Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Dương Quang thì vẫn chưa tìm được, Dương Gia dù đã có Mặc Ly giúp đỡ mà hùng mạnh lên rất nhiều sau 5 năm nhưng lại bị Hoàng Minh, là Acluy Hrei ở bên cạnh kiềm hãm lại đôi phần, dù sao cũng chỉ có kiềm lại một chút vì hai con người này quá tài giỏi..
Nhờ vào lần đầu tiên gặp Acluy Hrei, lúc đó ánh mắt hắn đột nhiên vừa mở cửa ra thì liền hiền lành vô tội nên anh và cô vừa nhìn đã hiểu.

Không ai nói với ai nhưng đều tự âm thầm điều tra lai lịch của hắn, thế lực Hoàng Gia quá lớn nên lúc đó không ai tìm ra được, dần dần rồi thì hai người đều bị lãng quên vì không có hành động nào gây hại..
Phải 12 tiếng mới tới được nước Anh.
Hạ cánh rất thành thục, Dương Quang Trường thở phù, cởi tai nghe ra nhìn sang Mặc Liên.
Cô đã ngủ say, dáng vẻ mềm mại nhỏ nhắn không một chút nào giống như có thể một mình tạo ra một thế lực lớn đến mức có thể làm vị khách lớn ở cái đất nước xa lạ này.
Càng nhìn càng đau lòng, anh có lẽ nên phải để ý cô nhiều hơn, không nên để cô một mình làm như vậy.

Anh lại càng nên tách khỏi Dương Gia sớm hơn, dù anh có tài giỏi thế nào thì cái danh Trường Tổng nổi tiếng đó vẫn còn rất nhỏ khi ở cái nước rộng lớn nguy nga này..
Dương Quang Trường vén nhẹ mái tóc đen huyền của cô, tháo bịt tai, anh nhẹ nhàng bế cô lên đi ra khỏi máy bay.
Vừa xuống thì liền có rất nhiều xe đổ sẵn cách đó chừng 3m, một người đàn ông cao lớn đi tới dang tay ra mời anh đi.

"Chúng tôi nhận lệnh của sếp tới để đưa ngài tới khách sạn của hoàng gia."
Dương Quang Trường không hề quen ai ở đất nước này, vẻ mặt lạnh lùng khi gặp người ngoài liền lộ ra: "Sếp các người là ai?"
"Sếp của chúng tôi.." Ám vệ đưa cả bàn tay ra hướng về Mặc Liên đang nằm trên vòng tay của anh.

"Là cô ấy đấy ạ."
"..."
"Ưm.."
"Vợ, em thức rồi.."
"..." Mặc Liên vẻ mặt còn say ngủ, tò mò nhìn bốn phía.


"Về luôn khách sạn rồi hả?"
Dương Quang Trường nhanh chóng lưu lại việc ở trên laptop, đóng lại, nhanh chóng đi tới với cô.

"Dạ, em ngủ say quá, nên anh bế bé đi luôn."
"..."
Anh đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng xoa xoa dưới mí mắt cho cô, cưng quá hôn một cái, vẫn thấy không đủ lại hôn một cái nữa, vẫn không đủ, anh hôn chùn chụt lên khắp nơi, hít ngửi như biến thái.
Mặc Liên vẫn muốn ngủ nướng, đưa tay ôm cổ rồi gục ngã lên ngực cho anh nằm ngã xuống, cô dụi dụi lau mặt.

"Mấy giờ rồi?"
Ít khi thấy cô như thế này, nhanh chóng giơ tay lên nhìn đồng hồ.

"Ừm, là 9 giờ tối."
Cô nghe tiếng tim anh đập rất mạnh, có chút buồn cười, mấy năm qua rồi mà vẫn còn dễ ngại như vậy, đôi khi cô còn thật sự nghĩ anh là bé bot..
"Em có muốn ăn tối không?" Dương Quang Trường vươn tay ôm cô, vuốt ve tấm lưng nhỏ, giọng điệu rất dịu dàng, trầm trầm ấm áp: "Anh gọi đồ ăn nhé?"
"Không cần đâu." Mặc Liên lắc đầu, ngửa cổ hôn nhẹ lên cằm anh, đưa tay lên gãi gãi cái yết hầu đang động đậy liên tục.

"Em ăn anh là được rồi."
"V-vợ?" Dương Quang Trường trong tức khắc lại đỏ mặt tía tai, lồng ngực đập mạnh đến dồn áp tất cả, anh hơi ngập ngừng vì ngại: "Anh, vậy, em muốn.."
Mặc Liên ngồi dậy lên bụng anh, đan tay vào nhau, cô đè cứng hai tay anh lên trên đầu, khoé miệng cong lên, ánh mắt khép hờ hững ướt át, nhẹ nhàng chạm làn môi ấm lên môi anh, từng khắc từng khắc quấn quít đầu lưỡi đang rụt rè vì ngại của anh.
Dương Quang Trường vô thức nhắm nghiền mắt lại, bị cô hôn một lúc mới định thần được rồi cẩn thận đáp trả, nhẹ nhàng quấn quít lấy, đẩy lưỡi càn quét mọi ngóc ngách bên trong cô.
Lưu luyến tách ra, Mặc Liên thả tay, lần mò cởi cúc áo của anh, rất nhanh thì anh đã nằm xộc xệch dưới thân cô, cơ thể trắng trẻo, thân hình cường tráng như trai đôi mươi, lồng ngực dập dìu hít thở mạnh.
Anh được cô chủ động nên ngại đến tay chân cứng nhắc, che mặt nghiên đầu ngại đối mắt với cô.
Bình thường có thế này đâu..

Mặc Liên nắm tay anh mút nhẹ đầu ngón, rồi lại cúi người chui vào hõm cổ nhấm nháp yết hầu cho anh ngửa ra kêu thoả mãn, bàn tay không quên sờ soạng tấm thân ngọc ngà của anh.
Dương Quang Trường sướng đến mơ màng, nằm im bất động rên rỉ.
Khoá quần của anh không biết từ khi nào đã bị tháo ra, thắt lưng cô lấy trói tay anh lại.

Cơ thể anh nóng như lửa, lồng ngực cứ phập phồng hít thở nặng nề.
Ngồi bẹp trên nệm, Mặc Liên kéo quần anh xuống cho ** *** nam tính đang giấu ở trong bật mạnh ra.

Bàn tay cô chạm vào rất mát, anh vô thức kêu thêm một tiếng.

"V-vợ, em, em làm gì vậy? Đừng ngậm.."
Mặc Liên không nghe lời, anh không sợ bẩn mà lại sợ cô bị bẩn, cũng thương thương chồng nhiều, cô vuốt mạnh mấy cái cho anh thở hơi nặng ra rồi há miệng.
"Ưm, v-vợ ơi, đừng.."
Cốc cốc cốc.
"..."
Mặc Liên còn chưa kịp làm gì, căn phòng đột nhiên im bặt.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiến của ám vệ, khá gấp gáp: "Thưa sếp, có tin tức mới rồi."
"Đợi tôi một chút!" Mặc Liên tức tốc ngồi bật dậy.

Dương Quang Trường còn đang bị trói, anh hoang mang ngồi bật dậy, tiếc nuối mà gọi: "Vợ.."
Mặc Liên xoay đầu, cởi dây trói cho anh, nhẹ giọng nói: "Em đi một chút, lát nữa em về liền."
"Hả?" Dương Quang Trường mặt mày xụi lơ, thời cơ dâng tận miệng rồi mà còn bị vụt mất.


"Nhưng mà anh.."
"Ngoan".

Mặc Liên đưa tay xoa má anh, lướt nhẹ mí mắt hôn lên trán anh.

"Em đi một chút thôi rồi về với anh, nha."
"Vậy anh cũng đi!" Dương Quang Trường quỳ lên ôm cô lại, vẻ mặt đáng thương vô cùng, tìm bừa một cái cớ: "Anh, anh sợ ma, anh sợ ma lắm, đừng bỏ anh mà."
"..."
"Vợ ơi, đây là đâu vậy?"
Mặc Liên dù tạo ra cái dinh thự này nhưng chỉ mới đến được đây là lần thứ hai, lần trước thì đi kí hợp đồng với Dương Quang Trường, lúc đó thì vẫn còn xây dang dở, lần này thì trông nguy nga tráng lệ đến ngộp thở.
"Khu căn cứ." Mặc Liên để cho những cấp dưới của cô đi lên mở cửa bằng mật thất.
Dương Quang Trường đôi khi cảm thấy Mặc Liên quá tài giỏi, từ lúc còn đi học thì cúp vàng của cô đặt chung vào phòng để cúp của anh thì cũng đã thấy nhiều hơn rất nhiều, đến khi đi làm rồi thì cô ở cạnh anh cả ngày mà cũng có thể tranh thủ thời gian tạo ra khu căn cứ lớn thế này.
Sợ cô giỏi quá thì anh sẽ trở nên nhỏ bé, anh hiện tại còn không thể giúp gì được cho cô, như một tên đàn ông bám váy người con gái của mình..
Mặc Liên đưa tay lên vuốt má anh, bàn tay đã đan vào nhau từ lúc xuống xe, cô cầm lên hôn vào mu bàn tay của anh.

"Đừng lo mà, dù thế nào thì em cũng là vợ anh thôi, nhé."
Như một dòng mật rót vào tai, trái tim anh lại thôi thúc đập, mím môi, anh khẽ gật đầu.
Đúng vậy, cô đã mạnh mẽ như vậy rồi, anh sao có thể mềm yếu vào phút này? Hiện tại chỉ có thể dựa vào thế lực của cô, nhưng sau này anh nhất định, nhất định phải làm người đàn ông có tầm ảnh hưởng lớn hơn nữa để chống lưng cho cô, anh làm được, nhất định là sẽ làm được..
Vào mật thất rồi lại một mật thất nữa, vì độ an toàn nên khu căn cứ này vẻ ngoài thì sáng sủa lộng lẫy nhưng bên trong đều là những máy móc thiết bị tân tiến nhằm để thu thập và tấn công vào những dữ liệu cần thiết.
Thế lực ngầm Zoke..
Tất cả những người phụ trợ nhận tin Mặc Liên tới nên đã xếp hàng chờ sẵn, mật thất vừa mở ra thì liền khẽ cúi đầu chào.
"Được rồi, ai không còn việc nữa thì cứ đi nghỉ ngơi."
"Vâng, cảm ơn sếp!"
Đội trưởng ở đây rất nhanh liền sơ tán ám vệ đi về chỗ nghỉ ngơi của mình, còn vài người đảm nhiệm trọng trách tìm kiếm thông tin thì ở lại.
Khi đã im ắng, Mặc Liên buông tay anh ra đi tới cái màn hình khổng lồ đang chiếu một ít dữ liệu trên đó.


"Tình hình thế nào?"
Cả phòng vang vọng lại giọng của cô, xung quanh đều là màu xanh đen ảm đạm, Dương Quang Trường đi tới nhìn vào trong màn hình, 4 người còn lại cũng đi tới khai báo tình hình: "Thưa sếp, theo như tôi điều tra được thì vị Trưởng nữ Acluy Merry của hoàng thất đúng thật là đã có một người con trai, nhưng theo kiểm chứng thì có lẽ không phải là con ruột."
Mặc Liên chăm chú nghe, một người ám vệ rất nhanh liền mở lên cái hình ảnh hơi nhoè bóng lưng của một người phụ nữ đang khoác tay một người đàn ông, bên cạnh còn có một cậu bé đang đi theo.
Ám vệ nói: "Tôi đã tìm được bức ảnh này qua một người thợ chụp ảnh cho hoàng gia, ông ta bảo đây là tấm ảnh khoảng 20 năm trước, vì ông ta rất thích những bức ảnh gia đình thế này nên mới giữ mãi đến bây giờ."
"..."
Mặc Liên nhìn chăm chú vào bóng lưng người đàn ông trên màn hình, có chút xa lạ mà thân thương, cô không thể để cảm xúc lấn át lí trí, tiếp tục nói: "Vậy đứa con đó hiện tại đang ở đâu?"
"Người đó vừa trở về nước cách đây không lâu." Ám vệ lại chuyển màn hình.

"Hiện tại hắn ta đang là Nhị Hoàng Tử, tên đầy đủ là Acluy Hrei, buổi yết kiến vào tuần sau cũng sẽ có mặt của hắn."
"..."
"..."
Mặc Liên như không thể tin vào mắt mình, Nhị hoàng tử đó không phải là quản gia cũ của Mặc Ly hay sao? Vậy ra 5 năm qua bà đã tự nuôi giặc mà cô cũng không có chút nào để tâm tới..
"Chồng của Acluy Merry sẽ được lộ mặt vào tuần sau." Ám vệ lại chuyển ảnh.

"Chúng tôi phát hiện toà lâu đài của bà ta rất xa chính điện, quân đội Hoàng Gia canh phòng rất nghiêm ngặt, không có bất kì chỗ hở nào dù là bà ta không có ở đó."
"..."
Dương Quang Trường hỏi: "Không có hình ảnh nào ở trong đó sao?"
Ám vệ liền gật đầu, gõ lạch cạch chuyển màn hình tới một dãy camera, trong màn hình rất xa hoa lồng lẫy nhưng tối đen.

"Chúng tôi hack vào hệ thống thì biết được có một căn phòng."
Ám vệ nhìn kĩ một lượt tìm vị trí, rất nhanh liền bấm phóng to một ô cam lên.

"Ở đây sẽ thường xuyên mang thức ăn vào, 30 phút sau thì lại có người tới dọn bát đũa dơ, chiều tối Acluy lại vào căn phòng này ở đến sáng rồi tiếp tục khoá cửa lại, tôi nghi ngờ ở đây đang nhốt người mà sếp tìm."
"..."
Buổi yết kiến nhà Vua..
Không phải con cháu Hoàng Tộc nhưng vào Cung Điện rồi còn được nghênh đón thì đúng là phải rất tài giỏi, nhưng mà vị khách quý mà nhà Vua luôn xem trọng đó cũng không ngờ được là một cô gái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận