"Thầy đừng có đạp nữa." Mặc Liên vẫn ôm đầu Ti Gơ vào lòng vuốt ve.
"Ẻm mà cáu lên là ẻm cắn thầy đó."
"Gràoooo."
"Không muốn mà, anh muốn ôm ôm."
"Thầy có hình tượng không vậy?"
Chụt.
"..."
"..."
Tất cả đột nhiên im bặt, bầu không khí tĩnh mịch, căng thẳng đến đáng sợ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía của Mặc Liên.
Cô vô thức đưa tay vuốt má mình, nghiên đầu nhìn Kim Du.
Cậu ta hiện tại không có chút sợ hãi về chuyện sắp xảy ra, yên tĩnh nở nụ cười nhẹ ngắm nhìn biểu cảm của Mặc Liên.
Phía sau một luồn sát khí mạnh mẽ đến rợn người, cô lại vô thức quay đầu lại.
Dương Quang Trường vẫn trông đẹp trai áp chế người xung quanh nhưng đôi mắt lạnh lẽo ẩn sát khí mà Mặc Liên chưa từng được nhìn thấy, trông như có thể giết chết người mà anh đã nhìn trúng.
Trong thời khắc này, tất cả xung quanh cảm thấy có điềm siêu lớn rồi nhưng không ai dám lên tiếng.
Mặc Liên như bị cái ánh mắt của anh làm cho căng thẳng, anh tuy hiện tại là thầy chủ nhiệm, nhưng vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Dương, có khi anh ở đất nước khác rồi thì giết người đối với anh cũng có thể chỉ là một trò chơi.
"Cậu làm cái gì vậy?" Mặc Liên không muốn xảy ra án mạng, cũng cảm thấy kinh tởm vô cùng khi bị người khác chạm vào những chỗ mà không nên chạm, cô nhíu mài đứng dậy, ánh mắt hiện rõ lên sự chán ghét.
"Tôi hôn người tôi thích nha." Kim Du cười tươi, nắm tay ở sau lưng cúi đầu ngang tầm mắt của cô, giọng điệu rất tự nhiên: "Bị quay lọ trúng nên phải làm thôi, cậu không ngại chứ?"
"Tôi ngại!" Dương Quang Trường vẻ mặt lạnh băng, kéo Mặc Liên ra sau lưng anh, thẳng thắng đối mắt.
Kim Du giương mắt, đứng thẳng lưng nhét tay vào túi quần, ngẩng cằm nhìn Dương Quang Trường không một chút nể nang: "Thầy cũng muốn được hôn sao? Nhưng tôi không thích thầy."
Anh như không dám tin vào lời nói của Kim Du, dám trực tiếp trêu đùa anh giữa đám đông như vậy, khuôn mặt anh hiện lên rõ vẻ tức giận.
"Cậu dám.."
"Cậu đủ chưa?" Mặc Liên quát, đôi mắt ánh lên vẻ chán ghét 7 phần, 3 phần còn lại là kinh tởm.
"Cậu không biết phân biệt việc gì nên làm và việc gì không nên làm sao? Chồng tôi ở đây mà cậu tỏ thái độ như vậy, nếu không có thì cậu sẽ thế nào nữa?"
"Lớp trưởng a, tôi chỉ là làm theo yêu cầu thôi mà." Kim Du lại nghiên đầu nở nụ cười, đưa tay ra muốn xoa đầu cô.
"Sao cậu lại giận dỗi thế này? Có biết mình đáng yêu lắm không?"
"Gràooo".
Hổ đứng dậy gầm gừ, mấy con người này làm gì mà căng thẳng vậy? Chủ nhân, tôi muốn được vuốt ve.
Dương Quang Trường chụp bàn tay của Kim Du lại hất mạnh ra, nhanh chóng túm cổ cậu ta lên cao, ánh mắt này thật sự là muốn giết người rồi.
"Cậu muốn tôi cắt lưỡi hay cho hổ ăn?"
Vẻ mặt Kim Du không chút hoảng loạn, tuy bị ngạt thở nhưng vẫn lộ ra nụ cười chọc tức Dương Quang Trường.
Cả đám bên kia nhốn nháo hoảng sợ nhưng không ai dám lên tiếng, còn đáng sợ hơn lần đầu gặp anh.
"Thầy, bỏ xuống!" Mặc Liên không biết được cái chiêu mỗi khi anh tức giận là sẽ bóp cổ cái người đó lên cao, không cần tốn nhiều sức mà người bị bóp cũng không chịu nổi lực của mình, cô nắm cổ tay anh lay mạnh, trước mặt nhiều người thế này mà anh lại muốn giết người, có còn là thầy giáo nữa hay không chứ.
"Thầy bỏ xuống đi, từ từ nói chuyện."
Kim Du mặt như đỏ lên, hơi thở là 0,1 trên 10, khoé miệng cong lên vẻ đắc ý: "Thầy xem, vợ thầy không nỡ để tôi chịu khổ rồi."
Dương Quang Trường vừa nghe lời cô nới nhẹ cổ cho cậu mà cậu lại nói ra cái cậu này khiến anh càng tức điên lên, một lần nữa siết cứng bàn tay lại, ánh mắt lần này rất kiên quyết.
Mặc Liên nhón chân nắm bàn tay anh gỡ từng ngón từng ngón ra, vẻ mặt căng thẳng đến ngạt thở luôn rồi, hơi lớn tiếng quát: "Thầy bình tĩnh đi, đừng bóp nữa mà, bỏ ra đi."
Dương Quang Trường càng nghe càng không kiềm chế được, đường nét lạnh toác, gân tay của anh từng sợi từng sợi hiện rõ lên, cắn chặt răng.
"Em tránh ra!"
"Thầy đừng làm vậy nữa, từ từ nói chuyện mà thầy."
"Đúng vậy đó thầy, thầy còn bóp nữa là chết người đó."
Đám bạn của cô nhìn thấy Kim Du chịu sắp không nổi nữa rồi, ai nấy nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên.
Dương Quang Trường như không nghe thấy, bàn tay không chút thương tiếc tiếp tục siết cổ Kim Du.
Kim Du sắp ngạt chết, mắt bắt đầu có biểu hiện trợn trắng, cậu ta lơ lửng, hai tay bấu chặt vào tay anh.
Mặc Liên nhịn không nổi nữa, giương nắm đấm đánh mạnh vào khớp tay của anh, Dương Quang Trường không phản ứng kịp đau điếng giật tay lại.
Kim Du lúc này đang đứng trên bờ vực cái chết, liều mạng ôm cổ ho lấy hơi.
"Em không nỡ?" Dương Quang Trường tối tăm đôi mắt nhìn vào khuôn mặt đôi mắt giận dữ của Mặc Liên, gặng giọng: "Em thật sự không nỡ để nó chết sao?"
Mặc Liên không thể nghe thêm lời nói nào của anh, chân mài nhíu chặt lại, quát: "Thầy bị điên sao?"
"Ha." Quang Trường trào phúng cười một tiếng, giận quá mà cười.
"Em còn nói anh điên?"
Cô trầm mặc, không phản ứng.
"Đúng vậy! Anh điên rồi." Anh mắt trợn to, hốc mắt nổi lên vài sợi chỉ máu, không thể tin được là lời của Kim Du là đúng, áp sát mặt cô mà quát: "Anh tại sao không được điên? Em có phải lại bảo rằng anh không nên xem trọng mối quan hệ này?"
Tất cả như im lặng, chỉ còn tiếng lách tách than củi và hơi thở "gừ gừ" của Ti Gơ.
Kim Du sau khi đã phục hồi được hơi thở, cậu ta chống tay ngả ngớn, ngẩng cao mặt lên nhìn Dương Quang Trường, khoé môi cong lên cười khẩy: "Thì ra, thầy giáo đây đúng là đa tình rồi.
Tôi còn nghe nói, thầy đây là bày trò ép hôn.."
"Cậu đủ chưa?" Đôi mắt Mặc Liên lạnh lùng tựa băng giá, cô ôm lây cánh tay của Dương Quang Trường, bóp bóp vào khớp cùi chỏ, lớn tiếng quát Kim Du: "Cậu mới đa tình, lại càng không có suy nghĩ, cậu tự cao tự đại, cậu không xem ai ra gì."
"..."
"Còn có, cậu nói tôi không nỡ?" Mặc Liên nghiên đầu, cười tự mãn: "Đúng vậy, tôi đúng là không nỡ."
Thấy biểu cảm của Kim Du dường như có chút đắc ý, cô phán thẳng vào mặt cậu ta: "Tôi chính là không nỡ để tay thầy bị bẩn."
Dương Quang Trường có chút sững sốt, lồng ngực anh tựa như có một thứ gì đó đâm xuyên qua, rồi lại được lời nói của cô xoa dịu nó, trong lòng cảm thấy rất có lỗi, anh bình thường đều rất nghe lời cô, vậy mà lúc nãy anh lại mất kiểm soát chỉ vì một lời khiêu khích, còn rất hung dữ với cô, không biết qua chuyện này rồi cô có ghét anh hay không nữa..
Mặc Liên ngó nhìn đám bạn của mình đang ngồi hóng drama căng đét, rồi lại nhìn xuống Ti Gơ, cô nắm tay Dương Quang Trường đi về hướng lều.
Kim Du không phục, đứng bật dậy dùng tiếng nói níu kéo Mặc Liên: "Nếu tôi có thể cho cậu những thứ mà thầy cho, đối xử với cậu tốt hơn như vậy, thì cậu có thay đổi ý nghĩ không?"
Mặc Liên dừng bước, lạnh nhạt xoay mặt lại.
"Cậu là một bản thể của chính mình, mãi cũng không thay thế thầy được."
Khuôn miệng Dương Quang Trường bất giác nở nụ cười, lồng ngực có chút loạn nhịp, anh siết chặt tay lại, lúc này chỉ muốn chui vào lòng Mặc Liên làm nũng.
Kim Du lại nói: "Cậu lấy điều gì để chứng minh, ngay cả việc cậu tin rằng thầy sẽ mãi mãi yêu cậu sao?"
"Tôi nói như vậy cậu còn không hiểu sao?" Cô nhíu mài thiếu kiên nhẫn, miệng mở ra mấp máy: "Dù cho sau này thầy không yêu tôi nữa, thì tôi cũng sẽ không bao giờ có tình cảm với người đàn ông khác, tất nhiên là cả cậu cũng vậy."
Roẹt.
"..."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Quang Trung đang ôm ấp Lý Tuyên ngủ say trong lòng, Mặc Liên hiện tại không còn tâm trạng để vui nữa, cô đi thẳng vào lấy balo cùng đống quà của dòng họ Dương và Mặc Ly tặng.
Dương Quang Trường cũng không dám lên tiếng, bẽn lẽn đi theo thu dọn hành lí.
Quang Trung mới hoàn hồn, vội kéo tấm chăn che kín cơ thể của Lý Tuyên lại, nhỏ giọng nói: "Làm gì mà mặt buồn vậy? Hai anh chị buổi tối mà dọn hành lý muốn về sao?"
"Ừ".
Mặc Liên nói, cô mang thêm áo khoác vào, mang balo lên vai.
"Mày ở đây hẹn hò đi."
Quang Trường cũng khoác thêm áo, quen tay quen chân lấy giày và tất, ngồi xổm xuống nâng chân cô lên định mang vào thì Mặc Liên rụt lại, cúi người lấy đồ trên tay anh tự mang vào, ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn không nhìn anh lấy một cái.
"Vợ.." Anh hụt hẫng, tim có chút ê buốt, vẻ mặt buồn tủi đáng thương.
Quang Trung thấy có chuyện nên không dám lên tiếng, kéo chăn lên trùm kín đầu lại, lén hôn Lý Tuyên một cái.
"Quang Trung!"
"Vâng?"
Dương Quang Trường xách hành lí lên đi theo Mặc Liên, giọng điệu có chút ân cần như một người anh trai: "Sáng mai anh cho tài xế đón đám nhóc này đi, em phụ anh một chút rồi muốn làm gì thì làm."
Roẹt.
"..." Dương Quang Trung như không nghe rõ anh đang nói gì, tốc chăn lên thì đã khoá lều lại, cậu bàng hoàng ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Lúc nãy có phải là ổng không vậy?"
Giây sau, cậu đã không còn tâm trí quản chuyện đó nữa, bàn tay tiếp tục làm loạn lúc người tình bé nhỏ của cậu đang ngủ..
Bỗng ai cũng mất hứng không còn muốn chơi nữa nên giải tán nhau về lều, Kim Du cũng không còn chút gì là muốn ở lại, vốn dĩ là vì có Mặc Liên nên cậu ta mới miễn cưỡng đi, rất nhanh đã thu dọn xong hành lí, cậu bật đèn flash đi ra phía cánh rừng.
Vừa đi ra khỏi khu cắm trại, Kim Du lại thấy Dương Quang Trường và Mặc Liên cùng con hổ trắng đang đi phía trước không xa, cậu tắt đèn flash đứng tựa lưng vào thân cây một lúc lâu đợi cho hai người đi khuất bóng.
Dương Quang Trường không biết bắt chuyện như thế nào, bước chân không hiểu tại sao rất nặng dù cho hành lí đã vơi đi khá nhiều, anh vẻ mặt đáng thương liếc nhìn Mặc Liên.
"Vợ ơi".
Mặc Liên không phản ứng, cứ tiếp tục đi phía trước anh.
"..."
Xung quanh tối om, tiếng "gừ gừ" thở của Ti Gơ không còn đáng sợ nữa.
Đến chỗ đậu 2 chiếc xe.
Chỉ có 2 chiếc xe hơi có khắc ấn con dấu của Dương Gia.
Kính xe vướng những giọt sương sớm, từng giọt mọng nước mà ở mãi một vị trí.
Dương Quang Trường mở cửa xe cho Mặc Liên như mọi khi.
Cô mặt không có biểu cảm, trực tiếp mở cửa ghế sau.
"Lên đi Ti Gơ."
"Grrrr".
Ti Gơ trông to lớn xấp xỉ cái cửa, nó đi lên.
Mặc Liên cũng lên ngồi với nó.
Rầm.
"..." Dương Quang Trường như đứng im bất động, cánh cửa anh vẫn giữ đợi cô.
Mí mắt khẽ động đậy, anh đi tới mở cửa ghế sau nhưng cô đã khoá lại.
Cốc cốc cốc.
Mặc Liên hạ kính xe.
"Vợ".
Dương Quang Trường cúi người, ánh mắt buồn tủi tội nghiệp.
"Em lên ngồi với anh đi."
Cô không trả lời, trực tiếp đóng kính xe lại.
Anh đứng một lúc rồi mới trở lại ghế lái ngồi, thảnh thơi khoanh tay lại.
"Em không lên thì anh với em ngủ ở đây luôn."
Không có tiếng trả lời, anh nhìn lên kính chiếu hậu xem thử.
Mặc Liên xoa đầu cho Ti Gơ, tựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ.
Dương Quang Trường mím chặt môi, mí mắt nặng trĩu cụp xuống, giọng run nhẹ nghèn nghẹn như sắp khóc: "Vợ ơi, anh sai rồi.
Em đừng im lặng như vậy mà."
Không có động tĩnh.
"Anh, rõ ràng anh mới là người nên giận mà." Lồng ngực anh buốt đau, không còn tí sức lực úp mặt vào vô lăng.
Lạch cạch.
Mặc Liên thở dài, mở cửa xe đi ra ngoài.
Cô trực tiếp mở cửa ghế lái, chen chân qua ghế phụ ngồi lên chân anh, vòng tay qua ôm lấy eo anh.
Dương Quang Trường thoáng mềm nhũn người, rất nhanh chóng liền kéo áo khoác nhốt cô vào lòng, má mũi của anh đặt trên tóc cô hít ngửi mùi hương, thì thầm: "Vợ, anh sau này sẽ không bao giờ không tin tưởng em nữa, anh xin lỗi vì đã quát em.."
"..." Mặc Liên như ngủ say, hơi thở đều đặn, giọng kéo dài buồn ngủ: "Về nhà."
"Dạ vợ." Quang Trường trong tức khắc liền vui vẻ, ngã ghế một chút cho Mặc Liên không bị ngã, một tay lái một tay ôm vợ.
Đoạn đường ra khỏi rừng có rất nhiều đèn đường, lung linh ánh đèn pha đủ màu sắc, loáng thoáng vài chiếc xe máy nhỏ của những cặp tình nhân, vài người đi bộ nắm tay nhau, vẻ mặt họ như đang rất vui vẻ và hạnh phúc, không một chút cầu kì tráng lệ, bình yên ôm nhau trên đại lộ..