Ba người ngồi xuống cùng nói chuyện.
Nói là trò chuyện chứ thật ra ..
Mặc Liên ngắm nghía khẩu súng lục mà mình vừa cướp được , Dương Quang Trường thấy thiếu thiếu nên cướp luôn được hộp đạn của Dương Quang Trung cho cô .
Hai vợ chồng này quá đáng thiệt chứ ..
Mặc Liên nhận thấy ánh mắt chửi rủa , cô giơ súng lên chĩa vào trán Quang Trung ngắm bắn .
Hắn nuốt nước bọt , cười cười dỗ ngọt Mặc Liên : " Chị dâu.
Cái đó không phải đồ chơi đâu , chị ăn bánh đi.
Em lựa bánh cho hai người cả một buổi đó ..
"
Mặc Liên " ồ " một tiếng , thu lại súng.
Quang Trung vuốt ngực thở phào ra .
Pằng .
" Áaaaa ..
"
Cô lại nhắm vào ở giữa lỗ hỏng ở hai chân Quang Trung khoanh lại.
Làm thằng anh và thằng con giật thót một phen .
" Lỡ trúng , chị dâu định cầm chơi thôi.
Ai ngờ nó tự ra đạn.
Xin lỗi nha.
"
Ông bác ơi.
Cứu con đi , ở đây nguy hiểm quá ..
Dương Quang Trường thu lại súng của " vợ " , thuận miệng dạy dỗ : " Vợ.
Cái đó không phải đồ chơi đâu ..
"
Dương Quang Trung mừng thầm trong lòng , chí tình chí nghĩa đều dâng lên mang tặng cho Dương Quang Trường : " Anh họ.
Cuối cùng anh cũng quan tâm em ..
"
" Mai chú mày mang qua mỗi loại một khẩu súng trường đi.
Cả súng tỉa , nỏ , cung tên , phi tiêu , dao găm gì đó mang hết qua đây ! "
Ai đó ngỡ ngàng nhìn tên anh họ của mình ruồng bỏ .
" À thôi.
Để mai anh đưa chị dâu mày sang chọn , lỡ chú mày giấu bớt đi thì vợ anh chơi cái gì.
"
" ...!"
10 giờ sáng hôm sau ..
" Thầy ơi.
Em thấy như vậy không được đâu ..
"
" Vợ ơi vợ.
Đang làm việc này mà em gọi anh bằng thầy.
Anh cảm thấy mất tôn nghiêm của nhà giáo quá.
"
" Thầy có tôn nghiêm sao ? "
" ...!"
" Vậy thì gọi bằng cây cối đi.
Em là cây , thầy là lá.
Cây gọi lá ! "
" Sao em không nói em là hố đen , anh là chuỗi hành tinh , em nuốt chửng anh ? "
" ...!"
" Lá nghe rõ , lá gọi cây ! "
" Cây cũng nghe rõ.
"
Dương Quang Trường và Mặc Liên đi ăn trộm nhưng lại mặc quần áo như đi chơi , trèo rào biệt viện của Dương Quang Trung chỉ để trộm vũ khí ..
Ăn trộm vào buổi sáng ..
Ở đâu đó bốn phía , có những tên ám vệ đứng canh gác.
Một tên mở bộ đàm lên nói : " Mục tiêu đã vào trong.
"
Dương Quang Trường kéo Mặc Liên chạy sang bên tường phải , căn biệt thự có thiết kế sang trọng hiện đại , nhìn trông tao nhã nhưng bên trong cất giấu rất nhiều loại vũ khí xưa và nay ..
Hai người ngẩng mặt lên đo đếm.
Chỉ có 3 tầng nhưng rất nhiều phòng.
Dương Quang Trường chỉ tay về phía cửa sổ căn phòng thứ sáu tầng ba : " Anh nhớ không nhầm thì là căn phòng đó.
"
Mặc Liên kéo kéo tay Quang Trường , ngữ khí như thể hơi ngại : " Nhưng mà sao lại phải đi trộm ? Nhóc đó cũng đồng ý cho mình rồi mà ? "
Dương Quang Trường cười cười , luồn tay nắm eo Mặc Liên đưa lên cho cô trèo lên cửa sổ.
" Em chẳng phải nói nhàm chán sao ? Anh đưa em đi chơi trò kích thích.
"
Mặc Liên lơ lững ngó nhìn vào trong căn phòng cô đang bám ở cửa sổ , không có ai cô liền kéo cửa ra nhảy vào trong.
Dương Quang Trường đứng trên bệ cửa ngẩng mặt lên xem địa hình ở trên.
" Em đứng lên vai anh trèo lên tầng hai đi.
"
Mặc Liên không trả lời , Dương Quang Trường xoay đầu lại đã không thấy bóng dáng của vợ.
" Mặc Liên ? "
" Thầy còn đứng đó làm gì vậy ? Bị phát hiện bây giờ ! "
Dương Quang Trường giật mình ngẩng mắt lên , cô đã đứng ở bệ đặt chậu cây tầng ba vẫy tay với anh .
Quang Trường cười bất lực , nhanh chóng bám lấy vào chỗ lòi lõm của bức tường trèo lên trên .
Mặc Liên cũng nhảy lên lan can đưa tay cho Dương Quang Trường nắm lấy.
Anh mím môi cười , đưa chân đặt lên thành , bắt lấy tay Mặc Liên một bước nhảy vào đứng cùng cô .
Ở đâu đó trên ngọn cây , một chiếc ống nhòm nhìn hai người.
Rồi dần ló ra thêm vài chiếc ở dưới và bốn phía.
Người đàn ông ám vệ ở trên cây lại rút bộ đàm ra : " Mục tiêu hiện tại đã ở tầng 3 phòng 5.
"
[ Nhanh vậy sao ? ]
Dương Quang Trung nằm nhắm mắt , tay cầm bộ đàm đặt ở tai , giọng buồn ngủ : " Hai vợ chồng này dữ dằn thật chứ.
Sợ quá ngủ tiếp thôi.
"
Nói xong hắn liền quăng bộ đàm xuống bên cạnh trùm chăn lại ngủ tiếp ..
Mặc Liên và Dương Quang Trường lúc này đã nhảy sang được phòng số 6.
Cẩn thận mở cửa sổ ra , một loạt tia laze chống trộm hiện ra trước mắt .
Dương Quang Trường giật tấm rèm xuống định đưa vào test xem có biểu hiện như thế nào.
Mặc Liên liền giật tay lại , lắc lắc đầu.
Cô nắm đầu anh nằm xuống , chân đạp vào tường ôm lấy đầu Dương Quang Trường.
Bỗng chốc hai người như hiểu ý nhau , một phát đạp vào tường trượt vào trong vòng bảo vệ , nơi cái bàn được trùm vải trắng che đậy thứ ở bên trong .
Có dễ dàng quá không vậy ?
Mặc Liên hơi hoang mang , nhanh chóng mở tấm vải lên .
" ...!"
" Cái thằng nhóc này.
"
Tất cả chỉ là mô hình súng mini .
Ơi là trời.
Biết ngay mà ..
Dương Quang Trường hít một hơi mạnh nở nụ cười " hiền lành " , rút ra khẩu súng lục hôm qua cướp được.
" Hay anh bắn bỏ nó rồi cướp luôn hết cho vợ nhé ? "
" Thầy nói gì vậy ? Dù sao cũng là em cùng dòng họ với thầy mà ? "
Ở đâu đó trong biệt thự của Quang Trung , hắn đang gác tay sau đầu xem camera .
Ôi chị dâu ơi.
Coi như chị còn chút tình ..
[ Đã là em họ thì tất nhiên là phải xử nặng hơn.
Em cảm thấy bắn bỏ chưa đủ ! "
[ ...!]
" ...!"
[ Phải từ từ hành hạ , tra tấn nó , làm chết rồi thì kích điện cho sống lại rồi tiếp tục rút xương , rút gân , moi nội tạng ra rửa sạch bằng cồn 100 độ , rồi để đó.
Để nó ôm đống ruột gan đó sống tới già , tới chết.
]
" ...!"
Ai kia bị doạ đến toác mồ hôi hột , cổ họng khô khốc , lồng ngực ấp ôm sợ hãi.
Mặc Liên trong màn hình lại đột ngột nhìn thẳng lên cam làm hắn sợ run , bật khóc không ra nước mắt.
[ Chị dâu em nói vậy nghe ổn không Quang Trung ? ]
" Huhu.
Đáng sợ quá.
Người ta mỏng manh thế này mà ôm đống nội tạng sao coi được hả trời ? "
Trong tức khắc , Dương Quang Trung liền lấy bình tĩnh trở lại , vứt laptop sang bên cạnh trùm chăn ngủ tiếp ..
Dương Quang Trường buồn cười ôm ngực cười run.
Mặc Liên thở ra , kéo tay anh mở cửa đi luôn đường hành lang .
Vài người làm đang lau dọn , vội đứng thẳng cúi chào : " Hai vị tìm thiếu gia ạ ? "
Mặc Liên lắc đầu , Dương Quang Trường nói : " Cứ làm việc đi.
"
" ...!"
Người làm cũng không tò mò gì mấy , " vâng " một tiếng rồi tiếp tục làm việc của mình .
Hai người đi ngang nhiên như nhà mình , tò mò bốn phía.
Đi lòng vòng mãi , Dương Quang Trường phá luôn mấy cánh cửa ra xem .
Mặc Liên nhăn mài , nhìn đống đồ chơi giả trước mắt mình .
Phòng nào cũng chứa đồ giả mà lại gắn tia chống trộm như hàng thật ..
Còn mỗi phòng cúi cùng , Dương Quang Trường đạp luôn ra , tất cả đều là đồ chơi .
Ơi là trời .
" Vợ.
Anh cảm thấy hay em cứ rút xương rồi rửa nội tạng cho nó cầm đi.
Ba mẹ nó có cản cũng không được nữa rồi ..
"
Mặc Liên lần mò rút súng ở trong túi áo Dương Quang Trường ra , ngước lên trần nhà bắn một phát dứt khoác .
Pằng .
" Áaaaaaa ..
"
Một tiếng thét kinh điển lại quen thuộc vang vọng ở nóc rồi xong lại im bặt .
Một ít lâu đã có quản gia và vài người làm chạy tới : " Thiếu ..
thiếu gia.
Mấy người ..
mấy người ..
"
Mặc Liên tặc lưỡi một cái , nhét súng lại túi áo trong của Dương Quang Trường.
" Gọi thiếu gia mấy người xuống đi.
"
Quản gia vẫn bình tĩnh nhìn Dương Quang Trường , nhận ra là ai nên không dám đắc tội.
Anh quản gia liền đi tới nhấn nút mở phòng mật thất ở trên trần nhà .
Trần nhà bằng gỗ nhưng có thiết bị rất hiện đại , không hề có bất kì tiếng động khi cầu thang mở ra .
" Thiếu gia.
Đi ra được rồi.
" Quản Gia nói .
Dương Quang Trung lấp ló đầu ra , nhận được ánh mắt sát khí của Quang Trường liền rụt đầu lại , khóc thầm : " Anh họ.
Anh nhìn em như vậy làm sao em dám ra ? "
" Đừng có lèm bèm.
Cút xuống đây nhanh ! "
Dương Quang Trung run run vịn cầu thang chậm chậm bước xuống , mắt luôn đề phòng hai con người ăn trộm mà la làng bên dưới .
Hắn vừa đáp chân xuống sàn thì liền chạy lịch bịch ra sau lưng vị quản gia đẹp trai kia , ôm cứng hắn mà uất ức : " Anh họ , chị dâu.
Hai người xâm phạm nhà bất hợp pháp , còn nổ súng nữa chứ.
Quản gia , anh mau gọi cảnh sát tới bắt đi.
"
Dương Quang Trường cười khẩy , ôm eo Mặc Liên kéo vào người anh.
" Vợ chồng anh mày đang đi ăn trộm.
Muốn báo cảnh sát thì đợi anh bắn bỏ chú mày rồi hãy gọi.
"
Quang Trung hất cằm uất ức : " Có ai ăn trộm mà đi ầm ầm như hai người không ? "
Mặc Liên chỉ chăm chú nhìn hai người trước mắt đang ôm ấp nhau như , đều là đàn ông.
Cả hai đều là đàn ông , Quang Trung thì ôm eo quản gia , quản gia không đẩy ra mà còn nắm tay Quang Trung trấn an hắn .
Mặc Liên thích thú , ngẩng mắt lên chỉ tay về phía Quang Trung , giọng điệu vô tư , nở nụ cười tươi : " Em họ thầy là gay hả ? "
" ...!"
Quang Trung đờ ra mấy khắc , nhanh chóng rút tay lại đứng xa quản gia ra , thẹn quá hét lớn : " Không có nha.
Chị đừng có nói bậy bạ ! "
" Không có thì không có.
Làm gì quát Mặc Liên như vậy ? Lỡ em ấy bị giật mình thì làm sao ? "
" Quát gì mà quát ? Có tật giật mình hay gì ? "
" ...!"
Mặc Liên mê mẫn ngắm nghía đống hàng xịn xò mà Quang Trung sưu tầm .
Dương Quang Trường đứng một bên ngắm biểu cảm của vợ mình cùng những câu châm biếm ở sát tai .
Quang Trung nơm nớp lo sợ , lay lay tay Dương Quang Trường cầu cứu : " Anh kêu vợ anh nhẹ tay một chút đi.
Bé yêu của em cưng như trứng mà bả làm ầm đùng nát mất rồi sao ? "
" Im lặng cho vợ anh chơi ! "
" Huhu.
Anh thay đổi rồi.
Anh có vợ là bỏ em luôn ..
"
Dương Quang Trường nhíu mài , hất tay Quang Trung ra , lạnh lùng nói : " Mày đừng nói vậy vợ anh hiểu lầm mà bỏ anh.
Từ trước tới giờ mày có ở trong mắt anh đâu ? "
Quang Trung bấu chặt tay Quang Trường , khóc không thành tiếng : " Chời ơi chị dâu.
Nặng lắm , hư súng của em ..
"
Mặc Liên vừa phát hiện ra một món vô cùng vừa mắt mình , vội chạy tới xem thử.
" Cái này đẹp quá trời luôn ..
"
Quang Trung mặt bỗng đổi sắc.
" Đẹp hả ? "
Mặc Liên gật gật đầu , mắt sáng rỡ ngắm nghía khẩu súng kì lạ màu trắng bạc to hơn bàn tay của cô , còn có một lưỡi dao bật ra khi ấn vào đầu nó ..