Dương Quang Trường buồn cười cúi đầu xuống muốn Mặc Liên đeo cho anh.
Mặc Liên đeo vào cổ anh sau đó liền xoay lưng quay lại chỗ nấu ăn .
Dương Quang Trường ung dung bước tới đưa lưng cho cô : " Còn chưa thắt dây mà ? "
Mặc Liên nhìn tấm lưng anh không nói gì , lát sau cũng rửa tay thắt dây cho anh : " Xong rồi ạ ! "
Dương Quang Trường cố tình đứng dựa sát vào cô : " Cái này làm như thế nào ? "
Mặc Liên thận trọng nói : " Chỉ cần cắt vài đường lên như thế này ..
" Cô vừa làm vừa nói : " Sao đó cho vào nước sốt này ngâm khoảng 30 phút là được.
"
" Vậy tôi có thể làm gì giúp em ? "
" Thầy thích ăn món gì ? "
" ...!" Dương Quang Trường đột nhiên hơi ửng má , thẹn thùng nói : " Ừm ..
tôi thích ăn bánh bao.
"
Mặc Liên : " Ý em là ..
trong ba món thầy vừa hỏi ..
Thầy thích món nào ? "
Đột nhiên Dương Quang Trường im bặt ," Vậy em thích món nào nhất ? "
" Em thích món tôm ."
" Tôi cũng vậy.
"
" Hay là thầy bóc vỏ tôm giúp em đi ."
Dương Quang Trường gật gật xoay người bước tới bồn rửa bóc tôm , cẩn thận tỉ mỉ từ từ bóc sạch sau đó quay sang hỏi cô : " Như này đúng không ? "
Mặc Liên xoay đầu xem , gật đầu : " Vâng ạ ."
Hai người im lặng làm việc của mình , chỉ còn tiếng lạch cạch của vật dụng va vào nhau.
Bóc xong tôm Dương Quang Trường liếc nhìn Mặc Liên đang rửa cá , thấy cô đặt một cái thao bên dưới rỗ đựng cá , anh liền bắt chước theo .
Cả buổi Dương Quang Trường cứ đi lẽo đẽo theo cô.
Để ý cái ánh mắt đầy nghiêm túc của cô , cái má lại phún phín.
Nhìn trông buồn cười mà lại đáng yêu.
Anh hỏi gì cũng đều trả lời nghe như qua loa nhưng lại là ý chính .
Dương Quang Trường rút một tờ khăn giấy lau lau lên mặt và cổ Mặc Liên , muốn cô để ý tới anh : " Có mệt không ? "
Mặc Liên lắc lắc đầu , định nói rằng mình không hề đổ mồ hôi.
Lại sợ anh khó xử nên mặc kệ để anh lau .
Một tiếng sau.
Mặc Liên cầm lấy vá múc một ít nước súp lên nếm thử , liếm liếm môi cảm thấy vừa ăn.
Múc thêm một ít giơ ra cho anh : " Thầy nếm thử đi.
"
Dương Quang Trường lại ửng đỏ má ngại ngùng nhưng cũng cúi xuống nếm thử :
" Ừm ..
ngon lắm.
"
Mặc Liên bắt đầu dọn ra bàn , xong xuôi cô mời anh ngồi xuống xới cơm cho anh .
" Mời thầy ạ.
"
Vừa ngồi xuống , Mặc Liên lại nhìn đĩa đựng đùi gà to đó.
Liền chạy vào bếp lấy một chiếc dao và nĩa thái thịt ra gắp vào bát cho anh .
Dương Quang Trường nhìn thao tác tay của cô , hơi ngạc nhiên ." Em làm sao thành thạo vậy ? "
Chỉ là một học sinh bình thường làm sao lại trông điềm tĩnh , nhẹ nhàng đầy khí chất như vậy ?
" Dạ ? " Mặc Liên chột dạ trả lời : " Ờ ..
em chỉ xem phim nhiều nên biết thôi.
"
Dương Quang Trường nhìn cô một lúc rồi cầm bát đũa lên ăn.
Biết rằng cô đang nói dối nhưng cũng không muốn làm cô khó xử , chắc chỉ là cô có bí mật không thể nói cho ai biết .
" Mặc Liên.
" Anh đột nhiên gọi cô
Mặc Liên : " Sao ạ ? "
Dương Quang Trường gắp cho cô mỗi món một ít : " Em nấu ăn ngon thật đó.
"
Mặc Liên : " Vâng ! "
Dương Quang Trường : " Em biết nấu ăn từ khi nào vậy ? "
" Ừm ..
" Mặc Liên trầm ngâm suy nghĩ : " ..chắc là 10 tuổi ạ.
"
Dương Quang Trường lại bất ngờ nhìn vào cô , cái má nhai nhồm nhoàm trông như bánh bao gấp đôi thịt , đôi mắt sáng trong veo đáng yêu thế kia ..
Đây là trưởng thành sớm sao ? Trông nhỏ bé như vậy mà ?
..
Sau khi ăn và dọn xong Mặc Liên ngồi im trên ghế không biết phải nên làm gì.
Dương Quang Trường cũng ngồi xuống cạnh cô .
Mặc Liên im lặng không dám động đậy.
Bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả ngôi nhà .
" ...!"
" ..."
Đột nhiên Mặc Liên đứng dậy đi tới tủ lạnh làm cho Dương Quang Trường một bát kem việt quất giống như của cô cùng một chai nước việt quất .
" Mời thầy ạ.
"
Dương Quang Trường cầm lấy muỗng múc ăn , ngọt ngọt chua chua beo béo cùng hoà nguyện : " Em thích việt quất lắm à ? "
" Vâng ạ.
" Mặc Liên gật đầu .
Dương Quang Trường rũ mắt xuống , nhẹ nhàng nở nụ cười đưa tay lên lau kem trên miệng cô : " Cái bánh lúc nãy cũng là hương việt quất ."
Mắt Mặc Liên đột nhiên sáng rực , bật dậy chạy ra phòng khách lấy hộp bánh.
Dương Quang Trường nhìn cô chạy đi , liếm sạch kem trên tay sau đó cười ngốc nghếch một mình .
Ở trong bếp còn nghe tiếng cô vui sướng chạy lịch bịch vào.
Đặt hộp bánh xuống vội vàng mở ra.
Cũng chỉ là một chiếc bánh kem trắng chưa trang trí .
Mặc Liên nhìn anh vẻ thất vọng ..
Dương Quang Trường đang chống cằm nhìn cô cười thích thú sau đó liền cầm lấy muỗng cắt lấy một góc bánh.
Một dòng sốt màu tím trong suốt sền sệt chảy ra ngoài .
Mắt cô thật sự như hai ngôi sao sáng chói , há miệng ra ăn lấy bánh kem mà anh đút .
" Ưm ..
ngon quá.
" Cô quay sang nhìn anh vẻ mặt hớn hở.
" Thầy à ! Em thật sự thấy thầy siêu đẹp trai giống mấy bạn ở lớp nói vậy.
"
Dương Quang Trường cười cười vẻ mặt không muốn hiểu : " Là vì tôi tặng bánh cho em nên tôi mới đẹp trai à ? "
Mặc Liên gật gật đầu sau đó cầm lấy muỗng ăn tiếp .
Dương Quang Trường ngồi như hoá đá , chân mày hơi nhướng , nụ cười dần tắt.
Vẫn không muốn chấp nhận câu trả lời của cô .
" Vậy bình thường tôi không tặng bánh kem cho em thì tôi có đẹp trai không ? "
" Tùy gu mà ạ ? "
Dương Quang Trường cố tìm lý do : " Vậy sao lúc nãy tôi không mặc quần áo em lại nhìn đắm đuối như vậy ? "
" Thầy đang hỏi khuôn mặt mà.
Dù sao thì cũng là do thầy không chịu mặt quần áo trước khi ra mở cửa còn gì ? "
Cô ăn một miếng bánh to sau đó lại nói tiếp :
" Với lại , nếu người mà thầy thích vẫn chưa thích thầy thì có thể là tính cách thầy không tốt ." Nhai một chút lại nói : " Hoặc là ..
thầy không phải gu của người đó ."
Dương Quang Trường đờ người một chút sau đó liền ngồi sát lại hỏi cô : " Vậy em thấy tính cách tôi thế nào ? "
Mặc Liên hờ hững đáp : " ..
Em không biết.
Em vừa gặp thầy hôm nay thôi mà ? "
Suy nghĩ một chút Dương Quang Trường lại hỏi : " ..
Vậy em thích người như thế nào ? "
Mặc Liên nuốt vội bánh quay sang anh lắc lắc đầu : " Em cũng không biết ..
"
" Sao lại không biết ? "
Mặc Liên liếm bánh kem trên môi , hơi nghiên đầu ." Chẳng phải thầy cô thường cấm học sinh yêu nhau sao ? "
Dương Quang Trường không phản ứng .
Mặc Liên đứng dậy cầm bánh kem đang ăn dở bỏ vào tủ lạnh.
Sau đó ngồi xuống vị trí cũ , thận trọng hỏi : " Thầy à.
Thầy không bận gì ạ ? "
" Không ."
Mặc Liên dời hướng mắt , tay cào nhẹ vào mặt bàn , hơi mím môi .
Tự nhiên qua nhà người ta , có người lớn ở nhà đâu.
Ăn xong rồi còn ngồi đó hoài dị chời ?
Dương Quang Trường chống cằm nhìn cô chăm chú , lát sau mới mở miệng : " Em muốn đuổi tôi về à ? "
Mặc Liên không suy nghĩ liền bật ra một chữ : " Vâng ! "
Một giây sau ..
" À ..
không.
Không phải.
Ý em là ..
không phải ! "
" Nhưng mà mặt em nói như vậy ..
"
" Dạ ? " Mặc Liên đưa tay lên sờ thử mặt mình.
" Rõ vậy ạ ? "
Dương Quang Trường trầm mặc lại nở nụ cười " thân thiện ".
Nhẹ nhàng đáp : " Ồ ? "
Mặc Liên nuốt ực một tiếng , giọng run run : " Thầy ..
thầy bình tĩnh đã.
Nếu thầy cứ cười như vậy ..
"
Dương Quang Trường trầm giọng :" Như thế nào ? "
Mặc Liên nhìn anh không nói nên lời : "R-rất đẹ.."
Giọng anh bây giờ như có thể giết người : "Nói thật ! "
Mặc Liên giữ hết sức bình sinh nói : " Đáng sợ lắm ạ ! "
" ...!"
" ...!"
Dương Quang Trường và Mặc Liên nhìn nhau không cảm xúc im lặng vài giây .
Mặc Liên đột nhiên thấy bồn chồn , tay chân lúng túng cầm lấy chai nước việt quất mở nắp đẩy sang cho anh , miệng cố nở nụ cười : " Thầy ..
Thầy uống nước hạ hoả chút đã ! "
Dương Quang Trường cầm lấy uống một hơi nữa chai , sau đó đặt mạnh nước xuống , thản nhiên muốn trêu cô : " Nếu em không thể cười thì đừng cười.
Thật sự rất xấu ! "
Mặc Liên trầm mặc vài giây sau đó ngước nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ : " Thầy à.
Thầy có biết chê con gái xấu thì thầy có biết hậu quả như thế nào không ? "
Dương Quang Trường nhìn thấy cô như vậy cảm thấy hơi lo lắng , a một tiếng hai tay bất giác gãi gãi móng : " Cái ..
cái đó ..
tôi nói đùa thôi.
Em ..
em đừng nhìn tôi như vậy ! " Anh nói nhỏ : " Trông rất đáng sợ đó.
"
Mặc Liên im lặng đứng bật mạnh dậy , Dương Quang Trường vô thức ngã về sau.
Cô liếc nhìn anh sau đó quay về phòng đóng sầm cửa lại .
Dương Quang Trường nuốt nước bọt nhìn theo bóng lưng của Mặc Liên , trong lòng hơi bất an .
Mình mới là người giận trước mà ? Sao ..
bị lật thuyền nhanh vậy ..
Ớ ớ ..
Hình như bị lừa rồi !.