"Bây giờ em không muốn nữa!" Mặc Liên cau có, kéo tấm chăn che người lại.
"Thầy yếu sinh lí rồi, em tự làm còn thoải mái hơn nữa."
Đàn ông mà bị chê như vậy đúng là chạm vào lòng tự trọng rồi a, anh đương nhiên là ăn uống rất hợp lí, mỗi ngày đều ***** *** ít nhất 5 lần thì làm gì có chuyện yếu?
"Không có đâu mà vợ." Dương Quang Trường nắm bàn chân cô xoa bóp cho cô ngứa ngáy, anh vẻ mặt đau khổ: "Anh không có yếu sinh lý, em, em muốn làm đến sáng anh cũng làm cho em được mà."
Ánh mắt của cô vô thức đặt mãi ở chiếc bánh kem, đờ đẫn suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là sinh nhật của cô, hôm nay là ngày sinh nhật của chính mình mà cô cũng chưa nhớ tới, những năm qua Mặc Ly cũng cố gắng dành thật nhiều thời gian để tổ chức cho cô một buổi tiệc nhỏ, nhưng đến khi cô hiểu được mẹ vất vả thế nào, vừa đi làm mệt mỏi mà vẫn cố gắng, sợ cô sẽ thua bạn bè.
Từ đó mỗi năm cô đều từ chối mẹ mở tiệc, chỉ nhận được lời chúc mừng của bạn bè qua điện thoại và một chiếc bánh kem nhỏ, cắm một cây nến là đã có một đêm sinh nhật ấm áp cùng với gia đình.
"Vợ." Dương Quang Trường nghĩ thế nào thì chắc chắn với tính cách của cô, những năm qua cô chỉ có một chiếc bánh kem nhỏ, một cô gái trong độ tuổi đẹp thế này thì nên mong muốn có được một món quà, nhưng cô ngay cả ngày sinh của chính mình mà còn không để ý, chắc chắn với cái vẻ ngoài hồn nhiên vô tư đó, sâu thẳm bên trong có thể còn trưởng thành hơn cả anh.
Cái cảm giác dằn vặt này là gì chứ, tự hỏi rằng tại sao anh không gặp được cô sớm hơn, nếu vào thời điểm anh còn đang bám mẹ, lúc đó nếu anh chịu suy nghĩ một chút về mẹ nuôi thì có thể cô sẽ không phải cứng rắn như hiện tại..
Mặc Liên..
"Anh.." Dương Quang Trường tốc chăn ra, bàn tay anh cởi cúc áo của Mặc Liên ra, làn môi ấm áp liếm láp vành tai, khàn đặc ham muốn: "Anh chịu hết nổi rồi, em không muốn thì anh làm cho em muốn."
"Ưm, a thầy.."
Mặc Liên nằm dưới anh run rẩy, co giật trong cơn đỉnh điểm hoan ái.
Cả tấm thân lưu đầy dấu vết chằng chịt đến từng ngóc ngách, mồ hôi nhễ nhại, đầu nhũ bị anh gặm mút đến sưng phù lên đỏ chót.
Hương thơm nhè nhẹ của gỗ Samu hoà cùng mùi hương của trận hợp ái cứ như là hương thơm riêng biệt của hai người.
Mặc Liên vừa ngủ một giấc dài mà giờ lại buồn ngủ, cô lần này được anh ôm gọn trong lòng, bàn tay anh ấm áp vỗ về vào lưng giúp cô đỡ đau.
"Vợ ơi." Tiếng anh khàn ấm, thủ thỉ: "Nếu hôm nào cũng được cùng em như thế này thì thích quá."
Mặc Liên không phản ứng, mặt cô áp lên lồng ngực để nghe tiếng tim anh mạnh mẽ đập, hương thơm da thịt cũng rất dễ chịu dù là bị tiết mồ hôi.
"Nhưng mà, em đừng nghĩ là vì anh xem em là vật giải toả." Dương Quang Trường nhắm mắt siết cô vào lòng thêm một chút.
"Anh xin thề là từ trước khi gặp em, anh chưa từng có bất kì ham muốn với ai cả."
"..."
"Giống như anh bị sắp đặt sẵn vậy, như là cả đời anh nếu không phải em thì cũng sẽ không có người nào khác."
"Thầy đang nịnh em đúng không?" Mặc Liên nhàn nhạt nói.
"Đừng nói tới cái vật đang đâm dưới chân em đi, cái tay và miệng lưỡi thầy chắc chắn là đã từng làm rất nhiều lần mới có thể điêu luyện như vậy!"
"Không phải!" Dương Quang Trường vội giải thích, có chút ngượng.
"Thật ra lúc chưa gặp em, anh bị bất lực, anh, anh rất muốn được ở cạnh em, nhưng mà anh nghe nói tình yêu nếu không có tình thú thì sẽ giống như là tình bạn hơn."
"..."
"Nên là, anh, mới đọc sách." Quang Trường thẹn thùng dụi mặt lên tóc cô.
"Anh, anh muốn giúp em thật sung sướng.
Như vậy thì em sẽ thích anh, như vậy thì sẽ không ai cướp em đi được.."
"..." Mặc Liên nghe tiếng tim đập của anh vẫn cứ đều đều như vậy, cũng không dám tin là thật.
Nhưng mà sự thật là như vậy, không có gì là không thể xảy ra cả.
Cô thở ra, xoay người qua hướng khác.
"Bây giờ em không muốn nữa!" Mặc Liên cau có, kéo tấm chăn che người lại.
"Thầy yếu sinh lí rồi, em tự làm còn thoải mái hơn nữa."
Đàn ông mà bị chê như vậy đúng là chạm vào lòng tự trọng rồi a, anh đương nhiên là ăn uống rất hợp lí, mỗi ngày đều ***** *** ít nhất 5 lần thì làm gì có chuyện yếu?
"Không có đâu mà vợ." Dương Quang Trường nắm bàn chân cô xoa bóp cho cô ngứa ngáy, anh vẻ mặt đau khổ: "Anh không có yếu sinh lý, em, em muốn làm đến sáng anh cũng làm cho em được mà."
Ánh mắt của cô vô thức đặt mãi ở chiếc bánh kem, đờ đẫn suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là sinh nhật của cô, hôm nay là ngày sinh nhật của chính mình mà cô cũng chưa nhớ tới, những năm qua Mặc Ly cũng cố gắng dành thật nhiều thời gian để tổ chức cho cô một buổi tiệc nhỏ, nhưng đến khi cô hiểu được mẹ vất vả thế nào, vừa đi làm mệt mỏi mà vẫn cố gắng, sợ cô sẽ thua bạn bè.
Từ đó mỗi năm cô đều từ chối mẹ mở tiệc, chỉ nhận được lời chúc mừng của bạn bè qua điện thoại và một chiếc bánh kem nhỏ, cắm một cây nến là đã có một đêm sinh nhật ấm áp cùng với gia đình.
"Vợ." Dương Quang Trường nghĩ thế nào thì chắc chắn với tính cách của cô, những năm qua cô chỉ có một chiếc bánh kem nhỏ, một cô gái trong độ tuổi đẹp thế này thì nên mong muốn có được một món quà, nhưng cô ngay cả ngày sinh của chính mình mà còn không để ý, chắc chắn với cái vẻ ngoài hồn nhiên vô tư đó, sâu thẳm bên trong có thể còn trưởng thành hơn cả anh.
Cái cảm giác dằn vặt này là gì chứ, tự hỏi rằng tại sao anh không gặp được cô sớm hơn, nếu vào thời điểm anh còn đang bám mẹ, lúc đó nếu anh chịu suy nghĩ một chút về mẹ nuôi thì có thể cô sẽ không phải cứng rắn như hiện tại..
Mặc Liên..
"Anh.." Dương Quang Trường tốc chăn ra, bàn tay anh cởi cúc áo của Mặc Liên ra, làn môi ấm áp liếm láp vành tai, khàn đặc ham muốn: "Anh chịu hết nổi rồi, em không muốn thì anh làm cho em muốn."
"Ưm, a thầy.."
Mặc Liên nằm dưới anh run rẩy, co giật trong cơn đỉnh điểm hoan ái.
Cả tấm thân lưu đầy dấu vết chằng chịt đến từng ngóc ngách, mồ hôi nhễ nhại, đầu nhũ bị anh gặm mút đến sưng phù lên đỏ chót.
Hương thơm nhè nhẹ của gỗ Samu hoà cùng mùi hương của trận hợp ái cứ như là hương thơm riêng biệt của hai người.
Mặc Liên vừa ngủ một giấc dài mà giờ lại buồn ngủ, cô lần này được anh ôm gọn trong lòng, bàn tay anh ấm áp vỗ về vào lưng giúp cô đỡ đau.
"Vợ ơi." Tiếng anh khàn ấm, thủ thỉ: "Nếu hôm nào cũng được cùng em như thế này thì thích quá."
Mặc Liên không phản ứng, mặt cô áp lên lồng ngực để nghe tiếng tim anh mạnh mẽ đập, hương thơm da thịt cũng rất dễ chịu dù là bị tiết mồ hôi.
"Nhưng mà, em đừng nghĩ là vì anh xem em là vật giải toả." Dương Quang Trường nhắm mắt siết cô vào lòng thêm một chút.
"Anh xin thề là từ trước khi gặp em, anh chưa từng có bất kì ham muốn với ai cả."
"..."
"Giống như anh bị sắp đặt sẵn vậy, như là cả đời anh nếu không phải em thì cũng sẽ không có người nào khác."
"Thầy đang nịnh em đúng không?" Mặc Liên nhàn nhạt nói.
"Đừng nói tới cái vật đang đâm dưới chân em đi, cái tay và miệng lưỡi thầy chắc chắn là đã từng làm rất nhiều lần mới có thể điêu luyện như vậy!"
"Không phải!" Dương Quang Trường vội giải thích, có chút ngượng.
"Thật ra lúc chưa gặp em, anh bị bất lực, anh, anh rất muốn được ở cạnh em, nhưng mà anh nghe nói tình yêu nếu không có tình thú thì sẽ giống như là tình bạn hơn."
"..."
"Nên là, anh, mới đọc sách." Quang Trường thẹn thùng dụi mặt lên tóc cô.
"Anh, anh muốn giúp em thật sung sướng.
Như vậy thì em sẽ thích anh, như vậy thì sẽ không ai cướp em đi được.."
"..." Mặc Liên nghe tiếng tim đập của anh vẫn cứ đều đều như vậy, cũng không dám tin là thật.
Nhưng mà sự thật là như vậy, không có gì là không thể xảy ra cả.
Cô thở ra, xoay người qua hướng khác.
"Vợ.." Dương Quang Trường như sụp đổ, lại dán sát vào cô làm nũng: "Anh nói đều là thật mà, nếu em không tin, anh, anh có giấy khám bệnh, anh lấy cho em xem nhé."
"Má nhà thầy, bỏ cái tay ra!" Mặc Liên đau đớn nhíu mài, cái tay anh vẫn cứ động lên ngực cô làm nó đau rát, nhẹ giọng quát: "Ăn dọng gì, sao không nuốt luôn cái ngực em đi.
Cắn như chó vậy.."
Anh "hả" một tiếng vô tội, bỏ tay ra khỏi ngực cô.
"Nhưng mà, anh cắn em, em còn xoa đầu anh nữa mà."
"..."
Nghỉ ngơi xong, kiểm tra điện thoại cũng chỉ mới 8 giờ.
Dương Quang Trường ôm Mặc Liên ra dòng suối bên cạnh tắm rửa một chút.
Xong xuôi, anh lại ôm cô về nhà cây đốt nến.
Tắt đèn.
Dương Quang Trường nhẹ nhàng đặt điều khiển xuống bàn, vòng tay ấm áp ôm lấy eo của Mặc Liên, giọng anh phát ra làm cho người ta có cảm giác dịu dàng lại an tâm mà dựa dẫm: "Happy birthday my wife.."
Ờ, giỏi ghê, đổi nghĩa bài hát luôn..
Chỉ có ánh đèn mờ ảo, vòng tay rộng lớn, giọng hát trầm ngâm ấm áp, tất cả đều thật êm ái dễ chịu..
"Happy birthday, happy birthday, happy birthday..
Mac Lien!"
"..." Mặc Liên đan tay, nhắm mắt lại ước điều ước của mình.
Ước cho..
ba, ở một nơi nào đó vẫn luôn mạnh khoẻ, cho dù ông ấy có phải là người bội bạc hay là thật sự vô tội.
Phù.
"..."
Sao đột nhiên, lại có cảm giác này?
Trong căn phòng tối đen tĩnh mịch, một người đàn ông trung niên dáng người cao ốm ngồi yên tĩnh đọc tin tức trên laptop, bên trong là một bài báo về "Mặc Liên - thần đồng thế giới và mức độ được cưng chiều khi lấy chồng ở tuổi 17".
Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô bé đang hot trên internet, lồng ngực ông có chút loạn nhịp, click vào xem thử, có rất nhiều hình ảnh của Mặc Liên về những cuộc thi quốc tế và những bức ảnh của đại thiếu gia họ Dương mặc quần áo đôi cùng cô vui đùa.
Nhìn thấy khuôn miệng nhỏ xinh của cô bé này nở ra nụ cười, ông - Nguyễn Hy cũng bất giác cười theo mà không hề hay biết, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy hạnh phúc.
Cạch.
Nguyễn Hy chợt hoàn hồn, vội đóng laptop lại giấu xuống dưới gối.
Đèn sáng lên.
Khuôn mặt Nguyễn Hy lại trở nên lạnh nhạt, đèn trắng chiếu rõ lên làn da có vài nếp nhăn ở gò má vì ốm, làn da trắng bệch không phải vì bệnh mà do không ra ngoài ánh mặt trời.
"Honey.
Anh có nhớ em không?"
Một người phụ nữ chạc 40 tuổi, lớp makeup vừa được dặm lại kĩ lưỡng, mùi hương nước hoa nồng nặc, trang phục gợi cảm tôn rõ lên nét đẩy đà hơi lố.
Bà ta - Acluy Merry, một người phụ nữ rắn độc điên loạn với tính chiếm hữu cao tận trời, trong một lần gặp gỡ đối tác là Nguyễn Hy, Acluy Merry điên cuồng theo đuổi ông nhưng ông đều dứt khoác từ chối.
Bây giờ với tư cách là vợ của ông, Merry gần 20 năm nhốt Nguyễn Hy ở trong căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo này.
Acluy Merry cũng là trưởng công chúa của Hoàng Gia nước Anh, ngôi vương hiện tại vẫn chưa tìm được người kế vị phù hợp, bà ta hiện tại vẫn muốn có thêm quyền lực vì sự truy tìm gắt gao của Dương Gia hiện tại, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà thế lực Dương Thị đã ngang hàng với bà, nếu chỉ cần lơ là một chút thì có thể bà ta sẽ bị mất trắng.
Acluy Merry với mái tóc vàng óng, thân hình đồng hồ cát khiêu gợi xà vào lòng Nguyễn Hy, giọng điệu mềm mại ướt át: "Honey, anh suy nghĩ điều gì vậy?"
Nguyễn Hy mặt không có cảm xúc, giọng điệu vẫn lạnh lùng như gần 20 năm qua: "Không có."
Chụt.
"Honey." Acluy Merry, một người phụ nữ quá tuổi để làm nũng: "Em nhớ honey chết đi được, anh có nhớ em không?"
"Không!" Nguyễn Hy dứt khoác, thẳng thắng trả lời.
"Omggg." Merry sững sốt lấy tay che khuôn miệng há hốc lại.
"Honey, anh đáng yêu quá đi."
Dương Quang Trường để Mặc Liên ngồi gọn trên cánh tay phải của anh ăn bánh kem, còn anh thì cầm đèn flash soi đường đi về nơi cắm trại.
Không mang Ti Gơ theo nên anh khá lo lắng cho đám nhóc, Mặc Liên thì sợ Ti Gơ đói.
"Thầy không mỏi tay sao?" Mặc Liên trong miệng nhai nhồm nhoàm, cái bánh cũng gần hết vì tầng trên bị anh và cô đem đi chét lên mặt nhau đùa giỡn.
"Thả em xuống đi."
"Có hơi mỏi một chút." Dương Quang Trường bình thường chỉ thích ôm cô trong lòng như em bé, hoặc là bế cô như công chúa, giận quá thì vác cô lên.
Lần đầu bế cô kiểu này đúng là không quen lắm, nhưng mà thế này vợ anh mới ăn được, sau này chăm bế cô như thế này chút nữa thì tay bên kia cầm đồ ăn cho cô cũng khá tiện.
"Em cứ ăn đi, anh lo cho bé được."
"...".