Hay bây giờ đè Mặc Liên ra ăn nhỉ ?
Dương Quang Trường lần mò vuốt ve bên đùi ngoài lên eo cô , khoé môi anh cong lên chui vào cổ cô ngửi mùi hương rồi hôn nhẹ .
Mặc Liên ngưa ngứa nhưng lười đẩy ra , rụt cổ lại một chút tiếp tục suy ngẫm việc của mình .
Nếu thật sự ông ta không phải là bỏ mẹ mà là bị bắt đi thì sao ?
Mẹ cũng nói là khi tổ chức lễ cưới , ông ta cũng đuổi người phụ nữ đó đi ..
Vậy lỡ ông ta thật sự bị bắt đi thì qua gần 20 năm rồi ông ấy ra sao nhỉ ?
Chắc chắn là chưa chết được.
Nhưng mà qua thời gian dài như vậy , ông ta có thay đổi tình cảm với mẹ không ?
Đáng ghét , không biết được.
Nhưng nếu ông ta tự mình bỏ đi thì ..
Dương Quang Trường như nhớ ra câu nói của bác sĩ , hậm hực giật gối ôm , từng bước dậm mạnh xuống sàn đi tới sofa ngồi phịch xuống xoay mặt vào trong nằm im thinh thích .
Mặc Liên giật giật mí mắt , thiếu kiên nhẫn lấy chai tương xịt lên mực tiếp tục ăn .
Căn phòng trở nên yên tĩnh lạnh lẽo , Dương Quang Trường lén xoay mặt qua ngó nhìn cô.
Mặc Liên nhận thấy ánh mắt , vô thức liếc sang nhìn chưa tới 1s liền ngó lơ đi nơi khác .
Anh giật giật cánh môi , giận dỗi úp mặt lại vào trong .
Đồ vợ ngốc.
Chơi gì kì cục , toàn bỏ chồng.
Ngoại trừ anh trói em ăn thịt tới sáng , ăn hết đồ ăn của em nấu , lén giấu quần áo của em khi tắm , hôn trộm lúc em ngủ , nửa đêm anh lạnh nên sờ ngực em một chút , cố tình mặc quần áo giống em để người khác không dám để ý tới em thôi mà ..
ngoại trừ những cái đó thì anh vừa đẹp trai lại sinh lý tốt , còn cưng vợ , ngoan hiền thục đức , dịu dàng lễ phép , đặc biệt là giàu nữa .
Hừ.
Vợ ngốc , vợ ngốc , VỢ NGỐC.
Em còn không mau dỗ anh thì em tối nay cứ ngủ một mình đi , cho lạnh chết em .
Dương Quang Trường lại chợt nảy ra một ý , anh lén lút cầm lấy điều khiển máy lạnh ở trên bàn , chỉnh xuống 20 độ.
Xong xuôi , anh giấu luôn điều khiển xuống dưới gối sofa , khoé miệng anh cong lên cười đắc ý .
Lát nữa em lạnh rồi thì phải bắt anh lên ôm ngủ thôi.
Haha , mình đúng là thông minh mà .
Mặc Liên nằm trên giường ấm chăn êm , bàn tay không được bảo vệ nên lạnh một chút , cô ngó nhìn xung quanh tìm điều khiển .
Lật đật đi xuống giường , Mặc Liên lục lọi trên tủ giường rồi tới bàn làm việc , ở dưới sàn , tủ quần áo cũng tìm nốt , đi vào tận phòng tắm tìm cũng không thấy .
Cô bước tới Dương Quang Trường , sờ lên má anh , rồi lại áp lên bắp tay anh.
Cơ thể anh lạnh toác , chỉ ôm một cái gối mà không có quần áo .
Mặc Liên lay lay người Dương Quang Trường để anh tỉnh dậy.
" Thầy.
Thầy ơi.
"
Quang Trường cười thầm trong lòng , mơ màng mở mắt ra nhìn Mặc Liên dụi dụi mắt , xong lại vờ hậm hực xoay mặt vào nhắm mắt ngủ tiếp .
Cô gãi gãi đầu , đứng chết trân ngó nhìn hết căn phòng tìm lại điều khiển một lần nữa nhưng vẫn không thấy .
" Thầy ơi.
Lạnh lắm , lên giường ngủ đi.
"
Dương Quang Trường " hừ " một tiếng giận dỗi.
" Anh không lên.
"
Mặc Liên không bỏ cuộc , tiếp tục lay anh khuyên nhủ : " Nhưng mà lạnh lắm , em cũng không thấy điều khiển.
Thầy còn không mặc quần áo , không lạnh sao ? "
Quang Trường có chút sững sốt , mở mắt quay sang nhìn chăm chăm vào cô.
Mặc Liên thở ra : " Ở đây lạnh lắm , thầy chịu được tới sáng không ? "
" ...!"
Mặc Liên kéo cổ , đỡ lưng anh ngồi dậy , xuống nước dỗ dành : " Em sai rồi.
Thầy đừng dỗi nữa mà , nha ? Lỡ thầy bị cảm là khó chịu lắm đó.
"
" ...!"
Thấy anh cứ im lặng , Mặc Liên ngồi xổm xuống , bàn tay cô dịu dàng bóp vào khớp xương tay của anh làm ấm.
" Em xin lỗi mà , thầy đừng giận em nữa nha.
"
Dương Quang Trường rũ chân mài xuống vẻ có lỗi , gật gù phụng phịu má .
Em ấy sợ mình lạnh sao ..
Mặc Liên đứng dậy kéo tay anh đứng lên , dỗ ngọt em bé : " Đi về giường ngủ với em nha ? Để em lấy quần áo cho thầy mặc đỡ lạnh.
"
Quang Trường mím môi ghì tay Mặc Liên lại , đôi mắt ánh lên to tròn như mèo nhỏ biết lỗi , anh ngập ngừng giở gối lên lấy điều khiển máy lạnh , ấp a ấp úng : " Anh ..
anh chỉ muốn em ôm anh ngủ thôi ..
"
Khoé môi Mặc Liên nhếch lên khi đã đạt được mục đích , âm thanh lạnh nhạt khiến người đối diện sởn gai óc : " Biết ngay mà.
"
Dương Quang Trường sững sốt , tay cũng bị cô hất ra , tựa như anh đã hiểu được tại sao Mặc Liên lại đối xử tốt với anh như vậy.
" V-vợ ơi.
Em ..
em bình tĩnh nghe anh nói đã ! "
Cô giật điều khiển chỉnh lại bình thường rồi quăng trả lại cho Quang Trường , anh bồn chồn lúng túng chụp lấy rồi quăng xuống ghế chạy theo Mặc Liên.
" Vợ ơi vợ.
Em đừng tức giận , anh không cố ý đâu.
"
Mặc Liên như không có chuyện gì , khuôn mặt không có biểu cảm lên giường đắp chăn lại nhắm mắt ngủ.
Anh vẫn hì hụt năn nỉ cô : " Vợ ơi , anh sai rồi.
Em đừng giận anh mà nha.
Anh không dám nữa đâu.
"
Thấy cô không nói gì , anh trèo lên giường ôm eo cô dụi vào gáy.
" Anh chỉ muốn được em thích thôi , anh không phải muốn lừa em đâu.
Anh xin lỗi mà vợ.
"
Cô nhíu mài đột ngột xoay mặt lại , anh vẻ buồn tủi đáng thương chờ đợi vợ tha thứ .
" Thầy đừng có suốt ngày nói xin lỗi nữa ! "
Dương Quang Trường có chút sững người , hốc mắt động đậy ửng đỏ lên.
" Anh ..
"
Mặc Liên vòng qua nhấc đầu Quang Trường lên , kê tay vào để anh nằm xuống rồi đắp chăn lại kĩ lưỡng cho anh.
" Thầy không sai gì hết , dù có sai thì cũng là em sai.
Không quan tâm thầy là em , kéo thầy đi vào sở cảnh sát làm loạn cũng là em.
" Xong , cô ôm anh vào lòng dỗ dành : " Là em trẻ con , em cũng không biết nói những lời ngọt ngào , em cũng chẳng biết yêu là như thế nào.
"
" ...!"
" Chỉ là em cảm thấy khi ở cạnh thầy , em rất vui.
Mỗi khi thầy bày trò trêu em , mặc dù em rất khó chịu nhưng mà trong lòng em giống như có một thứ gì đó đang cháy ở bên trong , rất ấm áp.
"
" ...!"
" Cả những lúc thầy trở nên mềm yếu , cứ liên tục chui vào lòng em , dù đôi khi rất phiền , nhưng mà đôi khi lại rất đáng yêu , còn đáng yêu hơn bé Meo và bé Gâu nữa.
"
" Đôi khi thầy cũng trở nên trưởng thành , mỗi khi thầy cười cũng rất ấm áp , lại còn dịu dàng.
Lúc đó em cũng không biết tại sao mình trở nên trẻ con như vậy , em có thể tự ý làm những điều em thích mà không lo lắng bất kì thứ gì , em cũng không sợ rằng sẽ có thứ gì ngăn cản được em.
"
Mặc Liên cụp mắt xuống nhìn anh , Quang Trường cũng đang nhìn cô chăm chú , rồi mặt đột ngột đỏ lên như quả cà chua chín.
Tay anh vô thức đưa lên xem hơi thở , nóng như lửa đốt.
Lồng ngực anh đập như chưa bao giờ được đập , từng nhịp đều như một tiếng trống vang giữa đồng vắng.
" V ..
vợ , đây là tỏ tình sao ? "
...
" Mặc Liên.
Mặc Liên.
Mau xuống đây.
"
Mặc Liên và Dương Quang Trường xuống lầu ăn sáng , vừa chạm bậc cầu thang đã nghe thấy tiếng Dương Quang Trung vang vọng ở dưới.
Cô hớn hở vẫy tay lại , nghĩ rằng hôm nay Quang Trung tới thì cô nhất định phải bám lấy để xin đi tới trại huấn luyện chơi .
Chạy ào xuống , Mặc Liên lại đứng chết trân tại chỗ.
Dương Quang Dũng cũng tới , ông còn cười tươi ngồi trên bàn nhìn cô .
Dương Quang Trường cong môi cười tự mãn , bắt tay Mặc Liên lại kéo cô đi tới ghế ngồi.
Anh ung dung khoe khoang bằng giọng tuyên bố : " Mặc Liên hôm qua vừa tỏ tình với con.
"
" ...!"
Ai cũng quay phắc sang nhìn anh vẻ khó tin , đến người làm cũng nhìn anh bằng ánh mắt kì thị .
Ai cũng biết anh lúc trước kiêu ngạo lạnh lùng như thế nào , bây giờ lại phải vứt đi liêm sĩ để bắt cô về nhà , còn phải giở cái giọng đáng yêu ngoan ngoãn chỉ để giữ vợ ..
Quang Trung bật ra mấy chữ , ngây ngô hỏi Mặc Liên : " Thiệt hả ? "
Cô cư nhiên lắc đầu , phủ định câu nói của Quang Trường : " Đương nhiên là không phải rồi.
"
Mọi người " xì " một tiếng , ánh mắt ai cũng khinh bỉ nhìn anh .
Dương Quang Trường biết trước là như vậy , anh lấy điện thoại ra mở đoạn clip đã cắt trong camera cho những người ở đó xem .
[ Em trẻ con , em không biết nói những lời ngọt ngào , em cũng chẳng biết yêu là như thế nào.
]
Mặc Liên trong đoạn clip đang ôm Dương Quang Trường trong lòng , giọng điệu rất dịu dàng ..
[ Chỉ là em cảm thấy khi ở cạnh thầy , em rất vui ..
]
Đột ngột , Mặc Liên giật điện thoại tắt clip , xoá đi luôn.
Thẹn quá hoá giận , cô đánh đánh vào vai anh , cãi : " Em đã nói không phải tỏ tình mà.
Thầy đừng có ảo tưởng.
"
Dương Quang Trường " hì hì " cười.
Dương Quang đột nhiên xoay qua vỗ mạnh lên vai em trai của ông , cười ra tiếng : " Vậy là anh mày sắp có cháu bế rồi.
"
Quang Dũng cũng vừa kịp lúc phản ứng , cười như được mùa , vỗ vỗ lại anh trai ông rồi hai người ôm luôn nhau.
" Vậy em cũng sắp có cháu rồi.
Bây giờ mình bàn bạc đặt tên được không ? "
Dương Quang lại đột ngột tắt tiếng cười , lạnh lùng đẩy Quang Dũng ra.
" Cháu của anh mày , không phải cháu của mày.
"
Quang Dũng dù không muốn nhịn cũng phải nhịn , mím chặt môi từ từ ngồi lại đàng hoàng.
" Anh hai.
Dù sao thì em với anh cũng là anh em ruột , con dâu của anh cũng là cháu dâ..
"
" Chú im đi.
" Dương Quang cắt lời.
" Bây giờ chúng ta cắt đứt quan hệ.
"
Dương Quang Dũng sững sốt , đập bàn đứng dậy , nói lớn : " Không được.
Bác hai , bác suy nghĩ lại đi.
Tình cảm anh em ruột thịt , đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu bác ? "
Quang Dũng đồng tình , tỏ vẻ vâng dạ với anh trai.
" Đúng vậy đó anh hai.
Con em không có anh em ruột mà còn biết điều đó.
Chúng ta làm anh em cũng hơn 40 năm rồi , đâu phải nói vứt là vứt được.
"
Dương Quang Trường nhìn em họ bằng ánh nhìn khinh bỉ , thẳng thắng vạch mặt : " Mày đừng có đột nhiên giở giọng hiền tài như vậy , nếu không phải là sợ không có cớ đi sang đây chơi với Mặc Liên thì mày từ bao giờ thèm để ý vậy ? "
Dương Quang gật gù đồng tình , chỉ trích Em trai của ông : " Nếu không phải chú muốn mượn con dâu tôi đi cùng tới mấy cái hội nghị nhàm chán đó , cả việc có cháu nhỏ để bế thì chú cũng sẽ không tới người anh trai này của chú đúng không ? "
Gia tộc Dương từ đây chia làm 2 phái .
Một phái chuyên vạch mặt không khoan nhượng , tàn nhẫn vứt bỏ đi ruột thịt để giữ Mặc Liên .
Một phái chuyên nịnh bợ , đột ngột hiền lành tốt bụng để lấy lòng Mặc Liên .
Còn Mặc Liên hiện tại lại đối mắt với Hạ Kim Nhu , bà không hề giấu đi ánh mắt căm ghét mà thẳng thắng nhìn cô .
Mặc Liên cong môi , ánh nhìn sâu thẳm tựa như có thể nhìn thấu được nội tâm khi nhìn vào mắt người khác ..