Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


" Tao cũng vậy , hai người còn mặc đồ đôi nữa ! "
" Giáo y cũng xinh đó , nhưng mà hình như lớn tuổi hơn thầy thì phải.

"
" Tao cũng thích người lớn tuổi hơn vậy.

"
" Con lợn kia , bố mày còn một gói snack này , hay mày cướp luôn đi.

"
" Dù sao tao cũng thấy Mặc Liên với thầy trông dễ thương hơn , một người siêu đẹp trai , một người siêu đáng yêu ..

"
Mặc Liên quay sang Hạ Vũ , mặt không biến sắc cũng không hề ngại : " Đút tao mới ăn.

"
Hạ Vũ : " ...!"
Tám chuyện được một lúc , đột nhiên cả đám kéo nhau đi bỏ lại Mặc Liên ngồi ngây ngốc ra với vỏ hộp sữa .
Chỉ còn vài người ở trong lớp , người thì nghịch điện thoại , người ngủ , người thì đang ghi chép .
Cô theo thói quen , khi không có tiếng ồn thì liền lấy laptop ra nghiên cứu thêm những ngành học .
Laptop hỏng rồi ..
Vẫn chưa nói với mẹ ..
Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua , nhục nhã ê chề .
Đồ trai bao đáng ghét .
Cô giáo y đẹp như vậy mà lại gặp phải tên trai bao đó , đúng là tội cô mà .
Nhưng mà vẫn mong cô rước ổng đi sớm càng tốt .
ĐỒ ĐÁNG GHÉT !
" Bây giờ chúng ta phải bàn bạc cách để thầy chủ nhiệm và Mặc Liên đến với nhau ! "
Cả đám bạn của Mặc Liên khoảng 5 - 6 người ngồi tụm lại ở ghế đá để nói chuyện về Dương Quang Trường và Mặc Liên , có cả Hạ Vũ .
" Vậy bắt đầu từ biểu cảm của Mặc Liên , lúc nãy nó có vẻ rất khó chịu.

"
Đột nhiên một cô bạn la lên : " Có khi nào Mặc Liên thích Hạ Vũ không ? Khi đó ai cũng nói về nó với thầy , Hạ Vũ lại không có phản ứng nên mới khó chịu như vậy ! "
Hạ Vũ lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế , lắc đầu : " Nó từ xưa vẫn vậy mà ? Đối với tao vẫn luôn như vậy.

"
" Vậy là Mặc Liên ghen sao ? "
" Cũng có thể , thích thầm thì ai lại thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.

"
" Vậy trước tiên , mình phải xem thử Mặc Liên có thích thầy hay không đã ! "
" Tao cảm thấy thử thầy có vẻ chắc chắn hơn , nếu thầy thích Mặc Liên thì chúng ta chung thuyền , như vậy sẽ dễ dàng hơn ! "
Nghĩ sao liền làm vậy , đám nhóc rảnh rỗi ra kế hoạch đẩy thuyền Mặc Liên tới Dương Quang Trường .
Cả đám ở ngoài cửa thăm dò tình hình của Mặc Liên , đảm bảo rằng cô đang rảnh rỗi .
Song , một cậu bạn chạy vào , ngữ khí vô cùng tự nhiên : " Mặc Liên.

Thầy bảo mày tới phòng của thầy có chút chuyện ! "
Mặc Liên đang ngồi ăn snack , nghe thấy vậy liền biết là nói dối , nếu Dương Quang Trường muốn gặp cô thì sẽ tự tìm tới hoặc là nhắn tin .
Cô nhìn thẳng mắt cậu bạn đó , gật gù đứng dậy đi xem thử bọn nhóc muốn làm gì .
Mặc Liên thấy cửa phòng chỉ khép hờ nên mở luôn đi vào .

Một chất giọng lạnh lẽo tựa như băng giá vang lên : " Không có tay gõ cửa sao ? "
Mặc Liên không nói gì , trực tiếp xoay đầu .
Dương Quang Trường giương mắt lên , gương mặt bỗng chốc hoá hoảng loạn , vội vàng bước nhanh tới kéo cô lại : " Mặc Liên.

Mặc Liên , anh nói nhầm thôi , đừng đi mà.

"
Mặc Liên chưa tới 30s đã bị anh kéo lại ôm lên cao , khuôn mặt Dương Quang Trường lúc này hiện rõ nét vui vẻ , ôm cô đi tới bàn làm việc.

" Em tới thăm ..

? "
Cô đưa tay chặn miệng Dương Quang Trường lại , thì thầm vào tai anh : " Thả em xuống ! "
Dương Quang Trường ngưa ngứa , đỏ ửng cả tai , ngoan ngoãn nghe lời thả Mặc Liên xuống .
" Em tới thăm gì ? Sao không nói nữa ? "
" Suỵt.

Mày nhỏ giọng thôi mới nghe được ! "
" Hai đứa bây đừng có nói chuyện.

"
" ...!"
Mặc Liên chậm rãi bước tới cửa không phát ra tiếng động , mở nhanh cửa ra ngó nhìn xung quanh , đột nhiên gãi gãi đầu.

" Sao không có ..

"
" Có gì vậy ? "
Mặc Liên đóng cửa lại , xoay đầu thì đã bị ôm lên cao một lần nữa.

Mặc Liên ngó nhìn xung quanh phòng một lượt.

" Thầy tìm em có việc gì ? "
Dương Quang Trường đi tới bàn làm việc để Mặc Liên ngồi trên đùi , bàn tay không quên sờ mó vuốt ve chân cô.

" Nhớ em nên tìm thôi.

"
Bạn học ngồi trong phòng học đột nhiên la hét lên , cười như được mùa .
" Nghe gì chưa ? Tụi bây nghe gì chưa ? "
" Nghe rồi , nghe rồi ! "
" Im lặng để nghe tiếp ! "
" Hạ Vũ à , máy nghe lén của mày đỉnh vl ! "
[ Thầy giữ hình tượng một chút đi.

]
" Còn phải nói.

"
[ Môi khô hết rồi này.


]
" Cái này chắc chắn là đang ở khoảng cách rất gần đó.

"
[ Ừm.

Em quên mang son dưỡng.

]
[ ...!]
[ Thầy làm gì ? ]
[ Hôn một chút sẽ không khô nữa ! ]
[ ...!]
" ...!"
Hạ Vũ lại cùng đám bạn học đi tới nhà Mặc Liên để tập diễn kịch .
Một cô bạn đánh chủ đề tới câu chuyện của Mặc Liên và thầy chủ nhiệm .
" Ê hình như thầy chỉ đang theo đuổi Mặc Liên thôi.

"
" Ờ , nhưng mà bình thường thì là học sinh theo đuổi thầy chứ làm sao thầy lại theo đuổi học sinh ? "
" Lần trước cái thầy giáo trộm bài của Mặc Liên đấy , tao nghe nói là ổng cũng theo đuổi học sinh nên mới nghe lời làm như vậy đó ! "
" Nhớ lại tao thấy hãnh diện ghê , ông đó trộm bài mà lên làm như mình là người bị hại vậy.

"
" Ổng chọc nhầm người rồi.

"
" Lần trước nếu không có máy nghe lén của Hạ Vũ thì chắc là cũng bị bắt tại trận rồi.

"
" Nhưng mà Mặc Liên hình như không thích thầy cho lắm ! "
" Tao cũng thấy vậy.

"
" Chẳng lẽ thầy tỏ tình thất bại rồi ? "
" Làm sao mày biết ? "
" Thì ai quen được với Mặc Liên là tỏ tình liền luôn , xong là bả từ đó về sau đều lạnh nhạt không thèm nói chuyện nữa hay sao ? "
" Vậy chẳng lẽ do thầy là chủ nhiệm nên Mặc Liên mới miễn cưỡng nói chuyện hả ? "
" Chứ còn sao nữa ? "
" Thầy rõ ràng rất là thích Mặc Liên , thái độ thầy với Mặc Liên là khác một trời một vực với tụi mình ..

"
" Chắc là thầy gấp gáp quá đây mà.

"
" Bình thường thì lạnh như tảng băng trong truyện ngôn tình vậy , đối với Mặc Liên thì lại ấm áp dịu dàng.

"

" Vô liêm sĩ nữa ! "
Cả đám nghe xong liền bật cười thành tiếng.

Giơ ngón cái ra tặng cho Hạ Vũ .
" Chỉ có mày mới dám nói như vậy ! "
" Hắc xì.

"
" ...!"
Dương Quang Trường khịt mũi , dụi dụi vào lòng Mặc Liên như thể đang làm nũng : " Bé ơi.

Hình như anh bị cảm rồi.

Em chăm sóc anh đi ! "
" ...!"
" Bé à.

Thưởng cho người ta một cái hôn đi.

"
Mặc Liên thở hắc ra , nhìn bộ máy tính để bàn và chiếc laptop mà Dương Quang Trường mua cho cô.

Cảm thấy hơi vui , nhưng cũng rất khó chịu với cái cảm giác mắc nợ người khác.

" Thầy à.

Laptop này hình như là gần 700 triệu , cả cái máy tính để bàn nữa , em làm gì với 3 cái màn hình đó ? "
Dương Quang Trường thành thật khai ra.

" Thiệt ra anh còn định mua cái chiếc 3 tỉ cho em , nhưng mà nếu anh mua chiếc đó thì thế nào em cũng không không chịu lấy.

"
" ...!"
" Nên là anh bù qua máy tính để bàn cho em , như vậy thì dù em không lấy , nó vẫn ở trong phòng của em.

"
Mặc Liên không phản ứng , cảm giác trong lòng có một thứ gì đó đè nặng ở bên trong .
Nếu muốn lấy được lòng tin thì cũng đâu cần tới như vậy ?
Sở thích của người giàu là như vậy hả ?
Có phải là đang làm cho mình cảm động rồi yêu ổng , sau đó thì trả thù dễ hơn có phải vậy hong ?
Thôi kệ , tự dưng lại có quà , cứ dùng đã !
Hít một hơi thật mạnh , cô nở nụ cười rạng rỡ ôm cổ Dương Quang Trường ngã xuống giường , hôn nhẹ lên má anh kêu " chụt " một tiếng , giọng nói vô cùng ngọt ngào : " Cảm ơn thầy ! "
Dương Quang Trường vừa kịp phản ứng , mặt đỏ như quả cà chua chín .
Tại sao lúc anh làm nũng không hề thấy ngại , mà chỉ cần Mặc Liên chủ động một chút thì tim đã muốn nhảy ra khỏi cổ .
Mặc Liên vẫn không chịu xuống , không hiểu tại sao nhìn thấy những biểu cảm ngây ngô của anh thì cô liền cảm thấy buồn cười , hay là do cô vừa nhận được món quà lớn nên trong lòng rất vui ?
Dương Quang Trường ngó nhìn sang một góc , ngại ngùng lấy tay che nửa mặt dưới lại , mặt hai người chỉ cách nhau 2cm .
Mặc Liên nhìn anh chăm chú , miệng tủm tỉm cười thích thú , cô nghe rất rõ lồng ngực anh đập triều cường , không có khả năng dừng lại trừ khi hai người tách ra .
Từ sau khi chuyện anh lấy lần đầu của cô , hầu như Dương Quang Trường sau đó đều kiềm chế bản thân , buổi tối đợi Mặc Liên ngủ mới lén lút đi sang ôm cô ngủ , sáng thì lại thức sớm hơn cô để tránh bị phát hiện.

Có lẽ vì không muốn Mặc Liên suy nghĩ lung tung ..
" Em ..

em đừng nhìn anh nữa ..

" Dương Quang Trường vẫn đỏ ửng mặt , lồng ngực không thể kiềm chế .
Mặc Liên hơi nhướng mài , buông tay ra ngồi bật dậy , nghe theo lời anh : Không nhìn !
...
" Thầy ơi , thầy với cô giáo y là hẹn hò thật ạ ? "
" Em ủng hộ hai tay hai chân , cô giáo y với thầy đẹp đôi lắm luôn.


"
Dương Quang Trường đã biết được trò rảnh rỗi của đám nhóc từ lúc họ cùng vào phòng làm việc của anh rồi cài máy nghe lén , cũng khá vui với lại đúng ý nên anh không vạch mặt .
" Tôi với giáo y đẹp đôi lắm sao ? "
" Vâng ạ.

Nếu hai người kết hôn thì phải mời tụi em nữa đó.

"
Cả đám vừa nói vừa trộm liếc nhìn Mặc Liên ở trên sofa .
Cô nữa nằm nữa ngồi chơi điện thoại , chính xác là đang đọc truyện tranh.

Bị cuống vào bên trong , cô dù nghe nhưng không hiểu những người ở dưới đang nói gì .
" Mặc Liên , bà thấy thầy với cô giáo y đẹp đôi không ? "
Mặc Liên đọc truyện cười lộ luôn cả răng , nghe thấy có người hỏi cũng không hiểu đang hỏi thứ gì , cứ trả lời qua loa : " Đẹp.

"
" ...!"
Dương Quang Trường dường như đã nhận ra việc Mặc Liên đọc thứ truyện tranh ngày hôm qua , càng nghĩ càng thấy khó chịu , cả việc tin đồn anh hẹn hò với giáo y vậy mà cô cũng không thèm ghen dù là để ý một chút.

Anh tức giận quát : " Bắt đầu tập ! "
-----
Tiết thể dục là tiết đáng sợ nhất của mùa đông , vì sợ rằng sẽ ngã khi ra sân nên hôm nay lớp cô học trong phòng thể thao .
Một vài lớp khác cũng học ở bên trong , nói là học nhưng là vì quá lạnh nên thầy thể dục cũng không muốn dạy nên chơi cùng học sinh ..
Mặc Liên ngồi trên ghế ôm bình nước đường đỏ mà Dương Quang Trường nấu cho cô , lạnh đến khô da tay .
" Đi chơi một chút cho đỡ lạnh ! " Hạ Vũ nói .
Mặc Liên cũng cảm thấy nên vận động một chút , uống một ngụm nước sau đó liền chạy theo Hạ Vũ .
Hạ Vũ thấy lớp bên cạnh đang đấu võ , không có thầy giáo nên cậu liền kéo tay Mặc Liên đi qua đó xem .
Mặc Liên đứng chăm chú xem hai người đang ở trên đệm mút đánh nhau , miệng không quên thở vào tay cho ấm .
Tiếng cổ vũ không ngừng vang lên , người mặc bảo hộ màu xanh thắng , Mặc Liên nghe tiếng vỗ tay cũng vỗ theo cho náo nhiệt .
Hạ Vũ vỗ vỗ lên đầu Mặc Liên , vì cái chiều cao hơi xa nhau nên khi đánh đầu rất thuận tiện : " Đánh thử không ? "
Mặc Liên ngẩng đầu lên nhìn cậu , thắc mắc hỏi : " Lớp của người ta mà ? "
Hạ Vũ không trả lời , trực tiếp đi tới lấy đồ bảo hộ đưa cho Mặc Liên .
Mặc Liên ngó nhìn biểu cảm của lớp bạn , đã có người lấy đồ bảo hộ màu xanh còn lại .
Mặc Liên chần chừ , không dám mặc vào .
" Mặc Liên , cậu biết võ không ? " Cậu bạn cùng khối đã mặc đồ bảo hộ vào , vẫy vẫy tay với Mặc Liên .
Mặc Liên gật gù , đeo mũ và áo lên , khởi động tay chân một chút , ung dung đi vào đệm .
Cô liếc nhìn một lượt kiểm tra diện tích , cũng khá rộng.

Lại nhìn cậu trai trước mặt - Quách Hơn , dù thường xuyên gặp mặt nhưng cũng ít khi nói chuyện với nhau , thường là chỉ khi nào có liên quan tới những buổi lễ thì nói với nhau vài câu dặn dò .
" Nếu tớ thắng , cậu có thể đồng ý với tớ một chuyện không ? "
Quách Hơn và Mặc Liên đều đã chuẩn bị tư thế.

Xung quanh không còn quan trọng nữa , tất cả đều tập trung vào đối phương .
" Yêu cầu gì ? "
Quách Hơn nở nụ cười , tính tình cậu rất ấm áp , lại còn rất ưa nhìn nên những những em khối dưới cũng rất say mê cậu.

" Vậy cậu đợi chút nữa mình thắng thì liền nói cho cậu nghe.

"
" Vậy thì cậu không có cơ hội nói đâu ! "
Quách Hơn : " Vậy thì tớ không nhường đâu ! " Nói xong cậu liền xông tới đánh trực diện .
Mặc Liên nhanh chóng phản ứng , lướt qua nắm đấm của Quách Hơn , cậu đúng là không nhường.

Cô cũng không muốn nhường , nhưng vẫn kiềm chế một chút , một cú đấm khá mạnh vào ngực Quách Hơn làm cậu ngã thẳng ra đệm kêu lên một tiếng đau đớn .
Mùa đông lạnh đến thấu xương , xương khớp cũng cứng lại làm tay Mặc Liên rất đau , cô vẫy vẫy tay nhìn Quách Hơn đang ôm ngực nằm dưới đệm .
Cô không để ý tới xung quanh đang reo hò hay chỉ trích , cứ đợi Quách Hơn xem cậu bỏ cuộc hay tiếp tục ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận