Dương Quang Trường hơi xụ mặt xuống , oan ức tủi thân mà thở ra một hơi dài : " Anh là suy nghĩ thật mà ! Thời tiết này em chắc chắn sẽ mặc một cái gì đó vừa ấm mà lại đẹp để dự sinh nhật , lại không quá loè loẹt , tủ giày của em chỉ có màu trắng và màu đen thôi , nhưng em bình thường chỉ thích mang giày trắng.
" Giọng anh từ từ nhẹ lại : " Anh suy nghĩ thật mà ! "
" Vậy thầy thay áo đi.
"
Dương Quang Trường nũng nịu , bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương , lắc đầu : " Không muốn đâu.
"
Mặc Liên không phản ứng , vài giây sau cô tháo dây an toàn ra , mở cửa xe thuận miệng nói : " Vậy em đi thay.
"
Dương Quang Trường vội chụp tay Mặc Liên lại : " Không cần đâu.
Anh chỉ định ở phòng bên cạnh đợi em thôi.
"
" ...!"
Mặc Liên tới vừa kịp lúc thổi bánh kem , nhanh chóng tặng quà rồi tìm chỗ ngồi.
Tìm thấy vị trí bên cạnh Hạ Vũ , đoán chắc rằng cậu cố tình giữ chỗ cho Mặc Liên .
Mặc Liên ngồi yên tĩnh ăn , nghe đám nhóc lớp mình nói chuyện phiếm cũng khá vui vẻ , bỗng chốc cảm thấy có gì đó hơi sai .
Hơi đắng .
Hơi nồng .
Mặc Liên không để ý tới cốc nước ngọt của mình đã bị đổi , cô lặng lẽ nhìn cốc rượu trên tay , mấy giây sau mới phản ứng , đột ngột quay sang nhìn Hạ Vũ .
Hạ Vũ lúc này mới bật cười thành tiếng , đám người ngồi bên cạnh cũng ghì mặt lên vai nhau run bần bật .
Cái đám nhóc này đúng là biết cách trêu lớp trưởng .
Bình thường nếu nói dối thì đều bị Mặc Liên bắt tại trận , những lần sau đều rút kinh nghiệm mà tấn công thẳng ..
Mặc Liên lúc này đã cảm thấy hơi thở rất nóng , mặt cũng ấm lên , đầu óc hơi choáng một chút nhưng không hề mất ý thức.
Cô thở một hơi nặng lườm đám nhóc , quay sang tiếp tục ăn .
Bên trái cười khúc khích , bên phải thì tám chuyện xôn xao.
Đầu óc Mặc Liên có chút khó chịu , xiên thịt thơm ngọt trên tay bỗng nhiên không muốn ăn nữa.
Cọ xát tay lên má , quay sang nói nhỏ với Hạ Vũ : " Tao về trước đây.
Hơi khó chịu rồi.
"
Hạ Vũ hơi cong môi cười trêu chọc : " Nhớ thầy rồi ? "
" ...!"
Mặc Liên chào tạm biệt các bạn của mình rồi đi sang phòng bên cạnh tìm Dương Quang Trường.
Mùi rượu vang nồng nặc , Mặc Liên lấy tay quạt quạt thổi bay mùi , đi tới người đang ngồi chống tay tựa lưng trên ghế sofa .
Dung mạo tuấn tú , dáng vẻ chững chạc tựa như một vị tráng sĩ nghĩ ngơi tại vùng biên cương .
Đẹp đến động lòng .
Dường như nghe được tiếng động , Dương Quang Trường mở mắt ra.
Ánh sáng chiếu vào mắt anh , lờ mờ men say niệm ý xuân , anh cười , vươn tay về phía Mặc Liên.
" Vợ ơi.
"
Ngay lúc này , lồng ngực Mặc Liên như muốn nổ tung .
Là do chất kích thích trong rượu .
Hay là do lão hồ ly trước mắt này làm cho tim cô không kiềm chế được ?
Có lẽ vì men say làm con người ta mất đi lý trí , Mặc Liên đi thẳng tới ôm ấp Dương Quang Trường vào lòng mình.
Anh thuận thế kéo Mặc Liên ngồi lên đùi , bình yên ngắm nghía con thỏ trắng xanh mơn mởn của anh .
" Em uống rượu sao ? "
Mặc Liên cũng không hiểu tại sao hiện tại lại rất say mê nhìn vào đôi mắt sóng sánh tựa hồ như có thể soi gương của Dương Quang Trường , huyền ảo như hố đen vũ trụ đang hút lấy hành tinh khác chính là đôi mắt của cô .
Mặc Liên liếc mắt nhìn chai rượu vang đã bị anh uống gần nữa chai , tay vô thức trêu chọc yết hầu đang cử động của Dương Quang Trường.
" Thầy hiện tại mới là người say.
"
Bả vai run run , khoé môi anh cong lên quyến rũ.
Nén cười , Dương Quang Trường phát ra âm thanh trầm ấm đến mê người : " Em xem , anh chỉ hỏi là em có phải đã uống rượu.
Em lại trả lời anh mới là người say.
"
Mặc Liên chưa phản ứng , anh bổ sung tiếp : " Em hiện tại mới là người say.
"
Dương Quang Trường bị trêu đến phát tình , ôm luôn Mặc Liên lên bắt xe đi về nhà .
Ở trên xe , Dương Quang Trường ngả ngớn gục đầu lên vai Mặc Liên.
" Vợ ơi ..
vợ ơi ..vợ ơi.
"
Mặc Liên bị gọi đến bực bội , nhẹ giọng quát : " Thầy yên lặng chút đi ! "
Sao lúc nãy còn dịu dàng vậy mà bây giờ lại quát người ta dạ ? Con gái gì mà khó chiều vậy ?
Chân mài Dương Quang Trường rũ xuống , không phản ứng .
Dường như có rượu bên trong làm tâm tình phản ứng mạnh mẽ , nhớ lại chuyện lúc sáng anh chỉ hỏi đó là ai , vậy mà Mặc Liên lại lạnh nhạt như vậy.
Bây giờ cũng vậy , trong lòng bất ngờ tủi thân , giọng say mèm : " Vợ.
Có phải em không yêu anh không ? "
Trầm mặc một chút .
Dương Quang Trường ngồi bật dậy , giọng điệu vừa say vừa ấm ức : " Vợ.
Em ..
cho dù ..
cho dù em không yêu anh thì em cũng phải cưới anh thôi.
Em phải chịu trách nhiệm với anh.
"
" ...!" Mặc Liên không thèm chấp nhất với người say , đôi mắt hờ hững khép lại nghỉ ngơi .
Dương Quang Trường bị ngó lơ , buồn tủi đến muốn khóc , cũng không hiểu tại sao chỉ cần ở bên cạnh Mặc Liên thì anh lại yếu đuối đến như vậy.
Anh chôn mặt vào lồng ngực của cô , lẩm bẩm , giọng như sắp khóc : " Anh vừa đẹp trai , vừa có tiền , em muốn cái gì anh cũng chiều em ..
sao em không yêu anh ? "
Mặc Liên chậm rãi mở mắt , thuận thế ôm lấy bả vai đang run run , tay còn lại khẽ vuốt ve vùng má đang nóng bừng trong chất kích thích .
Dương Quang Trường ngẩng mặt lên.
Mùi rượu vang xộc lên mũi cô , cũng không mấy khó chịu.
Đôi mắt anh lờ mờ men say pha chút nước đọng ở mi , bàn tay dính nhiệt độ ở má anh trở nên nóng bỏng , đôi môi anh đỏ căng vì rượu .
Mặc Liên hôn nhẹ lên chóp mũi anh, giọng hơi trầm vì nhiễm một tí men : " Sao thầy say rượu lại nhõng nhẽo thế này ? Hửm ? "
Dương Quang Trường mím môi , giây sau liền rúc vào cổ Mặc Liên phả ra từng hơi thở nóng ran cả mặt .
Về đến nhà .
Để anh ngồi trên sofa , Mặc Liên vào bếp làm một cốc nước chanh .
Chưa tới năm phút là đã xong .
" Thầy uống đi.
"
Dương Quang Trường lắc lắc đầu , ngửa cổ lên.
Đầu lưỡi ấm áp mang hương rượu vang mạnh bạo luồn lách vào bên trong như đang nuốt chửng lưỡi cô .
Sợ Mặc Liên làm đổ cốc nước , anh đưa tay cầm lấy đặt xuống bàn.
Bàn tay Dương Quang Trường trong tức khắc kéo cô ngồi lên người , day dưa mãi không chịu dứt .
Mặc Liên bị lực xúc tác quá mạnh , quá nhanh làm cô không kịp chống cự.
Đầu lưỡi ở bên trong cứ điên cuồng khuấy đảo , lần mò tất cả ngóc ngách .
Mắt cô nhắm nghiền lại , đầu óc mơ màng không có lực phản công , dường như cũng bị mùi rượu làm cho say thêm một chút , trái tim cô rạo rực đập triều cường ..
Một lúc lâu sau ..
Đầu lưỡi của Mặc Liên đã bị mút đến tê dại , cảm giác trong lòng ngực lúc này cực kì bất an .
Dương Quang Trường thì vẫn nhìn chăm chú cô , hơi thở nặng nề từng đợt phả vào mặt làm cô nóng rực theo .
Mặc Liên cảm nhận được anh đang có ý không đứng đắn , giữ bình tĩnh đứng dậy , nói : " Thầy uống rồi đi về phòng ngủ đi ..
aaa.
"
Dương Quang Trường nửa nằm nửa ngồi , kéo Mặc Liên lại tư thế cũ , cổ áo của cô bị kéo toạc xuống làm lộ ra bờ vai nhỏ và chiếc xương quai xanh lõm sâu khiến tim anh lại càng đập mạnh .
Quyến rũ hút hồn .
Dương Quang Trường chạm bờ môi nóng bỏng lên vành tai , thở ra hoả khí , chiếc lưỡi ấm áp lướt nhẹ , khàn trầm thì thầm vào tai cô : " Trời lạnh như vậy , chi bằng em ngủ cùng anh đi.
"
Mặc Liên vừa ngứa vừa kích thích , phát âm ra một tiếng thoả mãn .
Dương Quang Trường luồn tay vào váy vuốt ve đùi , miệng lưỡi lần mò gặm nhắm chiếc xương quai xanh của cô : " Anh không đợi được đến khi em lớn.
"
Mặt Liên như bị mất lý trí , bị kích thích đến mức mơ màng ngửa cổ ra cho Dương Quang Trường nhấm nháp .
Trong lúc mơ màng , Dương Quang Trường không biết từ khi nào đã cởi xong thắt lưng rồi trói Mặc Liên lại chui vào vòng tay của cô .
Mặc Liên bị Dương Quang Trường ôm lên đi về phòng , cần cổ chưa bao lâu đã bị hằn đầy dấu cắn .
Rời ra chưa được 1s , Mặc Liên đã dần tỉnh táo.
Nhìn cảnh tượng trước mắt , cô không khỏi hoang mang.
Giống như cô vừa trãi qua một khoảng thời gian rất lâu , trái tim đập rất mạnh , đập đến sắp ngạt ..
Dương Quang Trường đã lột sạch quần áo của mình , nụ cười nhiễm tình dục từng bước từng bước đi tới chỗ Mặc Liên .
Cảnh tượng trước mắt lại làm Mặc Liên sợ hãi , người đàn ông trần như nhộng , ánh mắt như một loài dã thú sắp sửa ăn sạch sẽ con mồi .
Cô vô thức lùi lùi về sau , cổ họng như bị một thứ gì đó vướng ở bên trong , vẻ mặt hoảng loạn không thể nào giấu đi được ..
Dương Quang Trường kéo tay Mặc Liên lại , chui vào vòng tay cô , quần bảo hộ và váy trong tức khắc liền bị vứt xuống sàn .
Phía trên bị gặm nhắm , phía dưới thì bị đôi tay to lớn ấm nóng mân mê vào nơi mềm mại ướt át ấy ..
Không hiểu hiện tại cô đang ở trên thiên đường hay là địa ngục .
Cảm giác vẫn còn lạ lẫm , rõ ràng là đang rất sướng nhưng lại phát ra những âm thanh rên rỉ như đang ở dưới địa ngục .
Dương Quang Trường không nhịn được nữa , cơn điên loạng trong lòng thôi thúc anh phải chiếm lấy cô gái nhỏ đang ngồi trên người anh ..