Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Mặc Liên đưa tay ôm Dương Quang Trường , vỗ vỗ nhẹ vào lưng , trong một khắc đã kéo được anh đứng dậy .
Dương Quang Trường cũng bị làm cho giật mình mà ngừng khóc , vẻ mặt khó hiểu nhìn cô bé trước mắt.

Tại sao cô trông có một chút thế kia , nhỏ hơn anh tận 35cm , cái tay mảnh mai như vậy mà lại có thể nhẹ nhàng nhấc anh lên ?
Mặc Liên thấy anh đã dừng khóc , đột nhiên lại thấy cách này rất hiệu quả.

Cô chỉ định kéo anh dậy rồi mới dỗ , ai ngờ Dương Quang Trường nín nhanh như vậy ..
" ...!"
Bốn mắt nhìn nhau .
Căn phòng trở nên yên tĩnh .
Nước mắt tèm lem , má mũi Dương Quang Trường đỏ hoe , môi mím mím uất ức .
Mặc Liên không hiểu cảm giác này như thế nào , chắc hẳn là nài nỉ đến bất lực mà khóc giống như cô lần đầu gặp Dương Quang.

Hay là đau lòng đến không kiềm được nước mắt .
Con trai chẳng phải là rất mạnh mẽ sao ?
Nhưng có lần cô cũng đọc được một đoạn trong sách , nhớ loáng thoáng là họ không mạnh như vẻ bề ngoài , họ cũng biết buồn , biết đau và biết khóc.

Họ không muốn thể hiện ra bên ngoài , vì họ nghĩ rằng nếu mình yếu đuối thì ai sẽ bảo vệ phụ nữ ?
Đàn ông có khả năng chịu đau là một nữa của phụ nữ .
Con người khi đứng trước mặt người mình yêu sẽ trở nên yếu đuối ..
Đôi lúc cô cũng nghĩ rằng , có phải sau khi người đàn ông đó bỏ mẹ đi thì mẹ đã mạnh mẽ đến tận bây giờ hay không ? Khi mẹ cầm bức ảnh của ba thì mẹ cũng sẽ khóc , mẹ yêu ba !
" Nếu em không trưởng thành thì mẹ sẽ phải mạnh mẽ đến khi nào ? Nếu em không ích kỉ thì chẳng lẽ em lại để cuộc đời em giống mẹ sao ? Nếu em không mạnh mẽ ..

thì ai bảo vệ em ? "
Dương Quang Trường khẽ lau nước mắt trên mi cô , nhẹ nhàng ôm vào lòng mình , khụt khịt mũi : " Em không cần trưởng thành , em không cần mạnh mẽ , anh bảo vệ em và cô.

"
Mặc Liên khép mắt lại , chậm rãi nhẹ nhàng nói : " Thầy mới chính là người cần bảo vệ , thầy rõ ràng là người yếu đuối ! "
" Anh không có.

Anh không cần ai bảo vệ cả , anh không yếu đuối ! "
Mặc Liên không phản ứng .
Cô không hiểu người đang ông đang ôm mình đây là giả vờ hay là đang thật lòng .
Tại sao một đại thiếu gia như hắn lại đi đeo bám lấy cô , cô chỉ là một người bình thường không có gì nổi bật.

Rõ ràng là nơi phồn hoa đó có rất nhiều người đẹp hơn cô gấp trăm lần ..
Có phải vì thầy đến để trả thù không ?
Nếu thật sự như vậy ..

thì thầy cũng đâu cần phải có bằng được trái tim của em ?
Hay là thầy muốn làm cho tan nát trái tim em ? Thầy dày vò em trong tình yêu , cho em được hạnh phúc sau đó liền vứt bỏ để em lại với nỗi tuyệt vọng , thứ đó có phải sẽ tra tấn em đến chết đúng không ?
--------
Buổi diễn tập kịch vào thứ năm .

Trường tổ chức một buổi lễ vào đêm noel để tặng cho những nhà đầu tư đã tài trợ cho trường.

Chính vì vậy , Mặc Liên tự tay viết một đoạn kịch để cả lớp tập diễn .
Cô cũng đã chọn xong vài nhân vật xinh đẹp trong lớp để lên sân khấu.

Nói là chọn nhưng thật ra là cô chỉ hỏi , sau đó mới xem quyết định của bạn học .
Ngày hôm đó , Hạ Vũ dẫn những bạn học đến nhà Mặc Liên .
Mặc Liên cũng đã dặn dò Dương Quang Trường rằng hôm nay sẽ cho anh bất ngờ nên anh phải đợi ở nhà cho tới khi cô nhấn chuông cửa .
Mặc Liên nghe tiếng chuông liền mở cửa , chào hỏi vài câu rồi mang sắp kịch bản dắt luôn đám bạn đi sang nhà Dương Quang Trường .
Đứng trước cửa nhấn chuông , cả đám cũng hơi bất ngờ vì nhà của thầy chủ nhiệm lại sát nhà lớp trưởng .
Dương Quang Trường nghe được tiếng chuông , trong lòng như nở hoa , vui vẻ chạy ra mở cửa .
Mặc Liên dặn gì cũng dặn , lại quên dặn anh đừng mặc đồ giống cô.

Một chiếc sơ mi rộng và quần đùi 3 sọc đơn giản , dù ra đường hay ở nhà đều thoải mái .
Cả đám thấy vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên một chút , nhưng cũng không thấy có gì lớn.

Ngược lại còn rất thích thú với những truyện ngôn tình giữa thầy và trò .
" Chào thầy ạ.

"
" Chào thầy.

"
" Em chào thầy.

"
Biểu cảm của Dương Quang Trường cứng đờ lại , nụ cười bị tuyết làm cho đóng băng : " Đây là bất ngờ của em ? "
" Không bất ngờ ạ ? Em dắt bạn tới thăm thầy mà ? " Mặc Liên hồn nhiên nói .
" ...!"
Dương Quang Trường bất ngờ tới mấy cũng không nỡ để Mặc Liên chịu lạnh , đành cho đám nhóc vào nhà .
Mặc Liên cùng các bạn học ngồi vây lại một góc thảo luận , Dương Quang Trường cũng bị bắt ngồi chung .
" Bây giờ mỗi người một kịch bản , nếu ai thấy có gì đó không ổn thì cứ nói.

"
Mặc Liên sau khi nói xong liền bắt đầu làm phiếu rút thăm .
" Công chúa này nếu nói ra là đã không như vậy rồi.

"
" Lady này , tấn công thẳng quá.

Như vậy làm sao mà cưa được hoàng tử ? "
" Tao thấy hoàng tử này rất chi là chuẩn gu tao , tới chết cũng không nhìn tiểu tam một cái.

"

Dương Quang Trường không phản ứng , chăm chú đọc kịch bản.

Sắc mặt anh có chút kinh ngạc ..
" Được rồi.

Bóc thăm bóc thăm.

"
Dương Quang Trường bỏ kịch bản xuống , nhìn vào hai đống giấy ở giữa , nhanh tay chụp lại không cho đám nhóc bóc .
" Tôi làm hoàng tử , Mặc Liên làm công chúa.

Còn lại tự chia đi ! "
Nói xong anh liền rút tay ra để cho hai đám nam nữ tự bóc thăm .
Lúc này , những người ở đó dường như vừa được ăn một bát cơm chó , " ồ " lên một lượt.

Đôi mắt ai cũng sáng loá lên thích thú .
Mặc Liên vờ như không nghe , không hề nghe , KHÔNG MUỐN NGHE !
Mặc Liên vẫn bóc thăm .
" Tao là vua ! "
" Tao là công tước nè.

"
" Còn tui là hoàng hậu.

"
" Tao là người hầu.

"
Sắc mặt Mặc Liên dần cứng đờ , Medusa đã hoá đá cô .
Mặc Liên công chúa ?
" Phiếu còn lại là hoàng tử , là thầy luôn nè.

Mặc Liên là cái gì vậy ? "
Mặc Liên khóc trong lòng một chút , vứt giấy xuống cọ tay vào thái dương , ngả ngớn tựa đầu vào vai Hạ Vũ : " Aa ..

mệt quá ! "
Hạ Vũ không đẩy ra , nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ , thẳng thắng vạch mặt : " Đừng có giả vờ.

"
Đám bạn nhìn thấy phiếu của Mặc Liên cũng hơi ngạc nhiên , xôn xao tám chuyện .
" Có trùng hợp vậy không ? "
" Kiểu như trời cũng tác hợp.


"
" Tao cũng thấy cặp này rất hợp mà.

"
Mặc Liên buồn tủi đánh nhẹ vào tay Hạ Vũ.

Cô là con gái vậy mà khi yếu đuối đều không được quan tâm mà còn bị vạch thẳng mặt .
Mặc Liên vô thức nhìn thấy được ánh mắt của ai đó ầm ầm sát khí , cô nhanh chóng buông tay Hạ Vũ ra ngoan ngoãn ngồi lại , ngậm một ít khí mím môi lại , hơi cúi đầu nhìn thẳng Dương Quang Trường .
Đôi lúc con người sẽ nhầm lẫn , nhưng lần này chắc chắn rằng anh không nhầm nữa.

Mặc Liên đang làm nũng , biểu cảm đó chắc chắn là đang làm nũng.

Rõ ràng là sợ anh giận nên làm nũng !
Sao mà mắt to đẹp thế này ?
Cái má phụng phịu ra cũng đáng yêu nữa .
Sao mà nhỏ nhắn dễ thương quá vậy nè ?
Lồng ngực Dương Quang Trường lại trật một nhịp , cơn ghen tức đột nhiên bay đi mất , chỉ còn lại trái tim đập triền miên .
Cả đám nhìn Dương Quang Trường , Hạ Vũ dường như hiểu tất cả , lại trêu thầy chủ nhiệm : " Sao thầy đỏ mặt vậy ? "
Mặc Liên lần này phản ứng chuẩn đến mức vừa nói ra một chữ thì cô đã quay phắc sang Hạ Vũ.

" Mày lại nói gì vậy ? "
Dương Quang Trường vô thức đưa tay lên sờ thử , anh không hề bị mất ý thức giống lần trước , nhưng khuôn mặt vẫn hiện ra nét ngại ngùng , biết chính xác rằng không phải Mặc Liên hỏi nhưng anh vẫn nhìn thẳng mắt cô mà trả lời : " Vì em rất đáng yêu.

"
" ...!"
Hơn hai tiếng sau .
Cả đám mệt mỏi nằm luôn xuống sàn.

Nếu không phải là mùa đông thì chắc là mồ hôi cũng tuông như nước ..
Mặc Liên nằm phịch xuống sàn , chân đạp đạp vào người Hạ Vũ .
Hạ Vũ dù mệt vẫn kiên nhẫn trêu lại Mặc Liên : " Công chúa Mặc Liên.

Thần đang rất mệt.

Không đùa với cô được đâu.

"
Mặc Liên cười cười , bò bò lại sát Hạ Vũ thì thầm to nhỏ : " Chuyện đó làm tới đâu rồi ? "
Hạ Vũ thở dài : " Haizz ..

vẫn vậy thôi.

"
Mặc Liên nhếch mép cười khinh bỉ : " Đúng là uổng cho cái mặt đẹp trai mà ! "
Hạ Vũ vỗ vỗ đầu cô : " Dạo này mày cũng biết đùa nữa à ? "
Mặc Liên đập vào mặt Hạ Vũ , đẩy mạnh ra : " Tao học từ mày đấy ! "
Vừa dứt lời đã thấy ba bốn đứa con gái tụm lại xem gì đó trên điện thoại , nhìn có vẻ rất vui.

Mặc Liên liền bò bò lại xem , cô trợn to mắt định hét lên thì liền bị một cô bạn khác chặn miệng lại.


" Suỵt.

Nhỏ nhỏ thôi ! "
Mặc Liên ngoan ngoãn gật đầu .
Cô bạn đó thả tay ra , tay còn lại đưa ngón chỏ lên miệng dè chừng , sợ Mặc Liên lại hét lên .
Mấy phút sau ..
Mặc Liên đỏ bừng má , tay che miệng cười ra tiếng.

Ánh mắt sáng rực , trong lòng thích thú như phát điên lên .
" Tém tém lại , coi chừng bị phát hiện bây giờ ! " Một cô bạn trong nhóm thì thầm .
Mặc Liên ngồi bằng đùi , tay chống dưới sàn gật gù nghe lời , tiếp tục xem điện thoại cùng bạn học .
Dương Quang Trường ngồi trên ghế sofa chống tay nhìn Mặc Liên bằng ánh mắt si tình , khoé miệng vô thức cong cong lên như thể đang mê mẩn .
Trong mắt anh hiện tại chỉ thấy Mặc Liên với dáng vẻ quyến rũ , bờ mông căng tròn , đôi chân trắng trẻo thon thả ..
Thử nghĩ tới dáng vẻ cô ngồi như vậy khi ở trên giường để quyến rũ anh ..
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh mất máu .
Cả đám học trò đều xem điện thoại nên không ai để ý tới ánh mắt của anh hiện tại.

Mặc Liên cũng chăm chú xem truyện tranh đam mỹ không còn biết được xung quanh đang có những chuyện gì .
Lần đầu tiên được khai sáng , cô như bị cuốn luôn vào màn hình không thể rời mắt.

Từng hình ảnh , từng câu nói của nhân vật như khắc sâu vào bên trong bộ não trong trắng , điệu cười của cô dần trở nên kì dị .
Dương Quang Trường càng nhìn càng thấy buồn cười , không hiểu thứ đó là gì mà khiến Mặc Liên cười trông ngộ nghĩnh như thế.

Anh tò mò nhưng lại không thể hỏi cũng không thể đi tới xem lén được ..

chỉ cần Mặc Liên thấy vui là được .
...
Buổi tối hôm đó .
Dương Quang Trường ngồi trên bàn làm một tí việc.

Vừa thấy ánh đèn phòng bên đã không còn loè nữa , anh liền đóng laptop đi vệ sinh cá nhân .
Khoảng 10 phút sau anh mới nhẹ nhàng mở cửa đi sang phòng Mặc Liên .
Mặc Liên vẫn còn thức , tiếng cô cười khúc khích vang vọng khi anh vừa kéo cửa sổ ra .
Bình thường khi cô tắt đèn thì chưa tới 5 phút đã ngủ say , vậy mà hôm nay cô lại nghịch laptop không chịu ngủ .
Dương Quang Trường đứng ở cạnh giường nhìn vào màn hình , cảnh tượng trước mắt không khiến anh khỏi đờ đẫn .
Hai người đàn ông ôm nhau hôn hít .
Kéo chuột xuống một chút , bàn tay của người đàn ông cao to lần mò vào áo người còn lại ..
Dương Quang Trường xem đến đây liền không thể chịu nổi nữa , liền hét lên đóng mạnh laptop lại : " Mặc Liên ! Em xem cái gì vậy ? "
Bập .
Tiếng cười bỗng bị dập tắt , Mặc Liên giật mình ngồi bật dậy , lấp bấp nói : " Em ..

xem truyện tranh.

"
Không thể thấy được vẻ mặt của Dương Quang Trường như thế nào , Mặc Liên chồm tới bật đèn lên .
Khi đèn vừa sáng , ánh mắt vô tình nhìn vào miếng kính vỡ ở trên giường ..
" Aaaaaaaa.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận