Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Cốc cốc cốc .Tiếng gõ cửa của Dương Quang ..
Không muốn gặp ai nên Dương Quang Trường mặc kệ không trả lời .
Dương Quang nghĩ rằng anh đã ngủ nên mở cửa nhẹ nhàng đi vào.

Nghe tiếng bước chân , Dương Quang Trường mở mắt ra xoay người lại nhìn ông .
Dương Quang Trường nheo mày thiếu kiên nhẫn nói : " Con đã nói là không kết hôn với cô ta.

Vì con tôn trọng ba nên mới đi xem mắt ..

nhưng con thật sự không thể ưa nổi cô ta đâu.

"
Dương Quang từ từ ngồi xuống cạnh anh chậm rãi nói : " Ba xin lỗi.

Là ba đã sai.

Ba không ép con nữa , chỉ là ba thấy mẹ con muốn tốt cho con nên ..

" Dương Quang liếc nhìn cái áo khoác mà anh đang ôm trong tay , sững sờ một chút rồi vô thức cười mỉm cười.

" Được rồi.

Con cứ nghỉ ngơi đi.

Ba chỉ mong con sẽ hạnh phúc ."
Dương Quang Trường ngồi dậy khẽ nắm lấy tay ông , nhàn nhạt nói : " Ba.

Con biết ba lo cho con.

Nhưng ba cũng đừng để mình bị lừa ..

nhất là những người ở cạnh ba.

"
Dương Quang chợt cảm thấy anh biết một chuyện gì đó mà ông không hề biết.

Thật muốn hỏi thêm một chút nhưng lại thôi.

Khẽ
gật đầu xoa đầu anh sau đó liền ra khỏi phòng .
Dương Quang vốn chỉ tin những gì mình nhìn thấy là sự quan tâm chu đáo của Hạ Kim Nhu đối với Quang Trường như một người mẹ hiền yêu thương con mình .
Nhưng ông làm sao biết được tất cả chỉ là diễn.

Hạ Kim Nhu muốn lấy được sự tín nhiệm của ông , sau đó có thề dễ dàng ra tay với tập đoàn.


Việc bà muốn anh kết hôn cùng Thanh Linh cũng là nằm trong kế hoạch của bà .
Sau khi thấy Dương Quang đã ra khỏi phòng.

Quang Trường nằm phịch xuống thẩn thơ nhìn lên trần nhà.

Một lúc sau anh cầm lấy điện thoại gọi điện cần người làm việc gì đó .
___________
Một tháng sau .
Hiện giờ đã là giữa tháng mười một , dù không có tuyết nhưng thời tiết 15 độ cũng đủ để đóng băng .
Trường Trung Học Phổ Thông An Thành .
Một cô gái nhỏ ngồi trong phòng học , tay không dám rút ra khỏi túi vì quên mang bao tay.

Miệng thích thú thở phù phù ra hàn khí , thoáng chút lại cúi đầu xuống ngậm lấy ống hút , hút lấy trà sữa ấm vào miệng .
Cái lạnh tê cứng làm má mũi cô đỏ hoe trông đáng yêu.

Lâu lâu cô lại thử rút tay ra khỏi túi áo , giật mình liền nhét vào lại .
Cả phòng đang ồn ào tám chuyện chạy nhảy đột nhiên im bặt để lắng nghe tiếng loa trường , yêu cầu lớp trưởng lớp 12A đến phòng hiệu trưởng gấp .
Hạ Vũ nghe thấy vậy liền bước tới chỗ cô chọc nhẹ vào má .
" Ê Mặc Liên.

Để tao đi với mày ."
" Thôi.

Tao đi được rồi ." Mặc Liên nói :
" Mày ở đó chơi với ai kia của mày đi ! "
Hạ Vũ chỉ cười , sau đó liền quay về ngồi xuống cạnh Phương Mai .
Mặc Liên chậm rãi bước ra khỏi phòng học dần dần bước đi nhanh hơn vì sợ thầy phải đợi .
Mặc Liên gõ cửa phòng chậm rãi bước vào.

Vừa vào liền thấy thầy hiệu trưởng cùng thầy chủ nhiệm Phi đang ngồi đối diện với một vị khách nào đó.

Cô rụt tay ra lễ phép cúi chào .
" Mặc Liên.

Mau ngồi xuống đó đi.

" Trần Phi nói , chỉ tay về chiếc ghế cạnh người khách kia .
" Vâng ạ ! " Mặc Liên nhanh chân bước tới giơ tay định kéo ghế thì người khách đó kéo ghế ra cho cô .
Cô khẽ gật đầu cảm ơn sau đó liền ngồi xuống không để ý mấy .
Thầy hiệu trưởng thản nhiên nói với cô :
" Đây là Dương Quang Trường.

Là thầy giáo mới ở trường chúng ta ."
Mặc Liên không hiểu liếc nhìn Dương Quang Trường thốt lên một tiếng : "Vâng ?" Thầm nghĩ việc này có liên quan gì tới cô .
Trần Hy rót cho cô một cốc nước ấm , ánh mắt ôn hoà nhìn cô ." Sau này cũng là thầy chủ nhiệm mới của lớp chúng ta ! "

Tay cô cầm lấy ly nước sưởi ấm , nghe xong cô hơi ngạc nhiên nhìn Trần Phi.

" Dạ ? ..

Sao ạ ."
Dương Quang Trường cười cười xoa đầu cô , chậm rãi nhắc lại : " Sau này tôi là chủ nhiệm mới của lớp em ."
Mặc Liên quay sang nhìn Dương Quang Trường rồi lại quay sang nhìn Trần Phi , cuối cùng lại nhìn thầy hiệu trưởng.

" Sao lại vậy ạ ? "
Thầy hiệu trưởng ôn tồn giải thích :" Là vì giáo viên Trần Phi sẽ về quê của mình để dạy học.

Nên giáo viên mới sẽ tiếp nhận vị trí cũ của thầy ! "
" ...!" Mặc Liên không nói , gật gật đầu .
" Em phải học cho tốt nhé ." Trần Phi nói : "Sau này tương lai của em rất rộng đấy ."
Mặc Liên mím môi một chút sau đó liền lễ phép vâng dạ Trần Phi .
Trần Phi ngồi dậy bước tới xoa đầu cô , giọng khàn đặc không nỡ : " Dù sao cũng là con gái cưng của trường.

Em cũng phải giúp các bạn học tập nữa đấy nhé.

"
" Vâng ạ.

" Mặc Liên gật gù .
Trần Phi cười cười xoay lưng cầm cặp của mình nhẹ giọng nói : " Phải giữ gìn sức khoẻ nhé ." Xong Trần Phi liền chào hai người còn lại sau đó liền đi về phía cổng trường .
Đang mãi nhìn theo Trần Phi đi ra cổng thì giọng thầy hiệu trưởng thốt lên làm cô giật mình : " Vậy em đưa thầy về lớp đi Mặc Liên ."
" Vâng ." Cô liếc nhìn Dương Quang Trường sau đó liền đứng dậy đẩy ghế vào trong.

" Thầy à.

Bây giờ đi luôn ạ ? "
Dương Quang Trường cũng đứng dậy đẩy ghế vào trong gật đầu đi theo cô .
Đi một lúc lại thành Mặc Liên đi theo Dương Quang Trường , anh đứng đợi liền bị cô đập đầu vào lưng.

Xoay người lại anh nở một nụ cười : " Em ghét thầy giáo mới tới vậy à ? "
" Dạ ? Không phải.

Em nhìn giày sợ bị vấp nên không may đụng trúng thôi ạ ! " Cô vội vàng giải thích , thấy thầy giáo cứ nhìn chăm chăm mình liền nhanh chóng phun ra thêm mấy chữ : " Em xin lỗi ạ ! "
Dương Quang Trường liếc nhìn đôi giày đang bị tuột dây sau đó ngồi xuống thắt dây lại cho cô .
Mặc Liên hốt hoảng ngồi xuống theo cầm lấy dây giày đang nằm trong tay anh.

"Thầy à.


Em tự làm là được rồi ! "
Mặc Liên vừa buộc lại dây , vừa xoay đi xoay lại nhìn xung quanh .
Quang Trường buông tay ra ngồi nhìn cô , thắc mắc hỏi : " Em tìm gì vậy ? "
" Dạ ? "
" Sao em cứ xoay qua xoay lại tìm gì thế ? "
" ..

Em sợ có người thấy thì làm sao ? "
" Sao lại sợ ? "
" Thì có ai biết thầy là giáo viên mới đâu ạ ? " Mặc Liên đứng dậy.

" Thầy còn trẻ vậy mà ..

lỡ bị đồn thì toang ."
Dương Quang Trường ngồi im một lúc sau đó đứng dậy chăm chú nhìn cô , khuôn miệng nhỏ nhắn tô một ít son dưỡng , đôi má bầu bĩnh như bánh bao hấp , đôi mắt to tròn long lanh , mái tóc đen huyền ảo ..
Mặc Liên không hiểu nghiên đầu hỏi : " Đi được chưa ạ ? "
Dương Quang Trường gật đầu đi cạnh cô : "Sao tuột dây mà không buộc.

Lỡ vấp ngã thì làm sao?"
Mặc Liên thẳng thắng trả lời : " Vì không muốn thầy đợi.

Nên em mới nhìn vào giày để không vấp đấy ạ.

"
Quang Trường không phản ứng .
Một lúc sau bước chân Dương Quang Trường dài ra , xoay người chặn đầu Mặc Liên lại , ngữ khí chính xác là đang tra hỏi : " Em có biết tôi là ai không ? "
Mặc Liên ngước lên nhìn anh chăm chú.

" Là thầy chủ nhiệm ạ ."
" Không phải.

"
" ...!" Cô nhìn chăm chăm anh một lần nữa vẻ mặt có lỗi : " Tên thầy là gì em quên mất rồi ."
" Liên quan gì tới tên tôi ? " Dương Quang Trường khó hiểu , một khắc sau lại phản ứng : " Em không nhớ tên tôi ? "
" Em ..

không nhớ ." Mặc Liên thành thật khai ra .
Dương Quang Trường nghe xong mặt lạnh tanh , cười nhưng trong lòng không hề cười .
" Em không cố ý đâu ..

chỉ là ..

mới nghe có một lần ..

nên quên rồi ."
Dương Quang Trường nhìn Mặc Liên một lúc lâu , thở dài một tiếng , cúi người xuống ngang mặt cô , hai tay anh rút từ trong túi ra xoa xoa hai má cô : " Tôi tên là Dương Quang Trường.

"
Mặc Liên gật gật đầu , đưa tay lên xoa xoa má mình : " Vâng.

Thầy Trường ! "
Quang Trường khẽ cười lấy trong túi ra một chiếc túi chườm nóng nhét vào túi áo Mặc Liên.


" Bạn nữ nào cũng mang bao tay ..

sao em lại không mang ? "
" Em quên ạ ..

" Cô moi túi chườm ra nhét lại vào túi anh " Nhưng mà em không lạnh đâu.

Mau về lớp thôi ..

nếu không trà sữa của em sẽ nguội mất ! " Mặc Liên đi vòng qua người Dương Quang Trường chậm rãi bước đi đợi anh .
" Con nhóc này.

Thầy giáo muốn nói chuyện với em mà em lại quan tâm tới đồ ăn thôi à ?" Anh cười bất lực bước theo cô .
Khi đã bước ngang nhau , anh nhanh chóng nhét túi chườm lại vào túi cô.

Lần này không đợi cô trả lời liền nhanh miệng nói : " Nếu em trả lại thì tôi sẽ cho em ăn trứng.

Trứng gà , trứng ngỗng hay trứng đà điểu nhỉ ? "
Mặc Liên nhấp nháy môi bối rối , chưa kịp trả lời Dương Quang Trường lấy một túi chườm trong túi áo mình ra đưa cô xem.

" Tôi vẫn còn một cái.

Cái đó vốn dĩ là mang cho em ."
Mặc Liên không hiểu anh đang nói gì chỉ gật gù cảm ơn , sau đó liền bị anh kéo đi về lớp .
Mặc Liên vào lớp trước , cả lớp đột ngột nhìn cô định hỏi gì đó thì liền thấy Quang Trường bước vào , thoáng im bặt rồi ồn ào tò mò .
Mặc Liên chậm rãi cùng anh bước tới giữa lớp , giọng nhẹ nhàng nhưng lại rất có uy quyền : " Im lặng ! "
Thấy mọi người đã im ắng trở lại , cô liếc nhìn một lượt rất tự nhiên nói : " Lớp chúng ta sẽ đổi thầy chủ nhiệm.

Lý do là thầy Phi phải về quê để dạy ." Cô chỉ tay về phía anh nói :
" Còn đây là chủ nhiệm mới ."
Mặc Liên ngước lên nhìn anh một chút , gương mặt cười ôn hoà lúc nãy bỗng chốc biến thành khuôn mặt lạnh tanh.

Mặc Liên hơi khó hiểu , ánh mắt cũng không thể dời đi được .
Dương Quang Trường quay sang , vẻ mặt liền thay đổi , bỗng chốc cười ấm áp , nhẹ nhàng hỏi : " Sao thế ?
" À ..

không ạ.

" Cô gãi gãi đầu đi về chỗ ngồi .
Mặc Liên ngồi xuống sờ vào cốc trà sữa của mình.

Lúc này trà sữa cũng đã lạnh theo thời tiết ..

cô ngậm lấy hút thử một ngụm liền bĩu môi đẩy sang một bên .
Dương Quang Trường ngồi trên bàn giáo viên nhìn cô bất giác cười từ lúc nào không hay .
Chợt tỉnh , anh vờ ho vài tiếng liền trở lại dáng vẻ nghiêm túc : " Tôi là Dương Quang Trường.

Từ nay sẽ là chủ nhiệm mới của các em.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận