Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Dương Quang Trường thổn thức , tay vội vàng ôm lấy eo giữ cô lại.

" Đừng mà , anh sợ lắm.

Em đừng tránh mặt anh , anh không được thấy em , rất khó chịu.

Em đánh anh đi , đánh anh đi mà.

"
Mặc Liên kéo anh dậy nằm ngã ngửa ra giường rồi cô nằm lên người anh.

" Em nói là em không đánh thầy , cũng không tránh mặt thầy.

"
" Hả ? " Dương Quang Trường không hiểu nên tủi thân : " Vậy , vậy em sẽ lạnh lùng với anh sao ? Như vậy cũng không được đâu ..

"
" ...!"
" Vợ ơi ? "
" ...!"
Dương Quang Trường giọng nhỏ xíu , lay nhè nhẹ tay cô : " Em ngủ rồi sao ? "
Mặc Liên dường như cả ngày chưa ăn uống đầy đủ , lại phải lo lắng rồi khóc nấc cả buổi nên mệt mỏi ngủ thiếp đi trên người anh .
Quang Trường kéo gối nằm lên , rồi kéo chăn đắp lại , nhẹ nhàng xoã tóc ra cho Mặc Liên rồi vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của cô.

Khoé miệng anh cong lên cười thoả mãn , hôn nhẹ lên mái tóc đen bồng bềnh của cô như nâng niu bảo vật.

Cô nằm trên người anh ngủ đến sáng ..
-------
" Ủa mẹ để vali ở đây làm gì vậy ạ ? "
Mặc Ly từ bên trong kéo thêm một chiếc vali nữa đi ra , bình thản nói : " Mẹ chuyển công tác tới thành phố B.

Con ở nhà với Quang Trường thì đừng có ăn hiếp nó biết chưa ? "
Mặc Liên gãi gáy khó hiểu : " Nhưng mà ở đây làm trưởng phòng không tốt sao ? "
Mặc Ly tuy đã gần 40 tuổi nhưng bà rất trẻ trung và yêu đời , giận thì giận nhưng lạc quan là trên hết : " Mẹ lên đó làm Giám đốc không phải thích hơn sao ? "
" ...!"
Cô dường như hiểu ra điều gì đó , xoay mặt nhìn Dương Quang Trường.

Anh vẻ mặt như không biết chuyện gì , ngây thơ vô số tội.

Mặc Liên gật gù : " Vậy là ba bảo mẹ tới đó chơi với ba sao ? Mấy hôm trước ba còn nói với con là muốn mẹ lên đó cho có bạn nữa.

"
Dương Quang Trường hiện tại chỉ biết được là ở nhà chỉ còn anh và Mặc Liên ở nhà.

Vui rớt nước mắt ..
Mặc Ly vẫy vẫy tay ngồi xuống ghế uống cốc nước , hí ha hí hửng : " Cha đó mà chơi cái gì.


Lần trước mẹ nhắn tin với ông ta vài câu , ổng chỉ trả lời lại cho mẹ mấy cái sticker mà con hay dùng ấy.

"
Dường như bà hiểu ra điều gì đó , nuốt ực nước xuống thắc mắc : " Đừng nói là con dạy ổng nha ? "
Mặc Liên rụt cổ khó tin.

" Mẹ nghĩ sao vậy ? Chắc là ai lấy điện thoại của ba nghịch thôi , ba cũng lớn tuổi rồi sao lại dùng mấy cái đó được.

"
Dương Quang Trường thấy cục nọng của Mặc Liên lòi ra , anh buồn cười đưa tay chọc chọc thử.

" Sao em béo quá vậy ? "
" ...!"
Mặc Liên tức quá mà cười , một khắc sau phớt lờ anh.

" Rồi mẹ ở đâu ? "
Mặc Ly lắc đầu.

" Lên đó rồi mẹ mua nhà sau.

"
Cô gật gù , Dương Quang Trường mở điện thoại ra , gõ vài cái rồi đọc một cái địa chỉ của biệt thự : " Số 78/3 , đường Cao Lãnh.

Con có 1 căn nhà ở đó chưa có ai ở , cũng gần công ty nữa , mẹ ở đó đi cho thoải mái.

"
Mặc Ly không dám nhận : " Thôi con , mẹ định ở đó luôn , sau này Mặc Liên muốn ở cùng thì cũng tiện.

"
Dương Quang Trường như mèo bị chủ bỏ rơi : " Ủa mẹ , còn con rể của mẹ mà ? Con cũng muốn ở với vợ con mà ? Mẹ sao nỡ vứt con ra rìa vậy ? "
" ...!"
...
" Vợ ơi.

"
" ...!"
" Vợ , em đừng học nữa.

Chơi với anh một chút đi mà ..

"
" Thầy tránh ra.

"
Dương Quang Trường phụng phịu má , cọ cọ má anh vào má của cô.


" Nhưng mà em gần cả tuần rồi không thèm nhìn tới anh.

Em đi thi thì không rớt xuống hạng 2 được đâu , chơi với anh một chút đi mà.

"
Mặc Liên phải ôn thật kĩ để chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế môn Toán học cao cấp ở Singapore.

Cô đã từng đi rất nhiều nước và tham gia nhiều cuộc thi quốc tế nhưng đây là lần đầu tiên cô tới Singapore và cũng là lần đầu tiên với môn toán học .
Một đất nước nổi tiếng là sạch sẽ nhất , có nhiều sòng bạc nhất nhưng vẫn là một đất nước với nhân tài toán học nhiều nhất.

Nên việc Mặc Liên học giỏi như thế nào thì ở đất nước xa lạ đó , cô có thể sẽ chỉ ở hạng chót ..
" Vợ , còn tới 2 tuần nữa mới thi mà.

"
Mặc Liên tặc lưỡi một cái , thiếu kiên nhẫn quát : " Em nói là tránh ra , thầy không có việc gì để làm sao ? "
Dương Quang Trường xụ mặt như mèo , lắc lắc đầu : " Anh không có ..

"
Ơi là trời ..
" ...!"
Cô suy nghĩ một chút , giữ bình tĩnh dỗ ngọt Quang Trường : " Hay là mình ra vườn chơi nha , em cũng đói bụng rồi.

Thầy chuẩn bị giúp em đồ nướng đi , đợi em học xong đoạn này rồi mình đi ngắm sao.

"
Ai đó mặt sáng rỡ , gật gật liên tục như gà mổ thóc.

" Vậy em học nhanh lên nha , ở ngoài đó tối anh sợ lắm.

"
Nói xong Dương Quang Trường liền tung tăng chạy ra khỏi phòng , Mặc Liên không biết tại sao lại có chút buồn cười , rất nhanh chóng cô liền nghiêm túc lại làm bài .
Dương Quang Trường nướng thịt đến chín rồi mà Mặc Liên vẫn chưa ra , anh cuống một miếng mực vào sà lách rồi cho ít sốt lên , anh mang cuống đồ nướng đi vào phòng cho Mặc Liên .
Cô thì lại ngủ gục trên bàn , Quang Trường đứng buồn bả nhìn cuống rau rồi lại nhìn Mặc Liên .
Hứa là học xong sẽ ra ngoài ngắm sao mà ..
Mí mắt anh rũ xuống , nhét đồ ăn vào miệng , phủi phủi tay chuẩn bị bế Mặc Liên lại giường.

Rõ ràng lúc nãy anh đã nếm thử trước vị đồ nướng rất ngon , nhưng bây giờ lại có chút đắng và nhạt nhẽo , vô cùng khó nuốt ..
Brừm brừm brừm brừm .
Tiếng chuông báo thức vang lên làm anh giật mình , anh chỉ vừa vuốt làn tóc cho Mặc Liên thì cô đã thức dậy .
Cô mơ màng ngước đôi mắt híp rịp lại nhìn Dương Quang Trường , tay loay hoay mò điện thoại tắt báo thức , giọng cô say ngủ : " Thầy xong chưa ? Đi thôi.

"
Nói xong cô đứng dậy vươn vai một cái rồi nắm tay anh kéo đi ra vườn.


Dương Quang Trường ngồi xuống thảm cỏ rồi vẫn còn ngơ ngác , Mặc Liên thì chăm chú gói rau đồ nướng vào rau ăn .
Tiếng lách tách nổ của than củi , tiếng thịt chạm vào dầu nóng hoà cùng một vài tiếng kêu của những động vật nhỏ xung quanh .
Đống lửa sáng rực cả một vùng , sưởi ấm cho hai con người ngồi giữa đêm sương.

Khung cảnh êm đềm đơn giản mà hạnh phúc ..
----
Nét mặt lạnh tanh nhưng ánh mắt lại sáng như đá ruby , khuôn mặt không hề có bất kì biểu cảm nào , dáng người cao ráo nhưng khá gầy , nghe bảo cậu là học sinh mới vừa chuyển trường tới vì ba mẹ chuyển công tác tới .
Lại trúng ngay lớp 12A , cáo già Hạ Vũ , giáo viên nghiêm khắc Dương Quang Trường , nữ sinh thanh lịch Phương Mai , mèo con học bá Mặc Liên , vài tuần trước còn có tiểu bạch thỏ Dương Quang Trung tới , bây giờ lại có thêm tảng băng di dộng Kim Du .
Dù sắp có cuộc thi quốc tế nhưng là lớp trưởng nên Mặc Liên vẫn phải quan tâm tới lớp , thường thì cô cũng không quá khó khăn để gom vở bài tập nhưng lần này xuất hiện thêm tảng băng thích ngủ nên cô phải cực nhọc đòi vở .
" Kim Du , tôi đếm tới 3 mà cậu không thức dậy thì cậu chết chắc ! "
" ...!"
Giờ ra chơi mà lớp lại bị Mặc Liên làm cho không dám lên tiếng , nói về việc để cô tức giận thì nhớ lại hậu quả lần thứ 2 cả lớp lừa cô như thế nào thì sẽ tởn đến già ..
Lần đó Mặc Liên mượn tiếng của thầy hiệu trưởng bắt lớp đứng xách nước từ sáng đến chiều tối , đặc biệt là Hạ Vũ và Dương Quang Trường phải 2 thùng sau đó là đứng lên ngồi xuống không được nghỉ .
Cứ có thầy cô khác hỏi thì Mặc Liên liền trở nên ngoan hiền , bảo rằng là luyện tập sức khoẻ.

Đương nhiên là cô rất có tiếng nói và cả việc Dương Quang Trường là hôn phu của cô nên không ai có bất kì ý kiến nào.

Mặc Liên cứ ngang nhiên trừng phạt mà không sợ ai dám làm gì cô ..
" 1 ..

2 ..

3.

" Mặc Liên đếm .
Kim Du vẫn không tỉnh , Mặc Liên giật giật khoé môi , liếc sang hai cậu bạn nam ngồi gần đó nhất bảo : " Lục giùm tao đi.

"
" Lỡ nó tỉnh dậy rồi sao bà ? "
" Để tao cho , tao sợ xách nước lắm rồi.

"
Vừa động tay vào balo của Kim Du thì cậu đã giật lại , giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Liên.

" Đó là hành vi của lớp trưởng nên làm sao ? "
Cô không có chút cảm xúc , đặt chồng vở xuống trước mắt Kim Du , nghiêm trọng nói : " Cậu đã thiếu tận 3 cột điểm , lần này thầy bộ môn bảo tôi nếu cậu không nộp nữa thì cướp.

Cậu hiện tại muốn tôi cướp hay tự giao ? "
Kim Du đập mạnh tay xuống bàn đứng bật dậy , đứng sát Mặc Liên trấn áp cô.

" Cậu đã được gọi là lớp trưởng mà lại làm hành vi hèn hạ như vậy sao ? "
Mặc Liên so với Kim Du cũng chỉ tới bả vai , cô túm cổ áo cậu ta đẩy ra xa.

" Cậu có biết lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với con gái là không được quá khoảng cách 1m sao ? "
Kim Du lại lạnh lùng hất tay Mặc Liên ra , phủi phủi áo tựa eo vào bàn , khoanh tay ngang nhiên : " Tôi sẽ không lịch sự đối với người không biết lịch sự.

"
Cô không có kiên nhẫn , khoé miệng nở nụ cười nhưng âm điệu lại đe doạ : " Được.

Kim Du , yêu cầu cậu nộp vở bài tập.

"
Cậu ta vẫn mặt lạnh như băng , đôi mắt ánh lên vẻ chán ghét : " Không.


"
" Má ơi , đẹp trai mà bị khùng.

"
" Suỵt suỵt.

"
Mặc Liên : " Cậu không làm bài ? "
Kim Du : " Không.

"
Mặc Liên đưa tay lên xem đồng hồ.

" Cho cậu 10 phút , tôi không có kiên nhẫn.

"
Nói xong cô liền nắm áo Kim Du quăng sang một bên , lạnh nhạt ôm đống vở bài tập của lớp trở lại bàn của cô .
Đám bạn hay chơi cùng Mặc Liên cũng chỉ đi ngang dặn dò vài câu quan tâm Kim Du .
" Nếu cậu không muốn đứng phơi nắng thì mau làm đi.

"
" Đừng có chọc nó nữa , lần trước tụi này bị đứng từ sáng đến chiều , mệt muốn xĩu.

"
" Bả còn ngồi trước mặt tụi này ăn uống hăng sai nữa chứ.

"
Trong trường cũng rất ít tin đồn về Mặc Liên và Dương Quang Trường nên cậu cũng không biết , chỉ tạm biết được cô đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi lớn và trở nên kiêu ngạo như vậy ..
Kim Du " hừ " một tiếng , tiếp tục nằm dài xuống ngủ .
Vừa nghe tiếng trống Mặc Liên đã đứng dậy đi lấy vở của Kim Du .
Con mẹ nó.

Cha nội này , rồi đi học hay đi ngủ vậy ?
" Kim Du , cậu ..

"
Rầm .
Mặc Liên hùng hổ bước tới , tay đập mạnh xuống bàn làm Kim Du giật mình ngồi bật dậy.

Cô nghiến răng , ánh mắt rất kiềm chế cơn giận : " Tôi hỏi cậu rốt cuộc cậu có muốn học nữa hay không ? "
Kim Du ngáp dài , hai tay đan ngược dũi mạnh , đôi mắt và khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy : " Không.

"
Cô nhếch mép lên tối sầm mặt.

Kim Du có chút khó hiểu : " Có gì vui mà cười ? "
" Cậu nói lại xem , có muốn học hay không ? "
" Không ! "
Được , được lắm !
" Vậy thì tôi toại nguyện cho cậu nhé ? " Mặc Liên hiền hoà nói .
Kim Du : " Cậu thì đuổi học được tôi sao ? Nực cười.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận