" Mặc Liên , con có thích đi du lịch không ? Chú tặng con vé du lịch thế giới nhé ? Hai đứa đi hưởng tuần trăng mật với nhau đi.
"
Thôi chú ơi , chú sợ ba Quang biết nên thuê người ám sát con ở nước ngoài sao ?
" Hay là con nhận tấm thẻ này đi , muốn sài gì thì sài.
Con gái đi ra đường phải mang theo tiền để phòng thân.
"
Mẹ ơi , chú này muốn lừa con kìa.
Con sài 1 đồng rồi chú có phải là lấy lãi lên 1 triệu phần trăm không ? Sau đó con không trả nổi thì lột da trừ tiền chứ gì ?
" À.
Còn nhà nữa , nghe nói con vài ngày nữa về thành phố A sao ? Vậy thì xây một căn biệt thự ở đó đi , người làm thì khoảng 50 người chắc là đủ rồi ..
"
Ơi là trời , 50 sát thủ dọn thi thể thì có ..
" À.
Con muốn tới trại huấn luyện quân đội chơi không ? Ở đó nhiều vũ khí lắm , có cả khu tập bắn nữa.
"
Đáng sợ quá.
Ổng còn muốn đưa mình tới trại huấn luyện nữa chứ ..
Ủa khoan.
Trại huấn luyện ? Ố mài gót , lỡ có bia đia rồi sao ? Nên đi không ta ?
Mặc Liên đấu tranh với cái chết và máu hủ , cuối cùng cũng chọn chết trong hạnh phúc.
" Vậy con muốn tới trại huấn luyện được không ạ ? "
Quang Dũng cười hài lòng , gật đầu.
" Được "
" Không được.
"
" ...!"
Mặc Liên khó hiểu xoay lại mặt nhìn Dương Quang Trường , nghiên đầu thắc mắc : " Sao lại không được ? "
Quang Trường bóp vặn vẹo má cô , thẳng thắng vạch mặt : " Nhìn mặt em là biết mục đích xấu rồi.
Tuyệt đối không được ! "
Mặc Liên cãi : " Em đã định làm gì đâu ? "
" Em chẳng phải muốn vào đó xem mấy tên đàn ông đó ôm ấp nhau sao ? "
" ...!"
Không biết hôm nay là ngày gì mà Mặc Liên lại cảm thấy hơi khó chịu , tay chân mặt mày ỉu xìu , không muốn ăn uống cũng không muốn làm bất cứ thứ gì .
Cô nằm trên giường đắp chăn , bàn chân cứ dũi dũi ra dù không cảm thấy mỏi , rồi lại ưỡn người thở hắc ra .
Cạch .
Dương Quang Trường sau khi đã tắm rửa sạch sẽ , anh quấn khăn đi ra từ phòng tắm.
Nhanh chóng bước nhanh tới giường không phát ra tiếng động , nhẹ nhàng tháo tay Mặc Liên ra khỏi gối ôm khi cô đang ngủ say .
Cô nhíu mài ôm cứng gối lại quay mặt sang hướng khác.
Dương Quang Trường lại lật đật nhảy qua , cẩn thận lấy gối ra một lần nữa để anh chui vào .
Mặc Liên nhíu mài mở mắt ra , tay vẫn ôm cứng gối ôm.
" Thầy làm gì vậy ? "
Căn phòng đang yên tĩnh bỗng phát ra tiếng khiến anh giật mình , gãi gãi cổ kéo chăn nằm xuống với cô , cười ngốc nghếch ôm lấy cô nịnh bợ : " Anh sợ vợ nóng nên lấy gối ra giúp em.
"
Vẻ mặt Mặc Liên vẫn khó ở , tặc lưỡi một cái đẩy Dương Quang Trường ra xoay mặt đi .
Anh hoang mang chết nằm tại chỗ , miệng mấp máy không thành lời.
" Mặc ..
Mặc Liên ? "
Giọng điệu của cô như thể rất chán , rất khó chịu : " Mệt quá , thầy nằm xa ra đi.
"
" ...!"
Dương Quang Trường nhướng mài nhanh chóng ngồi dậy kéo Mặc Liên , áp tay lên trán xem nhiệt độ.
" Vậy anh gọi bác sĩ cho em nha.
"
Cô thử hắc ra , lắc đầu , lười biếng ôm lại gối nhắm mắt ngủ , nhưng vẫn trả lời một tiếng : " Em không có bệnh , thầy ngủ đi.
"
Dương Quang Trường " ồ " một tiếng , giở giọng tủi thân : " Nhưng mà người ta không được ôm như cái gối kia nên không ngủ được.
"
Mặc Liên không phản ứng .
Anh lại càng tủi khổ , kéo chăn cắn góc buồn bả xoay mặt qua hướng khác.
" Phận trai 12 bến nước , trong nhờ đục chịu.
Vợ không thương thì tự thương lấy mình vậy ..
"
" ...!"
" Khổ quá mà.
