Editor: Kiều Tiếu
Ninh Đào vừa nghe bảo buổi tối có khóc diễn, tay cầm cốc trà sữa run lên.
Khẽ meo meo oán giận một câu.
"Tôi không muốn cộng tình với người xem, tôi không muốn biểu đạt cảm xúc."
Miêu Vũ liếc nhìn cô ấy một cái.
"Tôi không quan tâm cô nghĩ gì."
Ninh Đào run run đưa tay lên, cúi đầu cắn ống hút, diễn xong bộ phim này thì chắc chắn, cô sẽ không bao giờ quay khóc diễn nữa, cô khó khăn quá mà!!
Nam Vũ đặt một màn này vào trong mắt, suýt chút chút cười ra tiếng.
Đè thấp vành mũ, lấy ly nước bên cạnh lên uống một hớp, khôi phục lại vẻ mặt không chút biểu tình.
Thật không hiểu ra sao, chị hai của hắn lại muốn ký với một cô gái ngốc nghếch như vậy, để cô ấy làm cùng công ty.
Tầm nửa giờ sau, Nam Tinh đến, trong tay còn cầm theo một túi giấy.
Cô vừa đi vào trong phim trường liền nghe được âm thanh nghị luận ồn ào xung quanh.
"Aiz, vết thương trên trán của biên kịch Miêu là thế nào?"
"Không biết.
Nhưng mà ngày hôm qua, động tĩnh bên khách sạn rất lớn, chắc chắn là có đại sự."
"Đúng đúng đúng, tôi thấy cảnh sát tới đó rất đông.
Còn dẫn theo hai người đàn ông, trên đầu còn đội mũ bịt mặt.
Cũng không biết là phạm phải tội gì."
"Ai nha, cô nói xem biên kịch Miêu của chúng ta có phải là bị bắt cóc lần nữa không nhỉ?"
"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"
"Ai biết được, nhìn qua thì sáng nay biên kịch Miêu nôm có vẻ không có tinh thần, cứ như người mất hồn suốt."
Nam Tinh nghĩ tới Miêu Vũ, bước chân khẽ dừng lại.
Cân nhắc xem bản thân có nên vào trong hay không.
Đang nghĩ ngợi, chợt cô nghe thấy giọng của Nam Tình.
"Biên kịch Miêu, chúng ta chốt ở đây nhé? Ngày mai trợ lý của tôi sẽ mang hợp đồng tới đây, chúng ta, hợp tác vui vẻ."
Miêu Vũ gật đầu,
"Hợp tác vui vẻ."
Vừa dứt lời, Nam Tình quay đầu lại thì nhìn thấy Nam Tinh, nhướn mày.
"Nam Tinh?"
Sau đó đi về phía Nam Tinh.
Miêu Vũ vừa thấy Nam Tinh tới đây, nắm chặt tay, bộ dáng có chút khẩn trương.
Sau khi nhìn đi nhìn lại vài lần, cái gì cũng chưa nói, quay đầu rời đi.
Nam Tình mở miệng,
"Sao em lại đến đây?"
"Đến xem Ninh Đào và Nam Vũ."
Nam Tình khẽ nhướn mày,
"Em còn có thời gian rảnh rỗi tới xem em trai em? Không đi chơi với người đàn ông giúp em bảo - quản - tiền đó à?"
Nam Tinh trầm mặc.
Cũng không biết là cô đã đi sai bước nào mà chị gái cô cứ luôn hiểu lầm Quyền Tự là trai bao, còn là loại lừa tiền lừa sắc nữa chứ.
Cô ý đồ giải thích.
"Kỳ thực anh ấy khá tốt."
Vừa mới nói được một câu.
Nam Tình ngăn lại.
"Nếu em đã tin tưởng cảm thấy hắn không tồi, chờ có thời gian rảnh, đưa tới ra mắt chị đi.
Được hay không, phải gặp mặt mới biết."
Lời nói tới bên miệng bị Nam Tinh nuốt ngược trở về, gật gật đầu.
"Được."
Nghe xong, Nam Tình lại như thể nhớ tới cái gì.
"À, đúng rồi, khách sạn lần trước em ở tốt nhất đừng nên ở tiếp nữa, đổi chỗ khác đi."
Nam Tinh sửng sốt.
Nam Tình nghĩ đến chuyện ngày trước ở gara ngầm, có phần không thoải mái mở miệng.
"Nơi đó, có rất nhiều người có đầu óc không được bình thường."
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được lắc đầu.
"Ở gara ngầm đó chị gặp được mấy người, đầu tiên là nhận nhầm người, cứ gọi anh rể em là BOSS, sau đó phát hiện nhận sai người thì tự xưng là công dân lương thiện, nhưng lại đánh một tên to con ngất xỉu lôi đi."
Nam Tinh lẳng lặng nghe, cầm chắc túi giấy trong tay.
Kêu Tây Nguyên là BOSS?
Mở miệng dò hỏi.
"Anh rể đâu? Phản ứng thế nào?"
"Anh ấy? Không chú ý lắm, chắc cũng là ngốc không hiểu gì thôi."
Nam Tinh suy nghĩ một lát,
"Chị, điện thoại của chị đâu?"
Nam Tình lấy điện thoại ra, Nam Tinh nhận lấy.
Sau đó, một bàn tay của Nam Tinh thao tác điện thoại của Nam Tình, một bàn tay thao tác điện thoại của chính mình.
Cả hai tay đều thực linh hoạt, điều này khiến cho Nam Tình có chút kinh ngạc.
"Em thuận tay trái?"
Nam Tinh đáp lại, "Dạ."
Chờ thao tác xong, trên điện thoại của Nam Tinh xuất hiện một điểm đỏ.
Là hệ thống định vị.
Điểm định vị trên điện thoại đúng là của Nam Tình.
Hoàn thành, cô đóng giao diện điện thoại, đưa lại cho Nam Tình.
Nam Tinh mở miệng.
"Dạo gần đây không yên ổn, em thiết lập định vị lên điện thoại của chị.
Chỉ cần điện thoại khởi động, bên của em tuỳ thời có thể xác định được vị trí của chị."
Nam Tình trên dưới đánh giá Nam Tinh.
"Em còn biết làm cái này?"
"Biết một chút."
Nam Tình nhìn sắc trời,
"Sắp tối rồi, chờ Nam Vũ quay xong, cùng đi ăn cơm chiều?"
Nam Tinh nghĩ nghĩ, buổi tối cô cũng không có việc gì.
Gật đầu.
"Ừm."
Vẻ mặt của Nam Tình thiếu đi phần sắc bén và cao cao tại thượng khi làm việc, nhiều thêm vẻ ôn hoà và ý cười.
"Đến lúc đó sẽ có xe đến đón hai đứa."
"Được."
Đồng ý xong, Nam Tình cầm văn kiện trong tay, rời đi.
*
Một khu nhà biệt thự trong nước.
Trong căn phòng tối tăm, không khí áp lực, tại phòng khách, Jill đội mũ lưỡi trai ngồi trên sô pha.
Cả người tản ra vẻ âm trầm, hai mắt hắn ta sắc bén nhìn chằm chằm video đang phát trên laptop.
Phần quần áo chỗ cánh tay bị xé toạc, một bác sĩ đứng bên cạnh đang bôi thuốc cho hắn.
Ở cạnh hắn ta còn có hai tên cấp dưới đang đứng.
Có một tên cấp dưới trong đó cúi đầu, nơm nớp lo sợ trả lời.
"Jill ca, chúng em cũng không biết là xảy ra vấn đề ở đâu.
Rõ ràng người của chúng ta còn chưa ra, không ngờ rằng người bên độ đội đã đến."
Nói xong, trên màn hình của Jill thoáng hiện ra cảnh tượng trò chuyện của Nam Tinh và Nam Tình ở tầng 16.
Cạch một tiếng, Jill ấn nút tạm dừng.
Mà lúc này, hình ảnh đã thoáng hiện tới chỗ thang máy.
Một mình Nam Tình đứng trong thang máy, cúi đầu đánh chữ trên điện thoại.
Ánh mắt của Jill nặng nề, lẩm bẩm một câu.
"Trong khoảng thời gian đó chỉ có con đàn bà này từng xuất hiện."
Nửa ngày sau.
Jill lại lần nữa mở miệng.
"Bắt người về đây."
Nghe vậy, đám thuộc hạ lập tức lên tiếng.
"Rõ, Jill ca."
Nói xong, một tên cấp dưới trong đó vội vã rời đi.
Một tên khác ở lại, dáng người hơi béo, chỉ là hai mắt lập loè thần sắc khôn khéo.
"Jill ca, Lộ Dịch An và Peter đã nhập cảnh."
Ánh mắt của Jill chuyển từ trên màn hình dời đi, ngẩng đầu, nhìn qua.
"Nghiệp vụ của bọn họ không ở trong nước, sao lại chạy tới nơi này?"
"Cái này thì không rõ, nhưng mà Lộ Dịch An và Peter vẫn luôn là phụ tá đắc lực của Tây Nguyên, có lẽ, hắn ta cũng tới."
Ánh mắt của Jill chuyển về nhìn miệng vết thương của mình, hơi suy tư.
"Tây Nguyên ở nước ngoài lấy súng đạn dược thương làm giàu, nhanh chóng thâu tóm hai lục địa làm địa bàn của mình, trở thành tay buôn súng đạn dược thương lớn nhất quốc tế.
Loại buôn bán đen ăn đen này, thế mà còn đạt thành nhất trí với chính phủ nước ngoài, được chính phủ nước ngoài cho phép.
Sinh ý làm được ra dáng ra hình, như thể đang mở một công ty đứng đắn vậy.
Hắn ta im hơi lặng tiếng biến mất hai năm, đột nhiên lại nhảy ra tiếng gió, là muốn đả thông với sinh ý trong nước?"
Cấp dưới do dự một lát.
"Cái này, em vẫn chưa điều tra ra."
Jill nhắm mắt lại, dựa người vào sô pha, cười khẽ một tiếng.
"Nếu hắn ta ngu như vậy thì dễ nói rồi.
Trong nước và ngoài nước không giống nhau.
Chính phủ nơi này không ăn nổi bộ dáng kia."
Nói xong, Jill không nói thêm gì nữa.
Nửa ngày sau, hắn ta mới mở miệng nói tiếp.
"Đi điều tra xem mục đích Lộ Dịch An và Peter đến đây làm gì."
"Vâng, Jill ca."
Cấp dưới dừng một chút, lại hỏi.
"Trước đó ngài muốn hợp tác với Tây Nguyên đối phó với Quyền Tự, làm sao bây giờ?"
Jill nhắm mắt lại.
"Không vội."