Editor: Kiều Tiếu (mình chưa kịp check lại chương này đâu, nhưng đăng sớm cho mọi người đọc.
Có gì thấy cấn cấn thì mọi người bảo mình nhá.
Iu mọi người.)
Dưới sự thúc giục của Trịnh Vinh, Tống Cảnh Hiên rốt cuộc mở miệng.
"Đấu đi."
Đôi tay của hắn ôm ngực dựa vào ven tường, ánh mắt từng chút từng chút quét lên người Nam Tinh.
Cô bạn học Nam Tinh này thực sự khiến hắn ngoài ý muốn, vậy mà còn hiểu biết rõ số hiệu lập trình, cách thức tấn công và phòng thủ tường lửa.
Hắn cũng muốn nhìn xem, thực lực thật sự của Nam Tinh đến đâu.
Trong lúc suy nghĩ, hai người họ đã ngồi xuống, trong tay từng người có một chiếc máy tính.
Giao diện của hai người đều là một màu đen có điểm võng lưới do những chấm đỏ và các số hiệu tạo thành.
Nghiễm nhiên hai vị kỹ thuật viên cực kỳ thích xem mấy loại PK dạng này, trong lúc người ta còn đang bàn có đấu hay không, họ đã bố trí xong nội dung thi đấu.
"Hai người các em từng người thử, ai gỡ xong trước thì sẽ được coi là người thắng lợi."
Sau đó, giây tiếp theo:
"Bắt đầu!"
Nói xong, âm thanh bùm bùm của bàn phím nhanh chóng vang lên.
Một tay của Trịnh Viên gõ bàn phím, một tay khác nắm con chuột ấn ấn cái gì, chỉ thấy võng lưỡi màu đó trên màn hình cùng các số hiệu nhanh chóng lộn nhào cả lên.
Kỹ thuật viên vừa xem vừa âm thầm gật đầu.
Trịnh Vinh này xác thật không tồi.
Nếu nói là thiên tài trong giới thiếu niên cũng không quá.
Tuổi còn nhỏ đã nắm giữ các thao tác phá giải thuần thục như vậy, người này tuyệt đối phải đào được vào trong quân đội.
Cứ thả rông bên ngoài như vậy thì thật sự là quá lãng phí mầm mống tốt.
Sau đó, lại nhìn về phía Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên và các binh lính khác đều xem không hiểu cái gì, chỉ đành nói với kỹ thuật viên.
"Giải thích giải thích."
Kỹ thuật viên nhìn chằm chằm Nam Tinh, cũng tán thưởng.
"Tuy rằng tốc độ phản ứng và phương pháp phá lưới của cô gái nhỏ Nam Tinh này chậm hơn một chút, nhưng cũng đã được coi là rất lợi hại."
Một người không có xuất thân chuyên nghiệp như Nam Tinh, làm được đến mức này đã rất ưu tú rồi.
Tống Cảnh Hiên vung vẩy kính râm trong tay, hỏi.
"Ai sẽ thắng?"
"Xem xét thế cực hiện giờ, Trịnh Vinh."
Một kỹ thuật viên khác cũng tỏ vẻ khẳng định.
"Trịnh Vinh đã bước vào giai đoạn cuối, sắp kết thúc rồi."
Vị kỹ thuật viên này vừa dứt lời.
Màn hình máy tính của Trịnh Vinh trực tiếp dừng lại bất động.
Mọi người sửng sốt, Trịnh Vinh cũng sửng sốt, tình huống đột nhiên này khiến mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.
Sau đó, hình ảnh trên máy tính của Trịnh Vinh bị sửa lại, như thể không chịu khống chế, những số hiệu màu đỏ xôn xao tự mình lăn lộn.
Trịnh Vinh cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nam Tinh ngồi đối diện.
Chỉ thấy màn hình của hai máy tính đồng thời hiển thị các số hiệu màu đỏ đang nhao nhao.
Hai máy tính đồng bộ đổi mới.
Mọi người thở dốc vì kinh ngạc.
Có sinh viên khiếp sợ mở miệng,
"Tôi **! Năm nhất này mạnh như vậy?"
"Cô ấy rốt cuộc đã thao tác thế nào?? Thế nhưng có thể làm trò trước mặt chúng ta hack thẳng vào máy tính của Trịnh Vinh?"
Cả phòng nghị luận sôi nổi.
Kỹ thuật viên trợn to mắt nhìn máy tính của Nam Tinh, hiển nhiên cũng cảm thấy không thể tưởng được.
Ba phút sau, Nam Tinh ấn phím Enter, hình ảnh đổi thành một mảnh trắng tinh.
Cô ngẩng đầu, giọng nói nhàn nhạt,
"Tôi thắng."
Vừa nói, vừa đứng dậy.
Những sợi tóc màu lục đậm rủ xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc nào phập phồng.
Cô đi đến trước mặt Tống Cảnh Hiên, vừa muốn mở miệng đòi máy tính.
Tống Cảnh Hiên đã mở miệng.
"Cháu tới bộ đội, chú cho cháu mười bộ máy tính."
Nam Tinh mặt vô biểu tình,
"Tôi cần nhiều như thế để làm gì?"
Tống Cảnh Hiên lập tức sửa miệng, ân cần dụ dỗ, một bộ dáng ông chú quái dị đi lừa gạt thiếu nữ nhà lành.
"Cháu muốn cái gì? Điều kiện tùy cháu nói, chú tận lực thỏa mãn, thế nào?"
Nam Tinh suy nghĩ một lát.
"Tôi chỉ cần tiền, chú có thể cho tôi bao nhiêu?"
Tống Cảnh Hiên sửng sốt, trên dưới đánh giá Nam Tinh:
"Cháu thiếu tiền? Không thể nào?"
Nam gia có Nam thị trị giá lên đến hơn tỷ, cái khác không nói, riêng cô chị cả có đầu óc thương nghiệp khôn khéo kia sẽ không để Nam gia phải phá sản.
Lại nói, Quyền Tự có thể để Nam Tinh của hắn không có tiền tiêu?
Tống Cảnh Hiên vươn ra hai bàn tay:
"Một trăm vạn."
Nam Tinh dừng một chút.
"Một trăm vạn, về sau tùy bộ đội mượn lực?"
"Thế nào?"
Nam Tinh bĩu môi, nếu bây giờ cô công khai mức độ nổi tiếng trên mạng lưới đen của mình ra, giá trị con người của cô lập tức như nước lên thuyền.
Tùy tiện nhận một nhiệm vụ cũng có tiền thù lao càng ngày càng cao.
Một trăm vạn, cũng chỉ là mức tiền thưởng hiện tại nếu cô nhận một nhiệm vụ ngắn hạn mà thôi.
"Quá ít, không làm."
Nói xong, lập tức rời khỏi phòng máy.
Tống Cảnh Hiên cầm lấy kính râm, chậc.
Cảm giác khó chịu này hệt như vừa bị tuột mất một con cá lớn.
Đang lúc nghĩ ngợi, vừa quay đầu lại đã phát hiện Trịnh Vinh đang ngồi trước máy tính của Nam Tinh.
Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, ngón tay tạch tạch tạch gõ gì đó lên máy tính.
Rất nhanh, màn hình máy tính chia thành hai giao diện, số hiệu màu đó và số hiệu màu đen thi nhau lăn lộn.
Kỹ thuật viên bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình, tán thưởng.
"Tiến hành đồng thời song số hiệu, một mặt không chế máy tính của Trịnh Vinh, một mặt công phá nhiệm vụ của bản thân.
Thật là, thiếu niên anh tài xuất hiện lớp lớp a."
Một kỹ thuật viên khác cũng mở miệng.
"Thao tác khống chế máy tính của Trịnh Vinh được tiến hành vừa kín vừa nhanh, một kích tất trúng, sạch sẽ nhanh nhẹn, quả không sai."
Trịnh Vinh lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên ánh mắt co rụt lại.
Hắn lại lần nữa quay ngược lại dò xem một đoạn số hiệu, nhìn lại một lần.
Trong một góc cuối giao diện, có xuất hiện một chữ mẫu 'King'.
Trịnh Vinh lập tức đứng dậy, trong ánh mắt mang theo tia sáng.
"Là cô ấy!"
Người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại, Trịnh Vinh đã ôm máy tính chạy ra ngoài.
Chỉ là sau khi đuổi theo, trên hành lang dài trống rỗng rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng của người kia nữa.
Nam Tinh đương nhiên không nhớ rõ bản thân có thói quen để lại ký hiệu, lúc này cô đang đút tay vào túi quần, mặc bộ đồng phục quân huấn đi xuống cầu thang.
Trên lỗ tai có đeo một chiếc tai nghe, đúng là đang nghe điện thoại do bộ kỹ thuật Tư Minh gọi tới.
Một giọng nói loli vang lên.
"King, chúc mừng chúc mừng, thành công gϊếŧ lên vị trí hacker no.1 toàn bộ mạng lưới đen."
Nam Tinh cong cong môi, lên tiếng.
"Ừ"
Thứ tự cao, tiền càng nhiều hơn, trước kia cảm thấy bảng xếp hạng này khá râu ria, nhưng mà bây giờ thật ra cảm thấy không tồi.
Giọng loli biến âm nhịn không được tán thưởng:
"Văn kiện anh nhận trước đó quả thực quá lợi hại.
Nghe nói đối phương đã tìm tới rất nhiều hacker có tên trên bảng, nhưng đều phá không được.
Mật mã của văn kiện phức tạp tới trình độ có thể coi là mật mã 9 số, muốn một lần đáp đúng cơ bản là không có khả năng.
Anh không biết chuyện này đã gây ra chấn động lớn thế nào đối với giới hacker đâu."
Cũng bởi vì chuyện này, Nam Tinh thành công đăng quang lên vị trí đầu bảng.
Sau một hồi khen ngợi, giọng loli biến âm mở miệng:
"Có một tài khoản ngoại quốc nặc danh ra giá 200 vạn, có nhận không?"
"Làm cái gì?"
"Bọn họ gửi tới một địa chỉ web.
Điều kiện gì cũng chưa nói.
Chỉ nói địa chỉ web này chỉ cho phép King mở ra."
Mấy chuyện giả bộ thần bí này, 90% là làm yêu (*chỉ mấy chuyện không được tử tế).
Mí mắt của Nam Tinh nâng cũng không thèm nâng, trực tiếp cự tuyệt.
"Không làm."
"Ok, em sẽ nói với bọn họ."
Cái tên 'King' tạo lên một đợt sóng lớn trong giới mạng lưới đen, nhất nổi bật vô song.
Đây cũng là vị hacker thần bí nhất, được gọi là 'thần long thấy đầu không thấy đuôi'.
Trên diễn đàn hacker, thân phận của King cũng trở thành một đề tài thảo lực cực lớn.
"Tôi đoán, đây tuyệt đối 100% là một ông già."
"Không đúng, tay của người già sao có thể linh hoạt như vậy? Đoán chừng là một người đàn ông trung niên bị hói đầu."
"Tốc độ tay này, chắc không phải là một tên độc thân cẩu rồi." (Kiều Tiếu: Sin lổi, nhưng đọc đến đây tui đã suy nghĩ miên man rấc nhìu.)
Trong một góc của diễn đàn hacker, đề tài thảo luận dần dần trở nên kỳ quái.