Quân Trí nhìn cô chằm chằm, từng chút từng chút làm mọi người đều nhìn về phía cô.“Vì cứu tôi, mà không để ý đến nguy hiểm của bản thân?”Anh cúi đầu đến gần Nam Tinh, vẫn cảm thấy chưa đủ, anh đưa tay vòng qua trực tiếp ôm cô vào lòng.Nam Tinh ngửi thấy mùi máu trên người anh, nhìn theo mắt anh.
Trên cổ tay có một vòng tròn bầm tím đen, lúc này còn đang chảy máu.
Nam Tinh nhìn anh.“Anh đang chảy máu kìa.”Anh nhìn cô không chịu từ bỏ.“Trả lời tôi trước.”Nam Tinh nhìn anh nói với giọng nói rất kiên định.“Tôi sẽ cứu anh.”Nhiệm vụ cô làm chưa bao giờ thất bại.Cô vừa dứt lời, anh mắt của Quân Trí nhàn nhạt nhìn cô, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt, anh phải hít sâu mấy hơi mới có thể bình lắng xuống.Nơi đuôi lông mày cũng hiện ra ý cười, thậm chí khuôn mặt xanh xao ốm yếu nhìn cũng có sức sống hơn.Anh nắm nhẹ tay cô, bàn tay cô nhỏ hơn rất nhiều so với tay anh.Quân Trí đưa ngón tay của mình đặt vào lòng bàn tay cô, để cô ấy cầm nó.Giọng anh trầm khàn, nói sát bên tai cô:“Em có muốn tôi không?”Trong đời của Nam Tinh, cô chưa bao giờ hoảng sợ đến vậy, là vì lời nói đột ngột bất ngờ của anh.Cô muốn thả tay của anh ra, lùi lại phía sau thì chưa kịp làm gì đã bị anh giữ tay lại.Quân Trí nhìn cô.“Em chạy cái gì?”Vẻ mặt của Nam Tinh nghiêm túc, nói.“Anh chắc chắn đã bị thương do vụ nổ vừa rồi.”Quân Trí sửng sốt, chưa hiểu rõ ý của cô thì Nam Tinh nhìn trợ lý Bạch.“Kiểm tra kỹ cho anh ấy.”Bạch Vũ ngay lập tức trả lời:“Được, cô Nam.”Trong lúc Quân Trí còn đang choáng váng, Nam Tinh đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh.
Quân Trí hình như vẫn còn muốn nói gì đó.Đúng lúc này điện thoại di động của Nam Tinh trên đất vang lên.
Cô nhìn tên người gọi, là ba cô.
Cúi người xuống nhặt máy lên, cô nhấc máy.Nam Tinh liếc nhìn Quân Trí nói:“Xử lý vết thương cho tốt đã.”Nói xong, cô quay người rời đi:“Cha.” Cô nói với điện thoại.Mọi người xung quanh Quân Trí nhanh chóng vây quanh anh, chuẩn bị sẵn sàng tư thế, có người thậm chí còn vác cả cáng qua.Quân Trí nhướng mắt lên, trong đôi mắt vốn dĩ mờ mịt nay lại có chút phát sáng, nhìn về phía Nam Tinh đang rời đi.Cuối cùng, mi mắt cũng hạ xuống, đôi môi đỏ bật ra tiếng cười.
Rõ ràng là chuyện lớn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tâm trạng của anh lại vô cùng tốt.Còn Nam Tinh.
Cha cô gọi điện câu đầu tiên đã bắt đầu trách móc.“Nam Tinh, có chuyện gì giữa con và Trường An vậy?”Nam Tinh đi đến cuối đường mới dừng dừng lại.“Cha không biết sao?”Giọng điệu của cha Nam hơi tức giận.“Chúng ta cùng Lâm gia đang có hợp tác, sao con có thể làm người ta vào bệnh viện?”Nam Tinh dừng lại, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa trên vai, một vài sợi tóc rơi xuống tai.
Cô ấy vẫn chưa nói câu nào, chỉ có một mình cha Nam nói không ngừng nghỉ.“Trường An nói với cha là cậu ấy rủ con đi hộp đêm, như vậy đúng là sai nhưng con cũng không thể đánh người.
Quan trọng nhất là, tại sao con không mang hợp đồng về bàn bạc với cha, cẩn thận trước khi từ chối nó? Con có biết con đã từ chối một cơ hội lớn như thế nào...”Nam Tinh ngắt lời ông: “Cha.” editboiLeHaBangCha Nam nghẹ lại: “Con đang làm cái gì thế?”“Mối quan hệ cha con chúng ta chỉ kéo dài trong vài tháng.
Đừng coi đó là điều hiển nhiên, ông chưa thân với tôi đến vậy.”“Con, con, con, con thật không có giáo dục.”Cha Nam mất bình tĩnh trước lời nói của Nam Tinh, ông đột nhiên không nói được lời nào.Nam Tinh dựa vào bức tường phía sau, giọng nói yếu ớt.“Tạm biệt.” Nói xong cô liền tắt máy.Cô vừa quay người lại thì thấy một anh mập đang đứng cách chỗ cô không xa.Hắn nhìn kỹ khuôn mặt của cô, trong mắt hiện lên sự phấn khích và vui mừng, cũng như có nhiều cảm xúc lẫn lộn khác, trên tay hắn đang cầm một chiếc máy tính.Sau đó, hắn hỏi nhỏ cô:“Cô Nam Tinh, cô có nhớ tôi không? Tôi là người lúc nãy ở trong phòng giám sát.”Nam Tinh gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”Hắn từ từ tiến lại gần cô, động tác vô cùng khiêm tốn.“Chỉ là muốn hỏi cô, cô có muốn đến phòng điều tra của chúng tôi không?”Nam Tinh cúi đầu nhìn bộ đồ đồng phục học sinh mình đang mang.“Tôi còn phải đi học.”Người đàn ông lúc này mới nhìn đến bộ đồng phục của Nam Tinh, một lúc sau anh mới phản ứng lại.Tại sao anh lại quên nói chuyện này với ông chủ chứ?Hắn vươn tay vỗ vỗ trán, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho ông chủ.Hắn nhỏ giọng tường thuật vài câu thì ngay sau đó có một giọng nói giận dữ vọng ra từ điện thoại.“Học sinh? Anh cho rằng chỗ chúng ta rất giàu hay sao còn đòi nuôi trẻ con? Nếu có thời gian nói những thứ linh tinh này với tôi, sao anh không nhanh chóng đi tìm King, sau đó mời người ta qua đây!”Giọng nói nhỏ xuống, điện thoại bị cúp với một loạt tiếng tút tút.Hiệu quả cách âm của chiếc điện thoại này thật sự không tốt lắm, Nam Tinh ở gần đó nghe được rõ ràng không sót một chữ.Anh béo hơi đỏ mặt khi vừa bị la trước mặt cô:“Cái này, cái này, cô Nam, là vì sếp chúng tôi không thấy cô rất giỏi, cho nên mới nói như vậy.
Nếu anh ấy nhìn thấy cô, anh ấy chắc chắn sẽ hối hận.”Nam Tinh nhìn hắn này hỏi:“Các anh đang tìm King sao?”Ánh mắt sùng bái của hắn càng thêm rực rỡ khi nhắc đến King.“Cô Nam, cô biết không? Mấy ngày trước, văn phòng điều tra của chúng tôi và hai công ty khác đã cùng nhau tổ chức một cuộc thi hacker để chọn ra nhóm hacker dân sự mạnh nhất.Thế mà giữa đường có một con ngựa đen xuất hiện.
Anh ta hack toàn bộ bộ não của trụ sở chính, dẫn đến hệ thống thi đấu của cuộc thi bị thay đổi.
Điều này đã gây ra sự náo loạn rất lớn trong diễn đoàn hacker.
Mọi người đều đang tìm kiếm anh ấy.
Sếp của chúng tôi hiện giờ đang làm mọi thứ có thể để tìm ra được người đó.”Nam Tinh lắng nghe, liếc nhìn hắn, suy nghĩ một lúc.“Có thể người đó không có làm loạn hệ thống cuộc thi.”“Không không, không có, sếp của tôi nói chắc chắn phải tìm được King, này, dù sao sếp của chúng tôi có hứng thứ với anh ta, vậy nên chúng tôi phải cố hết sức tìm anh ấy.
Tiêu rất nhiều tiền bạc.
Mọi người trong công ty cũng thích anh ất.
Họ đều đang nhìn chằm chằm diễn đàn, cố gắng tìm kiếm anh ấy.”Nam Tinh không nói nữa, cô chỉ cúi đầu chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, giống như những chuyện này không liên quan gì đến cô.“Tôi còn đang đi học.”Hắn nhanh chóng nói: “À, cô Nam Tinh, sẽ còn cơ hội hợp tác trong thời gian tới.”“Ừm.”Sau khi trả lời, Nam Tinh rời đi.Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ nhà hàng Tấn Giang đều bị phong tỏa, rất nhiều xe cảnh sát đã đậu ở trước cửa.Nam Tinh chui qua dây phong tỏa đi ra ngoài.Vừa bước ra ngoài đã thấy Bạch Vũ lái xe đến trước mặt.
Anh nhanh chóng xuống xe, mở cửa ghế sau cười nói:“Cô Nam, thiếu gia bảo tôi đưa cô đến trường.”Vừa nói anh vừa đưa cặp cho Nam Tinh.“Đây là cặp của cô.”Bạch Vũ đưa cặp cho cô bằng cả hai tay.Nam Tinh cầm cặp, cũng không từ chối mà ngồi lên xe.
Cô ngẩn đầu nhìn Bạch Vũ, lại nhìn Bạch Vũ thêm mấy lần.
Thái độ của trợ lý Bạch đối với cô so với lúc trước hình như niềm nở hơi trước kia rất nhiều..