờ sông.
Lục Trầm quan sát, bởi vì ánh sáng mặt trời phản chiếu nên từng gợn sóng lăn tăn trên mặt sông đều lung linh, liếc nhìn thấy ngài Đại Thánh ở bên cạnh không nói lời nào, rất tự nhiên ngồi xuống nhặt một viên đá trên mặt đất lên, nhắm mặt nước thực hiện một tư thế ném đá ngang mặt nước có độ khó lớn —— viên đá ùm một tiếng rồi chìm xuống đáy sông.
Vẻ mặt đau khổ ngồi xuống: "Thật đáng ghét, lần nào cũng không lướt được."
Tôn Ngộ Không giơ tay lên, trong tay xuất hiện một khối đá màu trắng trong suốt mượt mà, ngay lúc hắn thu tay về trong chớp mắt hòn đá kia liền bay ra ngoài, đông đông đông nhảy trên mặt nước mấy cái, cuối cùng biến mất ở trước mắt.
Lục Trầm xoay người, đáy mắt toàn bộ đều là sự sùng bái cùng hâm mộ: "Ngài Đại Thánh, ngươi thật là lợi hại, cái gì cũng lợi hại."
Tôn Ngộ Không nằm xuống bãi cỏ cao tới cùi chỏ, nhìn trên trời mây trắng đang trôi: "Lợi hại? Không có nghĩa là tốt!"
Lục Trầm đứng ở phía trên hắn, hơi híp mắt nhìn khuôn mặt có vẻ thần tình tịch mịch, đặc biệt kiên quyết phản bác: "Không phải đâu, lợi hại rất tốt, có năng lực tự vệ, nhưng lợi hại cũng không nhất định phải bày hết ra trước mặt người ta?"
Cậu cười rất là gian trá, nhưng bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đầy thịt mà dị thường khả ái: "Chúng ta lợi hại, chúng ta không nói cho bọn họ biết."
Tôn Ngộ Không dừng lại, ngửa đầu hỏi cậu: "Ngươi nói ta không nên tự phong mình làm Tề Thiên Đại Thánh?"
Nếu không phải vì cái danh hiệu này, thiên đình cũng sẽ không tìm được hắn, hắn cũng sẽ không bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn suốt năm trăm năm dài.
Nếu không phải cả người đầy bản lĩnh, hắn hiện tại cũng sẽ không bị kềm chế, bị.
.
.
Cô lập?
Những người bằng hữu trước kia, tất cả những gì trước kia.
.
.
Cũng.
.
.
"Cũng không phải vậy." Lục Trầm nhìn biểu tình mất mác trên mặt hắn, nằm xuống bên cạnh, nghiêng đầu vừa vặn nằm lên trên cánh tay hắn, cọ vai hắn nhẹ nhàng nói, "Ngài Đại Thánh khi đó trẻ tuổi khí thịnh, muốn thể hiện bản thân, chứng minh chính mình đương nhiên không đáng trách, có thể năng lực càng lớn trách nhiệm càng trọng đại, nhưng lúc đó thiên đình lại không có chuyện gì lớn nên không cần người cường đại có bản lãnh như vậy, đương nhiên sẽ muốn nghĩ đủ cách để vây khốn ngươi."
"Bất quá chuyện này với ngươi cũng không có liên can gì, ngươi tu luyện chỉ vì muốn tự vệ, thế giới này vốn nhược nhục cường thực, nếu không có chút bản lĩnh không phải đã sớm bị ăn rồi sao.
Ngươi cảm thấy là bốn chữ "Tề Thiên Đại Thánh" đã khiến cho họ kiêng kỵ, kỳ thực có thể ở thời điểm ngươi luyện thành bảy mươi hai phép biến hóa kinh thiên địa quỷ thần khiếp thì bọn họ cũng đã chuẩn bị ra tay rồi, bất quá chỉ thiếu một cái mồi lửa mà thôi."
Hai người cùng nhìn trời ngắm mây ngắn chim, sau một hồi yên lặng, Tôn Ngộ Không cười: "Ngươi ngược lại là thấy rõ ràng."
Lục Trầm xin lỗi, đầu cọ trên bãi cỏ, mềm như nhung thật thoải mái, nheo mắt nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh: "Cái đó, người trong cuộc mơ hồ người ngoài cuộc sáng suốt, huống chi quyển sách này ta đã xem qua mấy chục lần." Bất quá những thứ này đều là cậu cùng Đường Tăng thảo luận rất nhiều lần mới ngộ ra được.
Cậu không muốn nhìn thấy ngài Đại Thánh không vui, cho nên đã đặc biệt đi thỉnh giáo Đường Tăng, suy tư rất lâu mới ngộ được.
Tôn Ngộ Không tựa hồ nhìn ra cậu chìm trong hồi tưởng, quay mặt sang nghiêm túc hỏi: "Rất thích ta sao?"
Đối diện với gương mặt anh tuấn đẹp trai đột nhiên phóng to, tim Lục Trầm đập loạn, thậm chí có chút thở không thông, tầm mắt lập tức dời đi chỗ khác: "Ai nha, ngài Đại Thánh, ngươi, ngươi làm sao, lại tự luyến như vậy, ta chẳng qua là, chỉ bởi vì không có bạn bè mà thôi, mỗi lần đang chơi đùa ta đều ngủ mất, nên mới không có ai chơi cùng, thế là ta liền đọc sách, cho nên mới thích ngươi."
Lục Trầm không nhận ra được mình khẩn trương đến nổi ngón tay nắm chặc thành khối, thậm chí một câu mà nói lắp đến hai ba lần.
Đây chính là thế giới thần thoại trong tuổi thơ của cậu, có ai mà nghĩ tới cậu lại đang khuyên bảo thần tượng của mình chứ, cậu chưa ngất tại chỗ cũng đã nể tình lắm rồi.
Tôn Ngộ Không nhìn bộ dạng lo lắng không biết làm sao của cậu, cũng không lên tiếng, chỉ là lờ đi rồi tiếp tục nhìn trời.
Lục Trầm lặng lẽ nhìn một bên gò má của hắn, trong lòng cảm khái, nam thần không hổ danh là bước ra từ trong thần thoại, thật sự rất tuấn tú.
Trong sách có viết cái loại đẹp trai đó chính là đẹp trai đến mức không còn thiên lí gì nữa, người này ở trước mặt mang loại ôn nhu toát ra từ trong xương, thật là mê người khiến con người ta không dời mắt được.
Ai nói khi khoảng cách theo đuổi ngôi sao càng gần thì sẽ thoát phấn [1], rõ ràng cậu càng say mê sâu hơn.
[1] 脱粉 - thoát phấn: Động từ chỉ việc không còn quan tâm, yêu thích idol đó nữa.
Được rồi, cậu phải dũng cảm thừa nhận mình đúng thật có thích Tôn Ngộ Không, rất thích rất thích.
Tôn Ngộ Không giọng nói nhàn nhạt: "Nhìn đủ chưa?"
Mí mắt Lục Trầm hạ xuống, che đậy ánh mắt hốt hoảng: "A? Ta không, không."
"Các ngươi tính lúc nào rời khỏi Nữ Nhi Quốc?" Cậu vội vàng tìm một đề tài để che giấu sự bất thường khi nãy, hai tay che kín mặt, một mảng nóng rực, hạ đầu nằm xuống bãi cỏ cười hắc hắc, "Ban nãy ta quan sát cảm thấy Quốc vương rất thích Đường Đường, trong thời gian ngắn chắc sẽ không cho các ngươi thông quan văn điệp đâu."
Tôn Ngộ Không hơi dừng lại nhìn cậu: "Ngươi làm sao thấy được trong mắt Quốc vương có tình yêu?"
Lục Trầm sững sốt, cậu không nhìn thấy, trong mắt còn có thể ẩn giấu tình yêu nữa sao? Cậu chỉ thấy Quốc vương cùng Đường Đường có hành động thân mật —— sau đó nói càn.
Tôn Ngộ Không thờ ơ nói: "Nàng ta chắc hẳn không phải thật tâm thích ai đâu."
"Hử?" Lục Trầm ngẹo đầu.
"Nữ Nhi Quốc chỉ có phụ nữ, không có đàn ông, dựa theo phương pháp sinh con mà ngươi nói thì chỉ sinh được con gái, cho nên Quốc vương chẳng qua chỉ muốn cùng sư phụ ta thương lượng xem có thể mượn "giống" giúp các nàng sinh mấy người con trai không thôi."
Lục Trầm há to mồm, duỗi ngón tay nhưng không biết nên chỉ vào đâu, cuối cùng đành nắm chặc lại: "Ngươi nói là, nói là kỳ thực nàng, nàng ta chẳng qua là muốn mượn "giống" của Đường Đường dùng một chút? !"
Sinh, sinh, sinh con! !
Cái này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận biết trong cái đầu nhỏ của Lục Trầm.
Tìm nam nhân? Là bởi vì muốn sinh con trai?
Không phải là do tình yêu sao?
Duy mỹ tình yêu đâu?
Mộng ước mỹ hảo của cậu đâu?
Bị.
.
.
tan biến rồi? !
Lục Trầm hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận, thất hồn lạc phách.
Tôn Ngộ Không nhìn biểu tình của cậu cảm thấy buồn cười, chọt chọt lên cái mặt bánh bao của cậu: "Cũng không chỉ tính riêng mỗi sư phụ, chúng ta nơi này có tới bốn người."
"Bốn bốn bốn bốn bốn người? ! ! !"
Lục Trầm vẫn còn chưa từ trong hiện thực tàn khốc hồi phục lại tinh thần, ngơ ngác nói: "Không phải vì tình yêu, chỉ là vì đứa trẻ."
Hơn nữa còn tới bốn người!
Tôn Ngộ Không véo khuôn mặt của cậu: "Ngớ ngẩn?"
Đối với đôi mắt tràn đầy ý cười của hắn, con tim mình bị tổn thương như vậy, hắn lại cảm thấy buồn cười, Lục Trầm ai oán: "Tam quan của ta đã bể nát rồi."
"?"
Tôn Ngộ Không nghe không hiểu, nhưng vẫn thờ ơ nhún vai: "Vậy thì hợp lại lần nữa."
Lục Trầm sa sút tinh thần ngã xuống đất không dậy nổi: "Hợp lại không nổi, mộng ước tình yêu duy nhất của ta cứ như vậy mà chết yểu."
Gương mặt Tôn Ngộ Không hơi biến sắc: "Ngươi quả thật thích Quốc vương Nữ Nhi Quốc?"
Lục Trầm cả kinh thất sắc: "Không có đâu, ta chỉ là thấy vui khi nàng ta thích Đường Đường, nha, càng nói càng loạn, ta chỉ là lúc đó đọc sách cảm thấy tình cảm của bọn họ rất đẹp." Nói đến mộng tưởng khi còn bé của mình, bả vai sụp xuống hoàn toàn nhục chí, "Ai mà nghĩ tới rằng đằng sau vẻ đẹp ấy lại là hiện thực tàn nhẫn như vậy, nga, không, cũng không hẳn tàn nhẫn, chính là.
.
.
Cũng chỉ là vì đứa bé."
Thật là một tình yêu tàn khốc!
Tôn Ngộ Không nhìn cậu hồi lâu: "Ngươi cũng là đàn ông, nếu ngươi vui vẻ nhận lời của Quốc vương nói không chừng sư phụ vẫn còn một chút hy vọng."
Lục Trầm khẩn cấp vội vàng che ngực, giọng nói cơ hồ đều hét lên, vô cùng kiên định cự tuyệt: "Ta không thèm."
"Không thèm thì thôi, ngươi kích động cái gì?" Tôn Ngộ Không nhìn cánh tay để ngang trước ngực của cậu, sắc mặt quái dị.
Lục Trầm cúi đầu gò má nóng lên, lỗ tai đỏ ửng, không dám nhìn hắn, ngập ngừng hồi lâu: "Ngươi sao lại khi dễ người ta." Ta rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể sinh em bé được chứ, nếu phụ mẫu mà biết được có khi đập gãy chân ta, hoặc là.
.
.
Trực tiếp đánh chết!
Cái đề tài này thực sự không tốt, Lục Trầm vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy ngươi đưa tỳ bà tinh đó đi đâu? Không cần đem nàng giao cho Bồ tát để chấm dứt hậu hoạn sao?"
Lục Trầm chợt nhớ tới tư thế kia của tỳ bà tinh! !
Nàng ta không phải là tới để cám dỗ ngài Đại Thánh!
Sinh khỉ con chứ? !
Tôn Ngộ Không nhìn cậu hồi lâu: "Không phải ngươi muốn ta nhún nhường sao? Nếu gặp yêu quái ta liền trực tiếp bắt được —— vậy còn gọi là nhún nhường sao."
Lục Trầm nhanh chóng phản ứng, cậu nhìn bốn phía, kỳ thực cái gì cũng không thấy, thần thần bí bí giảm thấp giọng nói xuống tiến tới bên tai Tôn Ngộ Không: "Là thế này, chỉ cần biểu hiện của ngươi đừng quá vượt trội, thì sau này người phía trên cũng sẽ không phái ngươi đi làm nhiệm vụ nặng như vậy nữa, cũng sẽ không giám thị xem ngươi có tạo phản hay không, cuộc sống sau này sẽ ung dung hơn nhiều."
Tôn Ngộ Không nhìn cái cổ đỏ ửng vẫn còn chưa lui, hô hấp trên người còn xen lẫn tiếng hổn hển nhè nhẹ, như có điều suy ngẫm liền gật đầu: "Cũng đúng, ung dung hơn rất nhiều, dẫu sao cũng hơn bị chế ngự bởi nhược điểm."
Lục Trầm thấy hắn đã hiểu, lập tức ngốc ngốc gật đầu theo hắn, rồi nhìn lên trời.
Thật tốt quá, ngài Đại Thánh sẽ không vì người không quan trọng mà không vui.
Sau hồi lâu, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Lại muốn ngủ sao?"
Lục Trầm lắc đầu: "Không, còn chưa buồn ngủ."
Tôn Ngộ Không: "Lần trước tỉnh lại không bao lâu liền lại ngủ, phát bệnh không có quy luật sao?"
Lục Trầm dẫu môi: "Tạm thời còn chưa tìm được quy luật, thời điểm cơn buồn ngủ ập tới chỉ cảm thấy buồn ngủ, thậm chí có lúc đang làm chuyện khác liền không có dấu hiệu nào mà ngủ."
Tôn Ngộ Không cau mày: "Như vậy chẳng phải rất nguy hiểm?"
Lục Trầm gật đầu: "Ừ, cũng có một chút, cho nên lúc nhỏ khi ta đi học, nga, chính là trường tư thục, đều là cha mẹ ta mời thầy về nhà để dạy, sau đó khi ta trưởng thành thì bọn họ mới cho tiếp xúc với bên ngoài."
Tôn Ngộ Không sáng tỏ gật đầu.
Hèn gì lại ngốc như vậy, nguyên lai là do bị bệnh.
*****
Tác giả có lời muốn nói: Lục Trầm kinh hoảng: Sinh con! ! ! Ta còn nhỏ! ! ! Cầu bỏ qua cho! ! ! .