Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Dương Quang Trường xua xua tay cố giải thích : " Không phải vậy đâu.

Đã hạ sốt rồi ."
Mặc Liên nghĩ rằng anh sợ bệnh viện nên mới nói như vậy , cô ôm anh vào lòng mình an ủi : " Không sao đâu.

Không có gì phải sợ hết.

Em ở cạnh thầy nha ? "
Dương Quang Trường thấy vậy liền nhân cơ hội ôm lấy Mặc Liên , hỏi : " Em thật sự sẽ ở cạnh tôi sao ? "
" Ừm ! Em sẽ ở cạnh thầy ." Mặc Liên vỗ nhẹ đầu anh : " Nên là mình đi nha ? "
Dương Quang Trường gật gật đầu hít một hơi ngửi mùi hương trên người Mặc Liên sau đó vui vẻ cùng cô đi bệnh viện .
Trên xe , Dương Quang Trường nằm mãi trên đùi Mặc Liên , Gương mặt đầy thoả mãn.

Mặc Liên thật sự nghĩ rằng người thầy của mình vì sốt cao quá nên tưởng nhầm mình là người mà anh thích .
Vào bệnh viện , đợi sau khi Dương Quang Trường đã vào phòng bệnh , Mặc Liên liền nhắn tin cho Mặc Ly để bà không phải lo cho mình.

Cầm luôn điện thoại của Dương Quang Trường gọi cho ba anh .
Bác sĩ vừa ra , Mặc Liên từ tốn hỏi thăm .
Ông cũng ôn nhu trả lời : " Lúc đến đây đã gần hạ sốt rồi.

Nghỉ ngơi một chút là có thể về nhà ! "
Mặc Liên : " Nhưng mà lúc nãy thầy còn nói sản nữa mà ? "
Bác sĩ : " Bây giờ đã ổn rồi.

Cũng không tổn hại gì tới não cả ! "
Mặc Liên nghe vậy chỉ cuối đầu cảm ơn , đợi ông xoay mặt đi thì mới vào phòng .
Thấy Mặc Liên bước vào , gương mặt vờ mệt mỏi quay sang nhìn cô.

Mặc Liên trông thấy vậy , sờ tay lên trán hỏi : " Thầy cảm thấy thế nào rồi ? "
" Cảm thấy rất mệt.

" Dương Quang Trường kéo dài âm cuối .
Mặc Liên đỡ Dương Quang Trường nằm xuống nhẹ giọng nói : " Thầy nằm đây đợi em đi mua cháo cho thầy nha ? "
Dương Quang Trường nắm lấy tay cô , chợt nhớ ra hình như Mặc Liên vẫn chưa ăn gì , chậm chạp hỏi : " Hình như em chưa ăn gì đấy ? "
Mặc Liên cũng chợt nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì , gật gật đầu : " Em cũng quên mất.

Vậy em đi mua gì đó ăn đây , thầy đợi một chút nha.

"
Dương Quang Trường đợi cô ra khỏi phòng , đột nhiên tặc lưỡi một cái , tự tát vào má mình .
Cạch .

Dương Quang mở cửa ra , nhanh chóng bước vào , giọng gấp gáp : " Con sao rồi.

Cảm thấy khó chịu ở đâu ? "
Dương Quang Trường hơi ngạc nhiên ." Sao ba ở đây ? "
Dương Quang thắng thắng đáp : " Có người gọi cho ba , bảo con đang bị sốt.

Nên ba từ thành phố chạy tới thăm con đây ! "
Dương Quang Trường : " Ai gọi cho ba ? "
Dương Quang suy ngẫm một lúc : " Hình như là giọng của một cô bé.

..

Con đã khoẻ hơn chưa ? "
Dương Quang Trường : " Con khoẻ rồi.

Không còn sốt nữa ! "
...
Cạch .
Mặc Liên cầm một bát cháo cùng một ổ bánh mì và vài chai nước bước vào , nhìn thấy Dương Quang đang ngồi trên giường , cô lễ phép cúi đầu : " Chào bác ạ ! "
Dương Quang hơi sững người , lát sau liền cười toe toét : " Chào con.

Con là người gọi cho bác đấy à ? "
Mặc Liên đặt đồ ăn xuống bàn , nhẹ giọng đáp : " Vâng.

Con chỉ thấy có mỗi hai số ở trong máy thầy thôi.

" Cô tháo nắp hộp cháo đưa cho Dương Quang Trường , nhỏ giọng nói : " Thầy ăn đi cho nóng ! "
Dương Quang Trường chỉ tay về ổ bánh mì , hỏi : " Em ăn mỗi chiếc bánh thế này thôi à ? Làm sao no được ? "
Mặc Liên nhàn nhạt nói :" Em đâu thể đi xa được.

Dù sao người nhà thầy cũng tới rồi ..

em phải về làm bữa tối cho mẹ em nữa ! "
Dương Quang định nói gì đó thì Mặc Ly bước vào , nhìn thấy ông , Mặc Ly vui mừng bước tới : " Ồ ! Lâu rồi không gặp.

Ông có khoẻ không ? "
Dương Quang dang tay ra ôm Mặc Ly , vui vẻ chào hỏi nhau : " Tôi khoẻ.

Bà thế nào ? Trông vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ ? "
Mặc Ly cười cười , vỗ nhẹ vào vai Dương Quang : " Tôi khoẻ.


Trông ông cũng tuấn tú như vậy ! "
Dương Quang Trường và Mặc Liên miệng đang nhồm nhoàm ăn , mắt giương về Dương Quang và Mặc Ly .
Mặc Liên không tự chủ được , hỏi : "Thầy à.

Ba thầy với mẹ em quen nhau à ? "
Dương Quang Trường lắc lắc đầu , tay cầm muỗng ăn cháo : " Tôi không biết.

Nhưng mà hôm qua , cô có nói tên ba tôi nữa đấy ! "
Mặc Liên gật gù : " Trùng hợp quá nhỉ ? "
Mặc Ly xoay đầu bước tới chỗ Dương Quang Trường : " Con đã khoẻ hơn chưa ? Nghe Mặc Liên nói con sốt.

Làm việc xong cô liền chạy tới đây ."
Dương Quang Trường gật đầu cười nói : "Con khoẻ rồi ạ ! Lát nữa có thể xuất viện ..

"
Mặc Liên xoay đầu nhìn anh , hỏi nhỏ : "Sao lúc nãy thầy nói là còn mệt mà ? "
Dương Quang Trường gãi gãi mũi chột dạ.

May mắn Dương Quang kịp lúc giải vây cho anh , ông cười nói : " Con là Mặc Liên à ? Trông ngoan ngoãn lễ phép lại xinh đẹp đấy.

Quang Trường nhỉ ? "
Mặc Liên cười cười , hỏi ông : " Bác à , Mẹ à ! Hai người quen nhau ạ ? "
Dương Quang cười : " Ừm.

Hai đứa bây giờ là người nhà cả đấy ! "
Mặc Liên và Dương Quang Trường hơi ngạc nhiên , nhìn ông bà mà im lặng ..
Chân mài Mặc Liên nhếch lên , giọng điệu không thể tin được : " Chẳng lẽ ..

đây là ba con à mẹ ? "
Dương Quang Trường tưởng chừng như chịu một đả kích lớn , bát cháo trên tay bị rơi xuống chăn , không nói thành lời : " Ba ..

có phải ..

là giả đúng không ? " Tim chợt nhói lại , anh lớn giọng : " Không phải sự thật đúng không ? "
Đúng rồi ..

cái mũi này , dáng môi , cả chân mài và dáng răng của mình và Mặc Liên đều hao hao giống nhau , chẳng lẽ ..
Mặc Liên giật mình xoay người lại lấy chăn bẩn ra khỏi người Dương Quang Trường :

" Thầy ..

thầy bình tĩnh đã ! "
Dương Quang và Mặc Ly nhìn nhau hơi ngớ ra khó hiểu.

Sau đó liền rất muốn cười , nhưng lại kiềm nén .
Dương Quang Trường nhíu mài , gương mặt đầy đau khổ nhìn hai người , giọng đầy tức giận : " Ba.

Không phải sự thật đúng không ? Mau trả lời con đi ."
Mặc Liên nhìn thấy anh đang tức giận quay sang an ủi anh : " Thầy à ! Thầy bình tĩnh đã ! Thêm một đứa em gái đáng yêu như em không phải cũng tốt sao ? "
Dương Quang Trường không nhịn được , nắm vai Mặc Liên , quát thẳng vào mặt cô : " Em im đi.

Tôi không muốn làm anh trai của em ! Có chết cũng không muốn ! "
Mặc Liên sững người lại đối mắt với Dương Quang Trường , khoé mắt ửng đỏ rưng rưng nước , khắc sau liền đẩy nhẹ anh ra.

Lại xoay đầu nhìn Mặc Ly và Dương Quang , cô khẽ cúi đầu xuống chạy ra ngoài .
Dương Quang Trường bước vội xuống giường túm cổ áo Dương Quang , mắt đỏ hoe , giọng gấp gáp : " Con muốn nghe chính miệng ba nói ra đó không phải sự thật.

Nhất định không phải sự thật ! "
Sau đó Dương Quang Trường liền chạy theo cô , chân còn không mang giày.

Chờ thang máy vài giây anh cũng không đợi được ..

chân trần leo hết sáu tầng cầu thang xuống tầng chệch .
Mặc Ly và Dương Quang lúc này vừa buồn cười vừa lo lắng cho Dương Quang Trường và Mặc Liên.

Mặc Ly muốn chạy theo nhưng Dương Quang cản lại vì không muốn cản trở Dương Quang Trường dỗ Mặc Liên .
Nhìn thấy Mặc Liên đang ngồi ở ghế trước cổng bệnh viện.

Dương Quang Trường thở hổn hển , quần áo bệnh viện mỏng tanh , chân không mang giày , anh đứng lạnh lẽo dưới thời tiết mười mấy độ đông .
Dương Quang Trường từ từ bước tới ngồi cạnh Mặc Liên , khẽ nắm lấy tay cô , nhẹ giọng nói : " Mặc Liên à.

Xin lỗi vì đã quát em ..

nhưng mà tôi ..

"
Mặc Liên nhìn thẩn thờ vào một góc , nhẹ giọng cắt ngang lời Dương Quang Trường đang nói : " Không phải.

Đó không phải ba em ! " Cô quay sang nhìn anh : " Em thấy bác và mẹ cười rồi.

Không phải là ba em !"
Dương Quang Trường nhướng mài , đột nhiên cảm thấy phần nào nhẹ nhỏm , vô thức mỉm cười nói : " Thật sao.

Em chắc chứ ? "
Mặc Liên gật gật đầu nhíu mài nói : " Nhưng lỡ như là vì hai người họ gặp lại vui quá thì sao ? Tại sao không thể làm em gái thầy ? " Cô gạt tay Dương Quang Trường ra : " Em không đủ tư cách à ? "
Dương Quang Trường bối rối , vội vàng giải thích : " Không ..


không phải vậy.

Tôi thật sự không muốn là vì ..

"
Mặc Liên đứng dậy nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng : " Thầy đừng giải thích.

Em không muốn nghe ." Cô quay mặt đi ra khỏi cửa bệnh viện : " Thầy mau về phòng bệnh đi.

Em không rảnh để chăm sóc thầy đâu ! "
Mặc Liên bước đi , bỏ lại anh một lần nữa đứng thẩn thờ trong cơn gió lạnh lẽo.

Trong lòng anh đau nhói , chợt tỉnh ..

Dương Quang Trường liền chạy theo cô , mặc kệ chân trần lạnh lẽo từng bước nặng nề trên nền xi măng , mặc kệ gió từng đợt thổi mạnh như gào thét , mặc kệ luôn ánh nhìn lạnh lùng của cô .
Trái tim cô đơn lạnh lẽo của anh bao nhiêu năm chỉ vừa được đốt lên một ngọn lửa nhỏ nhoi , không muốn chỉ vì những luồn gió mà lại dập tắt nó , càng không muốn tự tay mình dập đi ..

lần này anh không thể ngồi yên nhìn Mặc Liên bỏ đi nữa , phải tự tay giữ cô lại , phải giữ cho ngọn lửa đó cháy mãi mãi , không thể để nó bị dập tắt .
Một bước nữa , Dương Quang Trường ôm chặt lấy Mặc Liên , bả vai anh run rẩy , giọng nghèn nghẹn như sắp khóc : " Em không được đi ! Không được đi.

Em không được bỏ lại tôi lại một mình.

Em không được đi ."
Mặc Liên xoay người lại định đẩy Dương Quang Trường ra , không tự chủ được nắm lấy vai anh , nhìn vào vành mắt anh đỏ ửng , nước mắt ứ ra chậm rãi rơi xuống , lúng túng đưa tay lên lau nước mắt cho anh : " Th-thầy làm sao vậy ? Sao lại khóc ? "
Dương Quang Trường im lặng không biết nên nói gì , vội ôm chầm lấy cô .
Cảm thấy cả người Dương Quang Trường đang run rẩy , Mặc Liên vội vàng đẩy ra nhìn từ trên xuống dưới , thấp giọng quát : " Thầy.

Sao lại không mang dép vào ? Còn áo khoác nữa ? Thầy không lạnh à ? "
Dương Quang Trường đưa tay run run vuốt má cô , giọng vừa nghẹn vừa run : " Lạnh.

Lạnh lắm ! ..

"
Mặc Liên nhăn mài nắm tay Dương Quang Trường định kéo vào lại bệnh viện , đột nhiên bị anh ghì cổ lại , nâng cằm cô nặng nề đặt xuống môi cô một nụ hôn , đầu lưỡi dần tiến vào khẽ hở quấn lấy lưỡi cô.

Nụ hôn trông mạnh bạo , lưu luyến , như có một cảm xúc mãnh liệt nào đó đang dâng trào trong anh .
Lưỡi Dương Quang Trường ấm nóng , quấn chặt vào nơi mềm mại ướt át của Mặc Liên.

Cô tròn xoe mắt kêu lên một tiếng "ưm" muốn đẩy anh ra , anh lại càng không buông , siết chặt lấy eo cô.

Lưỡi anh liên tục khuấy đảo bên trong miệng cô .
Thời gian như dừng lại , Mặc Liên như chìm đắm vào nụ hôn bá đạo này của anh , người cô mềm nhũn , vô thức bám vào bờ ngực rắn chắc của anh , tim cô đập mạnh liên tục.

Dương Quang Trường vì nghe được những tiếng kêu của cô mà càng không muốn dừng lại , càng điên cuồng , mãnh liệt .
Như một chất xúc tác gây nghiện giúp anh quấn chặt hơn một chút nữa , như nuốt chửng cô ..
Ngọt quá ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận