Bầu trời đêm thật trong xanh, và cao vời vợi, bên bờ hồ có hai người đang ngồi trò chuyện.
Chàng thanh thiếu niên thì đen đúa,gắn rõi thân bận bộ lam y đã cũ và có phần rách nát.
Một thiếu nữ rất xinh xắn, trắng trẻo, bận trên người bộ thanh y tao nhã.
Cô gái đang ngồi đưa hai chân nghịch nước, lưng thì lại đang tựa lưng vào chàng trai phía sao.
Cả hai chính là Cô Lang và Tiểu linh, sao một ngày vất vả cả hai đang ngồi tâm sự.
Linh Nhi tinh nghịch, hỏi Cô Lang:- Lang ca, huynh có ước mơ gì không? Nói muội nghe đi!Cô Lang thẩn thơ, ước mơ là gì, đó dường như là thứ xa xỉ đối với cậu.
Cậu dò đầu suy nghĩ:- Huynh ư...!Huynh chỉ ước lúc nào cũng sống vui vẻ, không buồn phiền gì...!Như hiện tại chẳng hạn...!Hay như sư phụ tùng nói là làm thần tiên chẳng hạn.Linh Nhi hai chân đạp nước lắc lắc đầu nói:- Cuộc sống như thế này không tốt sao Lang ca, còn làm thần tiên liệu có được vui vẻ không?Cô Lang ngửa đầu nhìn trời, thơ thẩn đáp:- Ta chỉ nghe sư phụ kể, thần tiên sống trong các tòa cung điện lớn, ăn những món ngon, uống nhưng loại tiên đơn.thần tiên tiêu dao tự tại sống không ưu phiền...!Nhưng ta...!Vẫn thích ở gần...!Linh Nhi hơn...Linh Nhi cọ đầu vào lưng Cô Lang, lại nói:- Nếu...!Nếu huynh phải chọn...!Làm thần tiên và muội...!Huynh chọn thế nào?Cô Lang ngẩn người, gãi đầu suy nghĩ:- Ta...!Ta...!Cũng không biết, nhưng bây giờ ta cũng vô lo, vô nghĩ có khác gì thần tiên đâu.
Còn nếu là muội thì sao?Linh Nhi ôm hai đầu gối, gụt đầu xuống nhìn mặt hồ:- Muội...!Muội không muộn chọn gì cả...!Muội...!Muội chỉ muốn ở cạnh Lang ca mà thôi...!Dù cho muội làm thần tiên, muội cũng không cần.Cô lang ngửa đầu ra sao đập vào đầu linh nhi nói kẽ:- Nha đầu ngốc...Linh Nhi xoay người lại ôm đâu có Cô Lang nói:- Đúng...!Muội là nha đầu ngốc...!Ngu ngốc theo Lang ca.Trong giây phút thoáng qua hai hơi thở gặp nhau, làm Linh Nhi đỏ mặt, Cô Lang cũng bôi rối ngồi dậy:- Ta...!Hứa...!Sẽ luôn bảo vệ muội, chở che muội, chỉ cần muội được vui, muội hạnh phúc huynh...!Sẽ làm tất cả...Linh Nhi cũng bối rối, mắt long lanh Nhìn Cô Lang, ấp úng nói:- Huynh...!Không gạt muội...chứ?Cô Lang chỉ biết gật đầu lia lịa, mắt nhìn Linh Nhi lòng Cô Lang thất sự muốn nói ba từ.
Chàng chỉ dám nói thì thầm:- Ta...!Y...!E...!U...Tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần, rồi im bặt, Linh Nhi rất nóng lòng, dồn dập hỏi:- Huynh...!Sao...!Huynh nói đi...Cô Lang lại ngập ngừng:- Ta...!Đói...!BụngLinh Nhi giận dỗi, mặt đỏ bừng bừng, véo tai Cô Lang một cái đùng đùng bỏ đi:- Đồ...!Đáng...!GhétTừ xa chỉ nghe tiếng Linh Nhi vọng lại, Cô Lang ngồi thẩn thơ tự trách:- Linh Nhi huynh yêu muội...!Huynh yêu muội...!Xin lỗi Linh Nhi, ba từ này huynh chắc không thế nói cho muội nghe được rồi...!Vì huynh là thiên sát cô tinh, đã định suốt một đời cô độc.
Huynh sợ nói ra...!Huynh sẽ không được nhìn thấy muội nữa...!Huynh sợ phải mất đi muội...!Á...!Á...- Cô Lang đau khổ gào lên- Linh Nhi...!Huynh...!Yêu...!Muội.Ngày hôm sau, cả hai lại vui vẻ lên đường, nhưng rồi điều mà Cô Lang lo sợ đã đến.
Mãng xà tinh lần trước đã trở lại, nó đã mai phục tập kích cậu bất ngờ.
Do bất cẩn cậu đã bị nó cắn bị thương, độc tố lang truyền khắp người, nhưng cậu vẫn cố gắng bảo vệ Linh Nhi.
Cô Lang chế ngự mãng xà, vội bảo Linh Nhi:- Muội chạy trước đi, ta cản đường cho...!Nhanh lên...!Nếu không chạy sẽ không kịp.Linh Nhi lưỡng lự không đi, cũng nhào tới tấn công mãng xa.
Thấy thế Cô Lang quát:- Nha đầu ngốc, sao còn không đi...!Nếu không sao này ta...!Sẽ bỏ mặc muội đó.Linh Nhi quyết không đi, vừa đánh về phía mãng xà vừa nói:- Muội không đi...!Có chết thì cùng chết...!Dù sao mạng này cũng là huynh cứu muội.Cả hai hợp sức chống lại mãng xà, thấy không ổn mãng xà vội quay đầu bỏ chạy.
Mãng xà vừa bỏ đi, bên này Cô Lang đã thổ huyết ngất xỉu.
Trong mơ màng Cô Lang cảm giác được có gì đã chui vào miệng mình.
Cậu bừng tỉnh, cấm thấy bất an trong lòng vội nhìn quanh tìm Linh Nhi.
Cậu đang ở trong một sơn động, mình đang nằm trên đống cỏ khô còn Linh Nhi đang Nằm gụt trên người cậu.
Cậu vội bồng Linh Nhi dậy ôm chặt vào lòng.
Cậu gọi Linh Nhi:- Linh Nhi...!Linh Nhi muội sao dậy...!Linh Nhi đừng làm huynh sợ.Linh Nhi từ từ mở mắt, khuôn mặt nàng đã tái xanh nhợt nhạt:- Tốt quá...!Huynh tỉnh rồi...!Muội cứ sợ...- Linh Nhi đưa tay sờ má Cô Lang.Cô Lang mắt đã ngấn lệ đầm đìa:- Ta...!Híc ta không sao...!Còn muội...!Muội cảm thấy thế nào?Linh Nhi yếu ớt nói:- Muội không sao...!Muội chỉ hơi mệt...!Muội muốn ngủ...!Huynh có thể hát ru muội...!Không...!Bài hát đồng giao...!Huynh viết...!Cho muội đó...Hai mắt Cô Lang Đã ướt đẩm, nghẹn ngào nói:- Huynh hát...!Huynh hát...muội không được ngủ...!Muội phải nghe huynh hát- Một con chim xanh xanh...!Cô đơn giữa nắng vàng.- Hai con chim xanh xanh...!Dìu nhau qua giông bão.- Một con chim xanh xanh...!Lạnh lẽo giữa xuân vui.- Hai con chim xanh...!Xanh...!Ấm áp giữa...đông...buồn.Tiếng hát Cô Lang rưng rưng nghẹn ngào, cánh tay đang sờ vào mặt Cô Lang bỗng rơi xuống.- Không...!Không..
Muội đừng ngủ...!Muội đừng ngủ...muội dậy đi...!Muội dậy đi...!Linh Nhi...!Muội đừng bỏ ta đi mà...!Không Linh Nhi...Cô Lang kêu gào trong tuyệt vọng, trong vòng vòng tay ấm áp của cậu, Linh Nhi dần tan biến.
Linh Nhi từ từ trở lại nguyên hình, hoá lại thành con chim xanh ngày nào, đang nằm ngủ êm ái trong vòng tay Cô Lang.
Về sao Cô Lang, được phi thăng lên tiên giới cậu mới hiểu.
Thì ra Linh Nhi là tước tiên, nội đan của nàng một khi nàng đã hoá hình người, ai mà có được sẽ được thành tiên.
Chính vì điều này mà mãng xà đã nhiều lần ám toán muốn cướp nội đan.
Mà Linh Nhi từ khi hoá hình có thể trực tiếp trở thành thần tiên, nhưng nàng vì muốn ở bên Cô Lang, nên mãi khó chịu thành tiên.
Vì Cô Lang, trúng độc mãng xà quá nặng, chỉ còn hơi thở thoi thóp, nên Linh Nhi đã dùng nội đan của mình cứu Cô Lang.