Tại Lăng Tiêu Bảo ĐiệnNgọc Đế nổi giận đùng đùng quát:- Hay cho yêu hầu, giỏi cho yêu hầu, dám trên Thiên Đình của trẩm mà to gan như vậy.
Đánh thượng cấp, giả dạng dự yến tiệc, lại trốn tội tự ý chạy xuống hạ giới.
Trong các chư tướng có ai tình nguyện lãnh binh đi bắt yêu hầu về cho trẩm không?Các chư tướng nhìn nhau, bỗng Thiên Bồng vội đứng ra tâu :- Thần tình nguyện đi bắt yêu hầu.- Thần cũng tình nguyện cùng tướng quân vào sinh ra tử.- Ngô Cương bỗng từ sau lưng Thiên Bồng cũng bước ra.- Tốt...!Tốt vậy việc này cứ giao cho hai khanh đi đi,- Ngọc Đế cười nói.- Tâu Ngọc Đế, hiện giờ yêu hầu đang lẫn trốn nếu nhiều người đi thần e sẽ kinh động nó, nếu nó lẫn trốn kỹ hơn sẽ rất khó bắt lại.
Còn về phần Ngô phó tướng, phải ở lại thay thần trông coi sông Ngân Hà, nên việc này cứ giao cho một mình thần là được.Ngọc Đế nghe qua cũng có lý nên đồng ý, Thiên Bồng vội vàng lãnh mệnh, tức tốc rời đại điện xuống hạ giới.
Vừa ra khỏi đại điện, do vội vã nên Thiên Bồng đã đụng phải một tiên nữ, làm cho hoa quả trong giỏ nàng rơi đầy đất.
Thiên Bồng vội xin lỗi và cùi người xuống nhặt mọi thứ, chàng không biết rằng tiên nữ kia đang đứng nhìn chàng thẩn thờ.
Tiên nữ này chính là Hằng Nga, môi đang rung rung, tay thì giơ lên len lén muốn sờ mặt Thiên Bồng, còn đôi mắt đã ngấn lệ từ khi nào không biết.
Nhặt xong mọi thứ, Thiên Bồng vội vã đi, bỏ lại sao lưng một bóng người đang dõi mắt nhìn theo.Tại Hoa Quả SơnBóng người hiên ngan cao lớn, thân bận chiến bào màu bạc uy mãnh, đưa mắt nhìn quanh hô to :- Hầu tử thúi mau ra đây.- Lão huynh đã lâu không gặp...!Khẹt...!Khẹt.Một bóng đen từ đâu lao ra, cầm thiết bổng tấn công người kia, người kia hừ lạnh,- hùm...!Muốn chết,- lạnh lùng đáp trả.
Đánh qua đánh lại mấy trăm hiệp, cả hai lại buôn bỏ vũ khí, lại lao vào nhau bằng quyền cước.
Sau hồi lâu lại tách ra- Nghĩ chơi...!Khẹt...!Khẹt đánh hoài cũng không thắng ngươi, ta không chơi nữa,- Bóng đen nhăn nhó nói.- Về thiên biến vạn hoá ta có thể thua ngươi, nhưng về khí lực chưa chắc ngươi hơn được ta.- Người kia đáp.Thì ra đây chính là Thiên Bồng Nguyên Soái và hầu tử bỏ trốn, sao một năm không gặp, điều đầu tiên cần làm là đánh nhau một trận, vì trên thiên đình một ngày, bằng ở hạ giới một năm.
Sao khi đánh nhau đã đời, cả hai lại rũ nhau vào sơn động đối ẩm tâm tình.
Sao một thác nước cao, là một động thiên thai, được gọi là Thủy Liêm Động.
Vào trong động, vô số khỉ lớn khỉ.
Bé lúc nha lúc nhúc, nhìn vào cái động khỉ Thiên Bồng châu mài:- Hầu tử thúi, ngươi bây giờ thân mang trọng tội, còn ở cùng lũ khỉ này, sẽ có một ngày ngươi liên lụy cả bọn chúng luôn đó.Hầu tử gãi đầu nhăn nhó, nó lại nhìn qua bầy khỉ con nói :- Chứ bây giờ ngươi bảo ta phải làm sao...!Khẹt...!Khẹt, chúng điều là hầu tử hầu tôn của ta hết.
Ta không thể bỏ mặc chúng được.Thiên Bồng suy nghĩ hồi lâu nói:- Tốt nhất là ngươi nên dạy cho chúng cách tự vệ mình, lập ra quân đội, để có thể bảo vệ mình và cả người thân mình nữa.
Cả người nữa, phải chứng minh mình mạnh mẽ, có thể làm Thiên Đình khiếp sợ thì mai ra người và bầy khỉ này mới an toàn.Vậy là Thiên Bồng lại chỉ dạy cho hầu tử lại thế nào thành lập quân đội kĩ cương, làm sao đào tạo bầy khỉ chiến đầu...Và cuối cùng là cho hầu tử một danh hiệu.
Sao nhiều đắng đo lựa chọn, hầu tử quyết định lấy hiệu Tề Thiên Đại Thánh hiệu triệu tất cả những yêu thú trong vùng về dưới trướng.
Xong xuôi mọi việc, Thiên Bồng giả vờ thua trận về Thiên Đình phục mệnh.Tại Thiên Bồng Phủ bên bờ sông NgânCó dáng người thấp thoáng trước cổng, Ngô Cương vội ra xem, vừa nhìn thấy bóng người Ngô Cương đã vội vã chạy đến.- Là ai sao lắp ló trước soái phủ,- Ngô Cương giả vờ lên tiếng.- Dạ cho tiểu tiên hỏi thăm, có Thiên Bồng Nguyên Soái ở trong phủ không dậy,- một giọng nói êm tai, trong trẻo vang lên.- Nguyên soái bận công vụ, chỉ còn Ngô Cương, Ngô phó soái ở phủ, có việc gì cần ta giúp không.- Ngô Cương cố tình nhấn mạnh phó soái thật to.- Dạ nếu đã vậy, tiểu tiên xin phép cáo lui,- người kia rụt rè đáp.- Có gì đừng ngại, không có việc khó gì mà làm khó được phó soái ta,- Ngô Cương lại khoe khoang.- Dậy...!Dậy...Phiền phó soái trao vật này cho nguyên soái là được.
Tiểu tiên xin cáo từ,- nói xong bỗng người vội vã đi nhanh.Nhìn bóng dáng đó đi xa mà lòng Ngô Cương thẩn thơ, đó là nữ thần trong lòng Ngô Cương Hằng Nga Tiên Tử.
Nhìn lại vật trong tay là một chiếc khăn lụa, ở góc có hình một con chim xanh nho nhỏ.
Ngô Cương cũng chẳng nghĩ ngợi, bèn cầm chiếc khăn cất vào người lửng thững bước vào trong phủ..