Người ta thì hồng nhan mượt phận , còn mình thì hồng nhan bạc phận.
"
" ...!"
" Người ta vô tình , nào có biết mình câm lặng cam tâm như thế nào ? Phận lẽ loi lại còn cay đắng bị bỏ rơi.
"
" ...!"
" Trách phận làm trai liễu yếu đào tơ , môi có hồng cũng phải nuốt nước mắt ngược vào mà cam phận mình.
"
" ...!"
" Trinh tiết bị cướp mất rồi nên phải cam chịu kiếp vợ lạnh nhạt như thế này ..
"
" ...!"
Mặc Liên trợn to đảo một vòng mắt ghét bỏ người bị thiểu năng .
Ơi là trời.
Ổng nói như mình tệ bạc ruồng bỏ ổng đi lấy chồng nhí vậy á .
Dương Quang Trường vẫn cứ lầm bẩm than thân nhưng lại cố ý cho Mặc Liên nghe : " Người ta phũ phàng , không còn tác dụng nữa là liền vứt đi.
Ai bảo mình cũng cam tâm tình nguyện cho người ta sử dụng chứ ? Bạc phận lại còn đục nước ..
"
Mặc Liên giật giật môi thiếu kiên nhẫn , cô tốc chăn ngồi dậy đi ra khỏi phòng.
Dương Quang Trường nghe thấy tiếng động nên tò mò quay sang , hơi nhướng mài hỏi : " Em đi đâu vậy vợ ? "
Cô không xoay đầu , lười biếng trả lời : " Đi làm người vợ tệ bạc bỏ chồng.
"
Anh sửng sốt tốc chăn ra chạy theo kéo tay Mặc Liên lại.
" Em sao lại nói vậy ? Em đừng đi mà.
"
Mặc Liên không hất ra cũng không xoay mặt nhìn anh , trực tiếp bước đi.
" Em nói đùa thôi.
Buông ra đi.
"
Dương Quang Trường không buông , bước đi theo cô , trên người cũng chỉ có mỗi chiếc khăn tắm.
Trước mắt người làm anh cũng xem là không khí , ngang nhiên nắm chắc tay Mặc Liên bước đi .
Mặc Liên đi xuống bếp lục lọi tủ lạnh tìm ít trái cây để ăn , ánh mắt lại vô thức nhìn thấy túi khô mực to đùng , bao nhiêu chán nản bỗng chốc tan biến , cô ôm chiếc khô to gần bằng cái thân trên của cô đem đi nướng .
Nhìn khuôn mặt tươi như hoa của cô , Dương Quang Trường hờn dỗi ngồi xụ mặt trên ghế .
Mình còn ngon hơn cái đó gấp trăm lần không phải sao ?
Rõ ràng lúc nãy còn đẩy mình ra , vậy mà có đồ ăn liền ôm nó.
Đồ ăn quan trọng hơn mình sao ?
Đồ vợ đáng ghét.
Vợ ngốc nghếch.
Đồ mê đồ ăn bỏ chồng .
Dương Quang Trường hậm hực cúi đầu xuống nhìn body của anh.
Trắng trẻo sáng bóng , lại 6 múi ngon nghẻ như vậy mà không thèm nhìn một cái ..
Anh thở ra một tiếng khó chịu , đứng bật dậy bước nhanh tới giật lấy chai tương ớt mà Mặc Liên định lấy .
Mặc Liên cũng chỉ định cầm lên nghịch tay một chút trong lúc đợi khô chín , cô ngó lơ anh lật khô rồi tắt bếp.
Cất đi đống khô vào tủ lạnh , cô xoay đầu thì liền cướp lại chai tương ớt , tay không cầm con khô mực to lên ung dung đi về phòng vừa ăn vừa xem phim .
Dương Quang Trường bước chân bình bịch theo , vừa đưa tay ra muốn bế vợ lên thì liền bị cô né ra trừng mắt anh.
" Tụt khăn bây giờ.
"
Quang Trường mím môi ngó nhìn xung quanh , không thấy ai anh liền hùng hổ bước tới trước mặt cô , nắm hai bên khăn vạch ra luôn cho Mặc Liên xem , anh nghênh ngang hất cằm cong môi đắc ý .
Mặc Liên giật giật khoé môi nhìn anh bằng ánh mắt kì thị , lại liếc nhìn khẩu súng hàng khủng bên dưới.
Cô không có bất kì cảm xúc nào thích thú hay sợ hãi ..
Cô trợn dọc đảo mắt một vòng , gặm mạnh một miếng khô ngoảnh mặt vòng qua bỏ đi về hướng phòng không có chút luyến tiếc .
" Ơ ơ vợ ? " Dương Quang Trường bị ghét bỏ đến hoảng , tay chân luống cuống vừa quấn lại khăn vừa chạy theo cô.
" Vợ ơi.
"
" ...!"
Thấy Mặc Liên lại không thèm ngó ngàng tới , Dương Quang Trường quẫn bách quá hét lớn : " Em mà không chịu giữ anh là sẽ đi theo người khác đó ! "
Mặc Liên có chút thổn thức , xoay mặt lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh toát lên vẻ căm ghét .
Dương Quang Trường nhận ra hình như anh đã nói nhầm tới nỗi đau của cô , anh hoảng lại càng hoảng vội bước tới xua tay giải thích : " Không.
Không phải , ý anh là anh chỉ mu..
Mặc Liên ? "
Cô thoáng chút mặt lạnh tanh , không chút biểu cảm xoay mặt bước đi trong khi anh đang nói dang dở , Dương Quang Trường xót xa cụp mắt xuống , chân cứng như đá không có sức nhấc lên .
Anh từ khi nghe chuyện Ngọc My cứu mẹ con cô thì liền cho người đi tìm tung tích hai tên gian phu dâm phụ ấy , đến giờ vẫn chưa có kết quả .
Cũng không hiểu nỗi cực khổ khi không có cha là như thế nào , nhưng Dương Quang Trường chắc chắn rằng còn khó khăn gấp trăm ngàn lần so với hai cha con anh .
Quang Trường chỉ muốn đối thật tốt với cô , chỉ muốn cho cô tất cả của mình rồi bám lấy cô.
Như vậy thì cô chắc chắn sẽ không sợ anh bỏ đi như người đàn ông bỏ mặt mẹ cô năm đó .
Ấy vậy , trong giây phút bốc đồng , không tự chủ được mà anh lại chạm tới việc cả tuổi thơ và hiện tại cô đều căm hận ..
Dương Quang Trường ũ rũ bước nhanh về phòng , vừa bước vào Mặc Liên lại bước ra.
Nhìn thấy cô , anh hai tay nắm lấy tay cô , ánh mắt anh như mèo nhỏ làm nũng : " Vợ ơi.
Em đừng giận anh , chỉ là anh muốn em để ý anh một chút nên mới nói vậy thôi.
Anh sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa đâu.
"
Mặc Liên hơi nhướng mài không nói gì , rút tay ra đi vòng qua mở cửa.
Quang Trường nhanh chóng ôm lại từ phía sau , gục đầu lên vai cô tủi thân : " Vợ ơi , anh sai rồi.
Em đừng ghét anh.
Phận làm con trai mà , em hất hủi anh rồi nỡ để anh thất tiết cả đời sao vợ ? "
Vẻ mặt cô hiện rõ nét mặt đối với những tên thiểu năng.
" Em đi lấy bát đựng tương ớt ..
"
Quang Trường như không hề nghe thấy , tiếp tục tủi thân : " Em sao nỡ bỏ bê chồng hả vợ ? Chồng em đẹp trai như vậy mà em lạnh lùng vô tâm như vậy , lỡ người ta bắt cóc anh nhốt xuống lồng đất rồi sao ? "
" ...!" Mặc Liên có chút ngạc nhiên , xoay mặt lại nắm vai Quang Trường trầm mặc , chốc sau liền gặng hỏi , giọng điệu vô cùng gấp gáp : " Thầy nói gì ? "
Dương Quang Trường gãi gãi mũi , ngữ khí chậm rãi cân nhắc từ ngữ : " Anh nói là , em bỏ chồng.
"
Cô cau mài , siết chặt vai anh : " Không phải câu đó.
Câu sau nữa.
"
Anh cọ xát lòng bàn tay vào gáy , giọng nhỏ như muỗi kêu : " Anh đẹp trai ? "
" Không phải ! Còn nữa.
"
Dương Quang Trường mím môi , rũ mài xuống vẻ đáng thương : " Em lạnh nhạt , em bỏ bê chồng.
"
Mặc Liên tặc lưỡi một cái , chân mài nhíu chặt , cáu gắt : " Em nói không phải mà.
Câu sau nữa.
"
Anh giật mình đờ mắt ra , cong mài tủi thân , miệng mở mấp máy ra.
" Anh , anh nói là em không giữ anh thì người ta sẽ bắt cóc anh ..
"
Cô lại kinh ngạc một lần nữa , môi dưới khép lại " ồ " một tiếng nhỏ bé.
Rũ mắt sang hướng khác , cô đi thẳng về giường .
Mặc Liên nằm phịch xuống giường , trở người cầm lấy khô mực xé ra ăn , vừa ăn vừa suy nghĩ.
Dương Quang Trường cũng không đoán được hiện tại cô đang nghĩ gì , anh ngồi lên giường buồn tủi nhìn cô.
" Vợ ơi.
"
Cô hờ hững dán mắt lên khuôn mặt anh , tay vẫn liên tục xé khô cho vào miệng.
Thuận tay xé ra đút cho Dương Quang Trường một miếng nhỏ .
Anh ngoan ngoãn gặm lấy , nhai nhóp nhép chui vào vòng tay của cô làm nũng .
Dai như đĩa mà sao ăn ngon vậy không biết.
Ăn mình không phải ngon hơn sao ?.