Đãi thiên hoa khai

Trans by SẮC team: [L.A]_Nam Phật Thành Lộ 
Trạm Liên phát hiện mình đã được sống lại. 
 
Đôi mắt nàng có thể nhìn thấy những đám mây được chạm chắc tinh xảo trên nóc giường, cái mũi có thể t ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng và ngón tay  có thể nhẹ nhàng di chuyển. Hết thảy những thứ này đều nói lên rằng, nàng vẫn còn sống. 
 
Nhưng trong tâm trí nàng vẫn còn đó ký ức về cái chết của mình, chết dưới ánh mắt bi thương của Tam ca.
 
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao nàng lại một lần nữa được sống lại?
 
Trạm Liên không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng bỗng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Nàng không chết, nàng còn có thể trở về sống bên cạnh Tam ca của mình, Tam ca sẽ không phải khổ sở thêm nữa.
 
“Phu nhân, rốt cuộc người đã tỉnh, tốt quá rồi! Người chút xíu nữa đã hù chết Xuân Đào!’’
 
Màn trướng được vén lên, ánh sáng bất ngờ lọt vào khiến Trạm Liên khó chịu híp mắt một cái, sau đó nàng nghe được tiếng khóc sướt mướt vang lên. 
 
Phu nhân? Nàng ta gọi ai là phu nhân? Trạm Liên hé mắt nhìn về phía nha hoàn đang khóc nấc nở ở trước giường. 
 
Khuôn mặt tấm tấm những nốt mụn tựa như bị  đậu mùa này không phải là bốn đại cung nữ hầu hạ bên cạnh  nàng, dáng vẻ kia của nàng ta ngay cả làm tiểu cung nữ trong Hàm Đạm cung còn không xứng, bởi vì Tam ca không bao giờ cho phép bất cứ cung nữ  nào một chút khuyết điểm dẫu là nhỏ nhất xuất hiện trước mặt nàng. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
 
"Phu nhân, người đừng nghĩ quẩn trong lòng, người chết rồi nô tỳ cũng không muốn sống nữa. Lão phu nhân đã từng nói, hãy  đặt chữ nhẫn lên đầu cây đao, xin người cố gắng chịu đựng, cuộc sống khó khăn mấy rồi cũng sẽ trôi qua mà thôi.’’
 
Trạm Liên nghe người nha hoàn  mặt đầy nốt mụn này liên tục lẩm bẩm, bảo nàng cố gắng chịu đựng? Nhưng mà nàng phài chịu đựng cái gì?
 
Nàng đường đường là Lục  công chúa Trạm Liên được Hoàng Đế cưng chiều nhất Đại Lương quốc  này, cho tới bây giờ còn chưa biết chịu đựng là cái gì.
 
"Phu nhân, người có khát không? Để Xuân Đào đỡ người dậy uống miếng nước.’’ Nha đầu đậu mùa Xuân Đào lau nước mắt đứng dậy. 
 
Trạm Liên gật đầu một cái, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại cảm giác được cổ họng mình đau dữ dội. 
 
Xuân Đào dễ dàng đỡ Trạm Liên đứng dậy, ở phía sau lưng nàng lót một tấm đệm mềm mại để  dựa vào, Liên Trạm vô lực tựa vào đầu giường, theo bản năng đưa tay lên muốn sờ sờ cổ họng của mình, nhưng vừa mới nâng cánh tay lên nàng đã sững sờ kinh ngạc. 

 
Đây không phải là bàn tay được nàng ngày ngày bảo dưỡng cẩn thận, mà là một bàn tay gầy gò,  nổi đầy những đường gân xanh xấu xí, các đốt ngón tay gầy guộc như que củi, hơn nữa mười móng tay đều dính sát vào da thịt, chẳng khác gì bị những con chuột nhỏ gặm cắn không chừa lại một chút xíu gì. 
 
Một Trạm Liên từ trước tới giờ luôn yêu thích cái đẹp thiếu chút nữa muốn chặt bỏ đôi tay này. 
 
“Đưa gương tới đây!’’ Trong đầu nàng bỗng nhiên nổi lên một dự cảm xấu. 
 
Xuân Đào còn đang đắm chìm trong cảm giác thương tâm, nghe được mệnh lệnh của Trạm Liên trong nháy mắt liền tỉnh táo, nhưng nàng nghe được trong lời nói của chủ tử mình hơi có vẻ cấp bách, nhanh chóng chạy đi phục tùng mệnh lệnh. 
 
Một lúc sau, Xuân Đào cầm một chiếc gương đồng hơi cũ trở lại, trên mặt kính sơ sài đến nỗi hầu như không thể nào thấy rõ khuôn mặt của mình trong đó. Trạm Liên nhìn chằm chằm vào trong gương một lúc lâu, vẫn không chịu thừa nhận dung mạo người con gái xa lạ này chính là mình. 
 
Đây không phải là gò má của nàng, không phải là đôi mắt của nàng,  không phải là khuôn mặt của Lục công chúa Đại Lương.
 
“Ta không phải là ta, ta là ai…’’ Nàng không thể tượng tượng nổi mà lẩm bẩm.
 
"Phu nhân, người đang nói gì vậy, người là Tứ tiểu thư của Tả Ngự Ấn phủ Đô Sát Viện mà! Người ngay cả chính mình là ai cũng không nhớ sao?’’ Chẳng lẽ 
nàng tới quá muộn, mặc dù cứu được tiểu thư từ trong thước lụa trắng kia, nhưng nàng ấy đã trở nên ngu si?
 
“A? Tứ tiểu thư của Tả Ngự Ấn phủ Đô Sát Viện, đó không phải là… Ta là Toàn Nhã Liên?’’
 
“Đúng vậy, tiểu thư!’’ Xuân Đào vừa nghe vừa hoảng hốt đến phát khóc. 
 
Trạm Liên kinh ngạc trợn mắt há  mồm, đầu dựa trở về phía sau giường, nàng thế mà  lại… Biến thành Toàn Nhã Liên.
 
Nếu như nói người đương kim Hoàng Đế sủng ái nhất là Vinh Nhạc công chúa Trạm Liên, là người cô gái may mắn nhất toàn bộ Đại Lương thì Tứ tiểu thư của Ngự Ấn phủ Toàn Nhã Liên chính là vị tiểu thư xui xẻo nhất. 
 
Toàn Nhã Lương ban đầu không chỉ có phụ thân làm Ngự Ấn, mà còn có một đại tỷ làm đương kim Hoàng Hậu, vốn dĩ đã được định trước cuộc đời này sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng nàng ta lại ý thế mà kiêu căng ngạo mạn, có lẽ nàng ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới mình sẽ đụng phải một cô gái còn hung hăng càn quấy hơn mình. 
 
Đó chính là Trạm Liên. 

 
Lục công chúa là người con của Tiên đế và một cung nữ thấp kém sinh ra, vốn dĩ không được người khác coi trọng cho lắm, nhưng sau khi Tam hoàng tử Trạm Huyên lên ngôi làm tân Hoàng Đế thì ngay lập tức ban cho Trạm Liên phong hàm Vĩnh Nhạc công  chúa, ngay cả mẹ đẻ nàng cũng được phong làm thái phi. Trong hậu cung này người được tân hoàng cưng chiều sủng ái nhất cho tới bây giờ không phải là Hoàng Hậu, cũng không phải là bị sủng phi nào đó, mà là tiểu muội xinh đẹp rực rỡ như đóa hoa sen này của hắn. 
 
Các vị chủ tử lớn nhỏ trong hậu cung đều biết điều này, ở trong hoàng cung người người đều xem Trạm Liên như bảo bối của mình mà đối đãi. Nhưng người ở ngoài cung không thể biết, nhất là vị tiểu thư mười hai tuổi được nâng niu từ bé Toàn Nhã Liên lại càng không biết.
 
Nàng không biết rằng mình được tiến cung là cùng  vị Vĩnh Nhạc công chúa này chơi đùa, càng không biết người đại tỷ làm Hoàng Hậu của mình cũng phải nể tiểu công chúa này ba phần, nàng chỉ biết tiểu công chúa còn đẹp hơn so với mình, nàng muốn chiếc vòng xinh đẹp trên tay nàng ấy nhưng nàng ấy lại không chịu, trong lúc tức giận nhất thời đã đẩy Lục công chúa xuống hồ nước trong cung. Khi đó tiết trời đã chớm đông, hồ nước lạnh như băng, mặc dù Trạm Liên nhanh chóng được cứu lên, nhưng cơ thể được nâng niu trong lòng bàn tay ấy vẫn dính phải phong hàn, liên lục sốt cao hai ngày mới chuyển biến tốt. Từ đó về sau, thân thể của Lục công chúa không còn tốt như trước kia, Hoàng Đế ca ca của nàng trút tất cả lửa giận trong lòng lên Toàn Nhã Liên, Toàn Hoàng Hậu, Toàn Ngự Ấn, cả nhà bọn họ trước mặt Hoàng Đế đều phải cụp đuôi làm người. 
 
Đặc biệt là Toàn Nhã Liên, nàng được Hoàng Đế tự mình ban cho tám chữ ‘’ Khoe khoang ngang ngược, trái tim độc ác’’, những lời vàng ngọc này truyền ra ngoài đã trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành. Nàng đã không còn là Tứ thiểu thư kiêu ngạo làm bậy như trước kia, bị cha mẹ trách mắng, bị đại tỷ chế giễu, chị mấy người tỉ muội huynh đệ trong nhà cười nhạo, cho nên ngay cả cánh cửa khuê phòng nàng thậm chí còn không dám bước ra một bước. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
 
Trạm Liên từ trong miệng của Hoàng tẩu đang  muốn lấy lòng nàng biết được những tin tức này, lúc đó cũng không nói một lời. Bởi vì nàng thật vất vả với có thể ngăn cản ý định muốn giết cả nhà Toàn Nhã Liên cho hả giận của  Hoàng Đế ca ca. Hơn nữa sự thật là nàng ta cố tình đẩy nàng xuống nước, Trạm Liên cũng không phải là thánh nhân, không thể lại đi cầu xin cho nàng ta một lần nữa. 
 
Không thể nào tưởng tượng được, sau khi mình chết đi, linh hồn lại nhập vào thân xác của người này. 
 
Trạm Liên theo bản năng lắc đầu, còn mở miệng hỏi: ‘’Hiện tại đang là ngày nào, năm nào?’’
 
"Tiểu thư…’’ Nhìn chủ tử mình  trở nên khờ khạo, Xuân Đào khóc đến mức không thể nói thành lời. 
 
"Nói mau.’’ Trạm Liên không còn đủ kiên nhẫn.
 
Xuân Đào nghẹn ngào: 
 
"Tiểu thư, hôm nay là ngày mười bảy, tháng ba, năm Minh Đức thứ tám…’’
 
Minh Đức thứ tám? Trạm Liên lại kinh ngạc một lần nữa, nàng chết vào năm Minh Đức thứ sáu, sao chỉ vừa mở mắt ra một cái đã là hai năm sau?
 
"Vậy bây giờ ta đang ở đâu? Ngươi tại sao vừa gọi ta là phu nhân vừa gọi ta là tiểu thư?’’
 

“Tiểu thư, không đúng, phu nhân, người bây giờ đang ở trong phủ của cô gia, đầu xuân năm nay người vừa mới thành hôn, là… Hoàng Đế tự mình làm chủ chỉ hôn cho người.’’ Xuân Đào nói trong nghẹn ngào, nước mắt như mưa không ngừng rơi xuống.
 
Theo lý mà nói, có thể được Hoàng Đế đích thân ban hôn là một chuyện vinh quang đến nhưng nào, nhưng không ai có thể hiểu rõ con người của Tam ca hơn bằng nàng, Hoàng Đế nổi tiếng là bao che cho người nhà, nhất là những chuyện dù là nhỏ nhất liên quan đến nàng, hắn không giết cả nhà Toàn Nhã Liên xem như đã là khai ân lắm rồi, làm sao có thể thay nàng ta tìm một người chồng tốt?
 
“Nàng… Ta gả cho ai?’’
 
“Là Thái sử* Mạnh Quang Đào, Mạnh đại nhân.’’
 
"Hắn?’’ Trạm Liên thường xuyên nghe Tam ca của mình nói về những chuyện trong triều đình, mặc dù nàng đối chức quan Thái sử Thất phẩm này không để vào mắt, nhưng người tên Mạnh Quang Đào này nàng lại biết, hắn ta là vị Trạng Nguyên năm Minh Đức thứ năm, năm đó nàng liên tục năn nỉ ca ca của mình cho nàng lên chính điện nhìn lén huynh ấy đích thân chọn Trạng Nguyên, Tam ca ca hiếm khi phản đối yêu cầu của nàng, nhất định không cho phép. Còn nói là người thư sinh này trẻ tuổi tuấn tú, sợ nàng còn nhỏ tuổi sẽ động lòng, sẽ vứt đỏ hắn mà bỏ trốn cùng với vị Trạng Nguyên này. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
 
Sau đó nàng mới biết, người thư sinh tuấn tú trong mắt Tam ca chính là Mạnh Quang Đào. 
 
Nếu là như vậy, hắn đem Toàn Nhã Liên gả cho người này, quả thật là một chuyện không hề dễ dàng.
 
“Đùng vậy, phu nhân, mặc dù cô gia bây giờ đang lâm trong bệnh, không chừng nay mai có thể hoàn toàn được chữa khỏi, phu nhân người nên nghĩ thoáng một chút, có lẽ Hoàng Thượng không muốn người đến đây để làm quả phụ đâu.’’
 
“…” Trạm Liên còn đang suy nghĩ tại sao Tam ca của mình lại đột nhiên rộng lượng như vậy, nhưng những lời Xuân Đào vừa nói chẳng khác gì một cái tát đánh mạnh vào những suy nghĩ ấy. Hắn rõ ràng chính là muốn cho Toàn Nhã Liên đến đây để làm quả phụ. Hắn đã đáp ứng nàng không giết nàng ta nhưng lại thay đổi biện pháp khiến nàng ta sống không bằng chết.
 
Trạm Liên từ trong tấm gương mờ ảo nhìn đến một vòng xanh tím đến cổ mình, có lẽ nàng đã đoán được phần nào sự việc, nhưng nàng vẫn muốn Xuân Đào một lần nữa đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ ràng.
 
Xuân Đào vừa dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, vừa đứt quãng nó ra ngọn nguồn mọi việc.
 
Quả nhiên đúng như những dự đoán của nàng, cuộc sống của Toàn Nhã Liên mấy năm nay không được tốt cho lắm, suốt năm năm chỉ một mực tránh né ở trong khuê phòng. Những quý nữ Đại Lương mười lăm tuổi đã xuất giá theo chồng, nàng ta mười tám tuổi còn chưa có ai dám đến hỏi cưới, Hoàng Đế ca ca liền thương tình ra một đạo thánh chỉ, để cho nàng ta đầu xuân thành thân với Mạnh Quang Đào, chuyện cưới gả vốn là một chuyện vui trong đời, nhưng Mạnh Quang Đạo lại không biết mắc phải căn bệnh gì, tính mạng có lẽ sẽ  không thể duy trì được bao lâu nữa, coi như nàng ta gả tới đây, người của Mạnh gia cũng nhất quyết không chịu thừa nhận, người mẹ chồng Mạnh lão phu nhân gây khó dễ là chuyện bình thường như cơm bữa, cô em chồng thì ngày ngày la lối om sòm với nàng ta, có thể tưởng tượng được nàng ta sau khi đắc tội với mình thì thanh danh đã trở nên tồi tệ đến nhường nào. Mười móng tay trơ trọi này đoán chừng cũng là bị cắn đến thảm hại như vậy. Cắn đến mức khoét vào da thịt, xem ra tinh thần đã không thể nào chịu đựng được nữa mới có thể chọn cách treo cổ để kết thúc cuộc đời mình, sau đó thân xác nàng ta lại bị linh hồn của nàng chiếm lấy. 
 
Câu chuyện này đúng là trớ trêu vô cùng!
 
Lúc này  bên ngoài cánh cửa bị người nào đó không khách khí dùng sức đập đập hai lần, tiếng hét lớn ngoài kia vọng vào: “Phu nhân có ở trong phòng không? Nô tỳ mang theo lời của lão phu nhân tới.’’
 
Xuân Đào cả kinh, lầm bầm lầu bầu như đang nói chuyện nói chính mình, “ Chẳng lẽ là lão phu nhân đã biết sao?’’
 
“Lão phu nhân chính là mẹ ruột của Mạnh đại nhân sao? Ngươi còn chưa nói chuyện của ta sao?’’
 
 “Đúng vậy, phu nhân tha tội, lão phu nhân đối với chuyện người gả vào Mạnh phủ đã trong sáng ngoài tối tỏ ra không hài lòng, nếu như bây giờ bà ấy biết người nghĩ quẩn trong lòng, sau này lại càng gây khó dễ hơn cho người, cho nên Xuân Đào không có gan làm lộ ra chuyện này.’’
 

Trạm Liên đối với cuộc sống sau này của Toàn Nhã Liên mơ mơ hồ hồ, chính mình lại vừa mới sống lại một lần nữa, cũng không còn nhiều sức lực, nhưng nàng ở bên Hoàng Đế ca ca nhiều năm như vậy, cũng học được cách xử sự bình tĩnh, càng vào những phút giây then chốt càng không thể tỏ ra luống cuống, nàng nói: “Ngươi trước tiên mở cửa cho nàng ta vào đi,” Liên Trạm nằm xuống giường một lần nữa, “Giúp ta rủ màn xuống.’’
 
Xuân Đào vâng lệnh gật đầu, một bên buông màn xuống, một bên nhìn chủ tử nhà mình, chủ tử không phải ngây ngô mất trí nhớ sao, sao lúc này nhìn qua có vẻ rất tốt?
 
Nhưng nàng cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nha hoàn bên ngoài đã tự mình đẩy cửa đi vào, nàng ta tự tiện xông vào trong nội thất, dáng vẻ tựa như đang vô cùng không vui nói: “Xuân Đào, ngươi ở trong phòng tại sao lại không đi mở cửa cho ta?’’
 
Xuân Đào sợ hết hồn, đây là nha hoàn thiếp thân của Mạnh  tiểu thư-Kim Châu, nàng chột dạ ấp úng, “ Kim Châu tỷ, tỷ… Tỷ tới… Ta, ta đang định đi.’’
 
Xuyên qua chiếc màn trướng đang lay động, Trảm Liên chợt nhíu mày. 
 
“Chậm chạp như vậy, thức ăn cũng bị ngươi làm cho ôi thiu hết cả.’’ Kim Châu tỏ ra không chút kiên nhẫn, “Phu nhân đâu.’’
 
“Còn… Còn đang ngủ.’’
 
Kim Châu không hề để ý đến Xuân Đào nữa, nàng ta lớn tiếng kêu, “Phu nhân, phu nhân.’’
 
Bên trong giường không một tiếng đáp lại. 
Xuân Đào theo bản năng rụt cổ, lo lắng nhìn về phía giường. 
 
“Phu nhân, phu nhân.’’ Kim Châu không nản lòng, tiếp tục cất giọng oang oang.
 
“… Ừ.’’ Một lúc lâu sau, bên trong màn trướng khẽ buông mới chậm rãi đáp lại một tiếng. Âm thanh tuy không lớn, nhưng sự uy nghiêm trong đó vô hình khiến cho hai nha hoàn  bên ngoài âm thầm hoảng sợ. 
 
Kim Châu nhoái người nhìn về phía chiếc giường, vô thức hạ giọng nói: “Phu nhân, nô tỳ đến truyền lời của lão phu nhân.’’
 
“Nói.” Người trong màn vẫn tích chữ như vàng.
 
Kim Châu nói: “Nô tỳ trước tiên xin cáo lỗi với người, lão phu  nhân bảo nô tỳ không được bỏ sót một từ nào, nếu có gì bất kính, mong phu nhân đừng trách tội.’’ Nói xong, cũng không chờ Trạm Liên trả lời, nàng ta đã nói tiếp, “ Ngươi là một người đàn bà lười biếng, lúc này là lúc nào rồi mà còn ngủ như chết ở trong nhà, còn không mau tới phục vụ tướng công ngươi uống thuốc.’’
 
------------------- 
 
Quan thái sử: chuyên ghi chép những sự việc xảy ra trong cung đình và 1 phần những việc xảy ra trong dân chúng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận