Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Mặc Liên hoàn toàn không muốn để tâm , trả lời cho có : " Vậy thì thầy lấy những người đó đi.

"
Dương Quang Trường tức giận không nói nên lời , " hừ " một tiếng , đứng dậy bỏ đi về phòng .
Mặc Liên liếc nhìn một cái , cảm thấy hơi bồn chồn , sau đó liền quay lại ăn .
Mười phút sau ..
Dương Quang Trường chân bước bình bịch ra , ngồi phịch xuống ghế , khoanh tay giận dỗi : " Sao em không đi theo dỗ anh ? "
Mặc Liên đặt bát cơm của Dương Quang Trường ngay trước mặt anh , không mặn nhạt nói : " Thầy ăn đi.

"
Dương Quang Trường : " Em làm anh giận rồi sao em không dỗ ? "
Mặc Liên thở dài một tiếng : " Em không biết dỗ ! "
Dương Quang Trường khoanh tay , ngồi chéo chân thản nhiên nói : " Em chỉ cần hôn anh một cái.

" Suy nghĩ thêm một chút , vô liêm sĩ nói : " Sau đó thì em cởi quần áo ra ..

"
Chưa nói dứt câu thì Mặc Liên đặt mạnh bát cơm xuống.

Kiềm nén tức giận.

" Nếu thầy không ăn thì em dọn.

"
Dương Quang Trường bị cô làm cho giật mình , đành ngồi bẽn lẽn ăn cơm.

Mặc Liên đứng cạnh bóc tôm , rút xương cánh gà bỏ vào bát cho anh .
Dương Quang Trường nhìn chăm chú Mặc Liên không chớp mắt .
Sao tự nhiên bóc vỏ tôm cho mình vậy ? Chẳng phải lúc nãy không chịu cưới mình sao ? Không đúng , lúc sáng còn chủ động hôn mình mà.

Vậy là Mặc Liên thích mình nhưng lại ngại đây mà ..
Nghĩ tới đó anh liền không nhịn được cười ngốc nghếch .
Ăn uống dọn dẹp xong , Mặc Liên lấy bột đã ủ trong lò vi sóng nhào nhào lại một chút chuẩn bị làm bánh bao .
Mặc Liên dùng việt quất và thịt băm làm nhân.

Dương Quang Trường cứ đi lẽo đẽo theo cô , thấy vậy cô lại cho anh nhồi bột .
Sau khi cô làm xong nhân , bước tới chỗ anh chuẩn bị tạo hình bánh.

Xem anh đang lấy bột nặn hình cô.

Khoảng chừng năm sáu cái bánh hình Mặc Liên .
Dương Quang Trường xoay người nhìn cô cười cười.

Mặc Liên không đổi sắc , thu gom bột lại , anh giữ một cái lại không cho cô gom đi , nhanh miệng nói : " Chừa lại một cái đi.


Nhé ? "
Cô mặc kệ Dương Quang Trường , nhanh chóng làm bánh.

Mặc Liên làm bánh nhân thịt tròn ú , đơn giản.

Dương Quang Trường nhìn theo cô cũng có thể làm được .
Anh nhân lúc Mặc Liên chăm chú làm bánh lại nghịch má mũi cô , làm bột dính đầy mặt.

Mặc Liên thấy vậy , cầm nắm bột khô lên thổi vào mặt anh , xong lại cười khúc khích .
Trong mắt anh lúc này chỉ cảm thấy ..

Mặc Liên cười lên thật đẹp, bột dính trên mặt cũng làm cô trông đáng yêu hơn , bột bay phất phới như làn sương mù huyền ảo.

Dương Quang Trường nhanh chóng cầm điện thoại ra , hôn vào má cô .
Tách.

Chưa tới một giây , khuôn mặt cô vẫn còn cười trong bức ảnh , bột lấm lem trên mặt hai người , quần áo đôi.

Quan trọng nhất là anh đang hôn cô , gương mặt cô vẫn tươi cười .
Mặc Liên vẫn ngơ ra , cô còn chưa kịp làm gì.

Định giật lấy điện thoại thì anh giơ cao tay lên , cười đắc ý nói : " Đây là bằng chứng anh với em là một đôi.

Có thể kết hôn rồi ! "
Mặc Liên nhón chân , nhảy cao lên bắt lấy nhưng không tới , thẹn quá hoá giận : " Thầy đây là ức hiếp con nít ! "
Dương Quang Trường cúi đầu nhìn cô , cười cười : " Đây không phải là ức hiếp.

"
" Thầy đang ức hiếp ! "
Dương Quang Trường đột nhiên bế Mặc Liên lên , nhẹ nhàng đặt lên bệ bếp.

Mặt anh sát lại gần cô .
Mặc Liên biết ý đồ của Dương Quang Trường , cô ngồi thẳng lưng lên ôm anh vào lòng , xoa xoa đầu , hiền hoà nói : " Con trai ngoan.

"
Dương Quang Trường ngỡ ngàng , mắt trợn tròn không thể tin được.

" Em nói gì cơ.

Anh là con trai của em á ? "
Mặc Liên cười cười vỗ vỗ đầu anh.

Dương Quang Trường nén giận , nở nụ cười không được thân thiện , giọng trầm xuống : " Mẹ à.

Con trai ngoan của mẹ ..


" Anh tiến tới liếm vào cổ cô.

" Muốn loạn luân ! "
Mặc Liên bị chạm vào nơi nhạy cảm , vô thức kêu " ưm " một tiếng , nhanh chóng đẩy anh ra , nhảy xuống bệ : " Tránh ra.

Em đang làm bánh ! "
Dương Quang Trường đứng im nhìn Mặc Liên làm bánh , từ từ tiến tới ôm cô từ phía sau.

Vài giây sau cô lại cảm nhận được điều gì đó , tròn mắt xoay lại nhìn anh , giọng run run : " Th-thầy ? "
Dương Quang Trường vẻ mặt đầy đáng thương nhìn cô : " Lúc trước nó không bao giờ chịu ngốc dậy , bây giờ anh không biết kiểm soát.

"
" ...!" Mặc Liên quay mặt lại tiếp tục làm bánh.

Lúc này tay cô run run lên , nếu Dương Quang Trường thật sự muốn làm chuyện đó với cô thì cô không đủ sức chống cự .
Dương Quang Trường lại ôm lấy cô dụi dụi vào gáy , như làm nũng : " Bé ơi ..

Em giúp người ta đi mà.

"
Mặc Liên nuốt nước bọt , thành thật quát anh : " Em vẫn là trẻ vị thành niên.

Thầy tự xử đi.

"
Dương Quang Trường hôn vào má cô , nhẹ giọng nói : " Được rồi.

Không giúp nữa ! "
Nghe thấy vậy , Mặc Liên thở hắc ra một cái , cảm thấy anh hôm nay thật dễ nói chuyện , cô nhanh chóng chăm chú vào làm bánh bao.

Lát sau lại nghe thấy tiếng anh thì thầm ..
" Thật ra anh cũng có thể làm những gì anh muốn.

"
Giọng Dương Quang Trường như chỉ muốn nói với chính mình .
" Nhưng lại sợ em sẽ ghét anh mất ! "
Mặc Liên dừng động tác , xoay mặt nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây , sau đó cô lại tiếp tục nặn bánh .
Ghét sao ?
Sau khi tạo hình bánh xong , Mặc Liên rửa tay sạch sẽ đặt bánh vào tủ lạnh.


Thuận miệng dặn dò : " Khi nào thầy muốn ăn thì cứ hấp lên hai mươi phút là được ! "
Dương Quang Trường gật gật đầu , cầm chiếc bánh hình Mặc Liên đặt lên giấy nến nhét vào tủ lạnh .
Mặc Liên vươn vai một cái , đi ra phòng khách cầm lấy laptop đi về.

Trước cửa nhà cô , liếc nhìn người tuyết anh làm đặt trước cửa nhà mình , vô thức mỉm cười , sau đó nhanh chóng vào nhà vì lạnh .
Dương Quang Trường thấy cô về cũng không cản , đi vào phòng mình cầm lấy laptop trèo qua cửa sổ sang phòng cô nằm sẵn trên giường .
Mặc Liên vừa đi vừa uống nước việt quất yêu thích của mình , chậm rãi đi vào phòng.

Nhìn thấy Dương Quang Trường , cô hơi nhíu mài liếc nhìn cửa sổ vẫn chưa đóng lại liền đi tới đóng.

Sau đó liền đi vào phòng tắm .
Ngâm mình trong nước ấm , cô đặt báo thức ba mươi phút sau đó ngủ thiếp đi .
Dương Quang Trường ở bên ngoài chơi laptop , vài phút lại nhìn vào phòng tắm.

Suy nghĩ một lúc , anh quay về lấy trái cây đem sang cho cô .
Hơn ba mươi phút sau , cô mặc một chiếc áo thun rộng đi ra ngoài , tay lau lau tóc.

Nhìn thấy Dương Quang Trường , cô đỏ bừng má , tròn xoe mắt nhìn .
Dương Quang Trường quấn mỗi chiếc khăn tắm nằm trên giường cô , chống một tay ngẩng mặt ăn chùm nho.

Thật sự là hồ ly ngàn năm muốn câu dẫn người khác.

Nhìn thấy Mặc Liên bước ra , lão hồ ly tinh cong môi , ánh mắt khép hờ nhìn cô thâm thúy .
Mặc Liên ho khan vài tiếng , giữ bình tĩnh nói : " Thầy không biết lạnh à ? "
Dương Quang Trường nở nụ cười như muốn mê hoặc người khác , ánh mắt si tình , miệng lưỡi trêu chọc : " Nếu em thích thì anh cởi ra luôn cho em nhé ? "
Mặc Liên hít mạnh một cái , nằm xuống chống tay lên đối mắt với anh , bóc một quả việt quất ăn , ngữ khí đây chính là muốn đáp trả : " Không cần đâu.

Em sợ gặp bóng ma tâm lý.

"
Dương Quang Trường đút nho cho cô , khoé môi cong lên , nói không hề biết ngại ngùng là gì : " Nhưng bóng ma này thì em không sợ đâu.

Ngược lại còn rất thích ! "
Mặc Liên hơi nhướng mài , mặc không đổi sắc : " Chắc là vì nó nhỏ bé đáng yêu quá nên em mới thích ! "
Dương Quang Trường hơi cong môi , nắm tay cô đặt vào chỗ đen tối của anh , ánh mắt mập mờ khiêu khích : " To một chút cũng rất đáng yêu mà ? "
Mặc Liên sững sốt rụt tay lại , ôm lấy gối xoay mặt đi .
AAAAA ..

CÁI GÌ DẠ CHỜI ? TAY VỪA ĐỘNG VÀO CÁI GÌ VẬY ?
Dương Quang Trường thấy vậy liền dẹp đĩa trái cây sang một bên , nhích tới ôm cô , hôn nhẹ vào gáy , giọng điệu vô cùng , vô cùng biến thái : " Có đáng yêu không ? "
Mặc Liên xoay qua nhìn anh rồi lại xoay về , giữ bình tĩnh nói : " Em không biết.

"
Dương Quang Trường hơi khàn khàn thì thầm vào tai cô : " Vậy em có thích không ? "
Mặc Liên tặc lưỡi một cái , chân mài nhíu lại , ghét bỏ quát anh : " Thầy là biến thái à ? "
Dương Quang Trường giở giọng uất ức tức tưởi : " Người ta chỉ muốn cho em kiểm hàng trước thôi mà.

" Thấy Mặc Liên im lặng , anh ghì mặt vào tóc cô , thừa nhận.

" Được rồi.

Anh là biến thái.


Dù sao thì cả đời anh cũng chỉ biến thái với mình em thôi.

"
Mặc Liên cầm lấy gối đập nhẹ vào mặt anh : " Thầy về nhà đi cho em ngủ ! "
Dương Quang Trường trở người Mặc Liên nằm thẳng lại , Mặc Liên cũng phối hợp theo , sau đó nhắm mắt ngủ mặc kệ anh .
Dương Quang Trường hôn nhẹ vào má cô , thấy cô không phản ứng lại hôn vào môi.

Tiếp tục hôn vào má bên kia , định hôn lên trán thì bị cô chặn miệng anh lại , giọng buồn ngủ : " Em muốn ngủ.

Thầy về nhà có được không ? "
Dương Quang Trường cười cười không nói gì , lấy tay Mặc Liên ra , cúi xuống hôn vào cổ cô.

Sau đó nằm xuống ôm cô ngủ .
Buổi tối hôm đó .
Mặc Ly , Mặc Liên và Dương Quang Trường cùng ngồi ở phòng khách nhà cô xem tivi.

Riêng Mặc Liên thì chỉ ngồi đó cho đông đủ , cô ngồi một góc đọc sách .
Dương Quang Trường cũng ngồi cạnh cô đút trái cây.

Mặc Liên cảm thấy anh cứ che tay vào sách cô , hơi nhíu mài nói : " Thầy tránh ra một chút đi ! "
Mặc Ly nghe thấy vậy liền quát cô : " Sao con đột nhiên vô phép vậy Mặc Liên ? "
Mặc Liên dừng tay lại , chậm rãi giải thích với mẹ : " Thầy che tay ngay sách con , con đọc không được nên mới nói thầy tránh ra một chút.

"
Dương Quang Trường thấy vậy liền xin lỗi cô.

Mặc Ly lại nói : " Quang Trường à.

Con đừng chiều nó mãi vậy ! "
Dương Quang Trường khẽ cúi đầu , thành thật nói : " Nếu con không chiều em ấy , vậy ai chiều em ấy .."
Mặc Ly không phản ứng , mấy giây sau bà nhìn Mặc Liên , khuyên nhủ : " Sau này con đối xử với Quang Trường tốt một chút.

Dù sao thì sau này cũng lấy nhau , đối xử như người yêu là được.

"
Mặc Liên im lặng một chút , dù sao hôn nhân cũng là tự nguyện , cô không hiểu tại sao mẹ mình bao nhiêu năm qua chưa hề ép cô làm việc mà cô không thích , vậy mà bây giờ lại muốn lấy hạnh phúc cả đời của mình dễ dàng đem tặng người khác như vậy ..
" Mẹ à.

Sao mẹ lại muốn con kết hôn chứ ? "
Mặc Ly ngẩng mặt , ôn tồn nói : " Quang Trường tốt như vậy , lại yêu thương con , sau này con cũng không phải cực khổ nữa.

"
Mặc Liên gấp sách lại tranh cãi : " Yêu thương ? Đó chẳng phải chỉ là lúc đầu thôi sao ? Sau khi có được trái tim người khác rồi thì cũng sẽ bỏ đi giống như ba thôi.

"
Nhìn thấy Mặc Ly im lặng , cô lại nói : " Con không muốn phải giống như mẹ , con sẽ không để cuộc đời con giống mẹ.

"
Dương Quang Trường nắm lấy tay cô , Mặc Liên giật tay ra không nhìn anh lấy một cái , cầm sách đi vào phòng .
Dương Quang Trường đứng bật dậy nhìn theo bóng lưng của cô , hơi đau lòng ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận