Buổi tối hôm đó .
Mặc Liên và Mặc Ly đang ngồi xem tivi ở phòng khách .
King kong.
Tiếng chuông cửa vang lên , Mặc Ly bước ra mở cửa .
Cạch .
" Chào cô ạ.
Cháu là hàng xóm ở bên cạnh nhà , tên là Dương Quang Trường ..
" Dương Quang Trường suy nghĩ một chút , khắc sau liền bổ sung thêm : " Cũng là thầy chủ nhiệm của Mặc Liên ."
Mặc Ly cười , nhận lấy quà Dương Quang Trường đưa cho bà ." Thầy chủ nhiệm trẻ thế à ? Mau vào nhà chơi đi.
"
" Vâng ." Dương Quang Trường bỏ dép đi vào trong cùng Mặc Ly .
Đi vài bước vào phòng khách , anh nhìn thấy Mặc Liên đang nằm sấp trên ghế sofa , chân ngoe nguẩy.
Chăm chú gõ gõ cái gì đó trên laptop như là một bài tập tin học .
Mặc Ly bảo anh ngồi xuống chơi sau đó liền đi vào bếp lấy cho anh một cốc nước ấm .
Dương Quang Trường lướt nhìn một chút , mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tanh và quần đùi ngắn làm lộ ra hết phần da thịt trắng trẻo , anh vô thức nuốt ực nước bọt .
Dương Quang Trường ngồi xuống ngay cạnh người Mặc Liên , chạm nhẹ vào eo của cô.
Cô vẫn chăm chú làm bài tập , nghe thấy tiếng động cạnh mình nhàn nhạt hỏi thăm :
" Ai vậy mẹ ? "
Thấy Mặc Ly không trả lời , Mặc Liên chỉ nghĩ rằng bà xem phim chăm chú quá nên không nghe thấy cô nên không quá để ý .
Lát sau Mặc Liên nhìn thấy Mặc Ly đi ngang mặt mình , giật mình xoay người lại nhìn anh , đột ngột bật dậy : " Th-thầy ? "
Dương Quang Trường điềm nhiên trả lời : "Ừm ! "
" Thầy ..
hồi nãy ..
" Mặc Liên lúng túng nhìn anh rồi lại quay sang nhìn Mặc Ly : " Mẹ ..
sao thầy .."
Mặc Ly cười cười đặt ly nước ấm xuống cho Dương Quang Trường : " Con chỉ lo làm cái bài tập của con chứ có để ý tới ai đâu.
"
Mặc Liên quay sang nhìn anh : " Thầy sang đây làm gì vậy ? "
Mặc Ly cầm lấy điều khiển vặn nhỏ tivi lại :
" Hàng xóm sang thăm nhà không được à ? " Bà quay sang chỉ trích cô : " Con nói chuyện với thầy của con thế á ? "
Mặc Liên hơi xụ mặt , quay mặt sang nhìn Dương Quang Trường : " Em xin lỗi thầy ."
Dương Quang Trường đưa tay bẹo má Mặc Liên : " Không sao đâu cô ạ ! Dù sao tụi con cũng cách nhau vài tuổi thôi ..
"
Mặc Liên không quan tâm cầm lấy laptop đứng dậy : " Mẹ , thầy.
Con phải làm bài tập.
Con về phòng trước đây ! " Cô chậm rãi bước về phòng .
Nhìn theo dáng cô đi về phòng , vừa nghe tiếng cạch khoá cửa , Dương Quang Trường liền bị Mặc Ly tra hỏi : " Quang Trường à.
Con thích Mặc Liên đúng không ? "
Dương Quang Trường sững sờ chớp mắt nhìn biểu cảm của Mặc Ly , trông nghiêm nghị , thật sự giống như đi hỏi vợ , anh vốn từ bé không sợ gì ..
tự dưng hôm nay lại sợ cái ánh nhìn của Mặc Liên và sợ luôn Mặc Ly sẽ không cho anh theo đuổi cô .
Dương Quang Trường hít một hơi tuyên bố với Mặc Ly :" Vâng.
Con thích Mặc Liên ! "
Mặc Ly trầm mặc vài giây : " Thích như thế nào ? "
Dương Quang Trường nhìn thẳng mắt Mặc Ly nghiêm nghị đáp : " Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều với em ấy , nhưng con cảm thấy từ nhỏ tới lớn , những cảm xúc đầu tiên nhất đều là dành cho em ấy ."
Mặc Ly hơi nhướng mày ngạc nhiên , vẻ mặt thật sự là muốn anh thành thật trả lời :" Cảm xúc như thế nào ? "
" Chính là cảm giác hơi khó thở nhưng rất thích khi em ấy chạm vào ..
" Dương Quang Trường hơi rũ mắt xuống , giọng cũng nhẹ đi : " Cảm giác lo sợ khi em ấy giận dỗi , cảm giác nhớ em ấy , rất rất nhớ em ấy ."
Mặc Ly ngạc nhiên sau vài giây lại bật cười thành tiếng : " Con tự nhiên đi.
Cô không có ý muốn cấm con theo đuổi con bé đâu ." Mặc Ly trầm mặc một chút , nói nhỏ : " Chỉ là cái tính khí này , cảm thấy rất quen.
"
Dương Quang Trường mừng rỡ thở phù một tiếng : " Sao ạ ? "
Mặc Ly chậm rãi hỏi : " Con bao nhiêu tuổi ? "
" Hai mươi ba ạ.
"
Hai mươi ba ? Ngọc My ..
hai mươi ba năm ..
" Con họ Dương sao ? "
Dương Quang Trường gật đầu , " vâng " một tiếng .
Ánh mắt của Mặc Ly khẽ giật nhẹ , hơi ứ nước , thận trọng hỏi : " Ba ..
con của Dương Quang ? "
Dương Quang Trường chớp mắt , gật đầu :
" Vâng Sao ..
cô biết thế ạ ? "
Mặc Ly cố bình tĩnh cười : " Vì tụi cô lúc nhỏ thường chơi với nhau.
Cũng đã lâu rồi không gặp mặt.
" Mặc Ly đứng dậy : " Con vào phòng Mặc Liên chơi đi.
Cô phải làm chút việc đã ! "
Dương Quang Trường đứng dậy theo Mặc Ly , " Vâng.
" một tiếng rồi xoay mặt đi vào phòng Mặc Liên .
Nhìn thấy Dương Quang Trường đã vào phòng , Mặc Ly cầm lấy điện thoại lướt tìm một số điện thoại , lướt đến tận đáy.
Nhấn gọi .
Đầu dây bên kia nhấc máy : " Alo ? "
Giọng Mặc Ly hơi nghẹn ngào : " Tôi là Mặc Ly đây.
"
Đầu dây bên kia im lặng một chút sau đó cười lên : " Sao bà khóc thế kia ? Vẫn còn tự trách à ? "
Mặc Ly thở dài một tiếng " Dương Quang à.
Nói cho ông nghe một chuyện nhé ? "
" Bà cứ nói.
Tôi đang nghe đây ! "
" Con trai ông đang nằm trong tay tôi ."
Đầu dây bên kia im một chút , khắc sau liền phản ứng : " Bà nói gì vậy ? "
Mặc Ly điềm nhiên đáp : " Dương Quang Trường đang ở nhà tôi.
"
" Sao lại vậy.
Bà biết con tôi à ? "
" Tôi không định làm gì thằng bé đâu.
"
" Tôi biết.
Nhưng sao nó lại ở đó ? "
Mặc Ly cười , nhẹ giọng nói : " Vì nó thích con gái tôi ."
Dương Quang im lặng một lúc , rồi lại cười phá lên : " Thì ra cái áo khoác mà nó ôm ngủ hằng ngày là của con bà à ? "
" Cái gì ? "
" Bà có biết nó đã cố chấp đòi rời nhà chính để ra riêng không ? Thì ra là như vậy ."
Mặc Ly như hiểu điều ra điều gì đó , cười theo Dương Quang : " Nó mua một căn nhà cạnh nhà tôi đây này.
"
Dương Quang thở phù một tiếng : " Nếu nó ở cạnh bà thì tôi yên tâm rồi.
Nhớ chăm sóc nó giúp tôi ! "
Mặc Ly trầm ngâm một chút : " Con của Ngọc My cũng là con của tôi ."
Dương Quang mỉm cười , giọng nhẹ đi :" Cảm ơn bà rất nhiều !"
" Không đâu.
Là những gì tôi có thể làm cho Ngọc My.
Nếu rảnh thì cùng nhau ăn cơm ! "
" Được ."
Mặc Ly cúp máy sau đó liền tắt tivi đi về phòng .
Cùng lúc đó .
Dương Quang Trường mở cửa phòng cô đi vào.
Mặc Liên ngồi trên bàn học nghe tiếng liền quay sang nhìn một chút.
Một giây sau liền xoay lại tiếp tục làm bài , ngữ khí lười biếng nhưng vẫn lễ phép : " Có chuyện gì ạ ? "
" Mẹ em bảo tôi vào đây chơi.
" Dương Quang Trường ngồi phịch xuống giường cô .
Mặc Liên thản nhiên hỏi : " Thầy có thể từ chối mà ? "
Dương Quang Trường ngạc nhiên : " Sao lại từ chối ? "
Mặc Liên nhàn nhạt nói : " Chẳng lẽ thầy muốn vào ? "
" Đúng vậy ."
Mặc Liên xoay người lại nhìn anh , không tí cảm xúc.
Vài giây sau liền kéo tủ bàn học lấy một bì snack và một hộp sữa bước tới đưa cho anh.
" Em còn phải làm bài tập.
Thầy tự chơi đi ! "
Đặt đồ ăn xuống giường , Mặc Liên liền xoay mặt định đi , lại bị Dương Quang Trường nắm tay kéo lại ngồi lên đùi anh.
Dương Quang Trường cười thoả mãn , vô sỉ nói với cô : " Em muốn chơi cùng tôi à ? "
Mặc Liên nhếch nhếch môi vẻ không hiểu định nhảy xuống liền bị Dương Quang Trường ôm chặt eo , cô cố vùng vẫy ra : " Thầy làm gì vậy ? "
Dương Quang Trường kéo nhẹ cổ áo cô ra , vén tóc , ghì mặt vào cổ hít sau đó liếm nhẹ rồi cắn : " Thơm thật ."
Mặc Liên vô thức kêu lên một tiếng , tay cô nắm chặt cánh tay Dương Quang Trường.
Một giây sau liền tỉnh táo lại , xoay người bịt chặt miệng anh : " Em biết rồi ."
Dương Quang Trường không tháo tay Mặc Liên ra , anh hơi ấm nóng vào tay cô : " Biết cái gì ? "
Mặc Liên điềm nhiên đáp : " Em biết tại sao mà mặt thầy lại xoay 360 độ với em và các bạn ở lớp rồi.
"
Dương Quang Trường thơm nhẹ vào tóc Mặc Liên : " Em nói thử xem.
"
" Là vì thầy thích mùi này của em ." Mặc Liên dùng lý lẽ nói : " Muốn hỏi để tặng ai đó đúng không ?"
Dương Quang Trường im lặng , khắc sau liền bật cười thành tiếng : " Hình như em nghĩ xa quá rồi ." Lại ghì vào cổ cô ngửi : " Em suy nghĩ đơn giản chút đi ."
Mặc Liên đẩy đầu anh ra ." Thầy đừng có thở vào cổ em ." Cô vùng vẫy , cọ quậy ra khỏi người Dương Quang Trường.
" Khác gì biến thái không ? "
Chợt nhận ra cái gì đó , Mặc Liên ngồi im thinh thít không dám động đậy , giọng run run xoay mặt lại nhìn anh :" Th-thầy ..
c-cái gì đâm ở dưới thế kia ? "
Dương Quang Trường mặt đỏ bừng bừng , tay anh từ từ buông lỏng Mặc Liên ra.
" Cái đó ..
"
...
Vào phòng tắm xả nước tắm , cái thời tiết mười mấy độ cộng với nước lạnh ..
anh như bị đóng băng.
Bước ra khỏi phòng tắm , anh lại chỉnh điều hòa lên gần ba mươi độ .
Sáng hôm sau , Dương Quang Trường đỗ xe trước cửa nhà Mặc Liên.
Cô mở cửa ra giật mình nhìn anh .
Cái quần gì vậy ? Ổng đi dạy bằng cái xe này đó hả ?
Dương Quang Trường ngồi trên ghế lái , mở cửa kính ra gọi cô : " Em mau lên xe đi.
".