Mặc Liên được Hoàng Gia gửi tặng 2 bộ trang phục để đi dự hội, khoác lên bộ váy lộng lẫy màu trắng xanh bồng bềnh như đám mây ngoài biển khơi, Dương Quang Trường thì lại như một chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích, dáng vẻ quyến rũ cao ngạo như tảng đá vùng biên cương trắc trở..
Sánh bước đi bên nhau, tựa như phát sáng như ánh mặt trời, khung cảnh xinh đẹp đến lộng lẫy, như một viên ngọc trai ở bên trong hộp nhung cứng chắc..
Lovis Kara- Đức Vua là một người đàn ông già dặn ở bên trong, xinh đẹp từ bên ngoài, đối với ngài ta thì chỉ có quyền lực, tất cả đều là vì chính trị và vụ lợi.
Buổi công bố Hoàng Gia này chủ yếu là để gặp được người đứng đầu của của Zoke, một cái thế lực mà ngài ta còn phải kiên dè.
Toe toe.
Được lệnh vua khi nhận được lá thư của người này thì phải kèn trống vào tận nơi.
Dương Quang Trường và Mặc Liên đứng giữa thảm đỏ, xinh đẹp từ đầu đến chân, anh và cô lung linh giữa đám người, theo tiếng kèn trống nhộn nhịp và bước vào.
Xung quanh tò mò thì thầm ríu rít, Mặc Liên như không có gì, đi thẳng tới trước mặt người ngồi trên ngai vàng.
Cô nắm một góc váy, chân nhún xuống, Dương Quang Trường thì áp tay lên ngực, cả hai cùng cúi đầu hành lễ.
"Kính chào Đức Vua, kính chào Mặt Trời của vương quốc.."
"Không cần hành lễ đâu." Lovis Kara xua xua tay.
"Giữa chúng ta đâu cần làm như vậy."
Xung quanh đột nhiên lại ồn ào hơn, Hoàng Hậu dù thế nào cũng chưa từng thấy ngài ta thế này, chắc hẳn là một vị khách rất đặc biệt, bà chưa kịp lên tiếng thì tiểu Công chúa ngồi bên cạnh đã lên tiếng.
Thất công chúa chỉ vừa qua 17 tuổi, cái tuổi còn ham chơi và bắt đầu mơ mộng tình yêu, vừa nhìn thấy Dương Quang Trường cao ngạo đi vào, cô công chúa này đã nhìn mê đắm.
Bản thân là một công chúa được cha sủng ái, bề ngoài thông minh ngây ngô, nên Thất công chúa coi mình là trời, đứng bật dậy, chỉ tay về phía Dương Quang Trường, Thất công chúa nói: "Anh tên gì?"
"..." Dương Quang Trường và Mặc Liên đồng đảo mắt về Thất công chúa, anh vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng đó, nói: "Tôi là Tansley Froda."
"Froda, Tansley Froda." Thất công chúa cong môi cười hài lòng, lại nhìn xuống cái tay của Mặc Liên đang khoác tay anh, hơi cọc cằn: "Còn cô, bỏ tay ra được rồi."
Gì dị cô bé?
Mặc Liên giương con mắt khó hiểu lên nhìn Thất công chúa.
"Thất công chúa, con làm gì vậy?" Lovis Kara đang cố giữ mối quan hệ này mà bị đứa con gái này đột nhiên lại làm cho căng thẳng lên rồi.
"Xin lỗi, con bé bình thường được cưng chiều quá nên có hơi không hiểu chuyện.."
"Không sao đâu!" Mặc Liên nở nụ cười hiền lành.
"Cũng là lần đầu gặp, Thất công chúa không biết nên.."
"Ai nói tôi không biết?" Đột nhiên Thất công chúa cắt ngang lời của Mặc Liên, rồi hơi ngại ngùng nhìn Dương Quang Trường.
"Tôi đã 17 tuổi rồi, anh nếu như vẫn chưa có bạn gái.."
"Tôi có vợ rồi." Dương Quang Trường lại cắt ngang để trả thù cho Mặc Liên, anh vòng qua ôm eo cô, rất tự nhiên nói: "Tôi còn không hứng thú với trẻ con."
Thất công chúa như không nghe lọt vào tai, "Anh, tôi con nít?"
"Thất công chúa!" Lovis Kara bị cô công chúa này làm cho nhục mặt rồi, là con gái mà lại tỏ thái độ như thế này, còn vô lễ với khách như vậy.
"Con xin lỗi Berra Loren mau."
"Phụ vương?" Thất công chúa trợn to, dáng vẻ kiêu căng không khuất phục.
"Con là con gái của người mà lại phải xin lỗi cái bà già này hả?"
"..."
Má nó, nhỏ này nói ai già vậy?
Mặc Liên không giấu đi cái vẻ mặt lạnh nhạt khi bị chê, thẳng thắng nói: "Có vẻ như Hoàng gia nước Anh không muốn tiếp đãi bà già này, vậy tôi cũng không muốn làm phiền nữa."
"Chờ đã!" Hoàng hậu đứng lên giữ chân Mặc Liên lại, nhìn cảnh này từ nãy đến giờ cũng hiểu.
"Có cái câu nói tôi đã được nghe, con hư tại mẹ, Thất công chúa bình thường do tôi chiều chuộng quá nên tính tình có chút rắc rối, mong cô có thể bỏ qua, sau khi xong buổi lễ này thì tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ lại con bé."
"..."
"Mẫu hậu, người nói gì vậy?" Thất công chúa như quên mất xung quanh rất nhiều người, ngang nhiên làm càng: "Người cần gì phải xin lỗi cái người thấp hèn này, con.."
"Thất công chúa, con đủ chưa?" Lovis Kara hơi lớn tiếng.
"Mau đưa Thất công chúa về phòng nghỉ ngơi đi."
"Phụ vương?" Tiểu công chúa cứ vậy bị binh lính kéo đi.
"Con đã làm gì sai sao? Con làm gì mà người lại nổi giận với con vậy?"
"..."
"Xin lỗi rất nhiều về sự việc này." Đức Vua rối gắm, thành tâm muốn hối lỗi, ngài đứng dậy đi tới chìa tay mời hai người đi tới chiếc ghế mà ngài ta chuẩn bị cho vị khách đặc biệt là cô ngày hôm nay, ở bên cạnh ngai vàng của ông.
"Chắc là đứng lâu cũng mỏi, mời hai người ngồi xuống."
Đúng là một vị khách làm trời, xung quanh ồn ào bàn tán, vua của vương quốc lớn như vậy mà còn tỏ ra kính nể..
Dương Quang Trường cẩn thận nhấc váy để Mặc Liên ngồi xuống, lấy gối đặt lên đùi cho cô che đậy.
Nhìn vợ mà mê muốn xĩu, muốn hôn nhưng ở chỗ này bất tiện quá, hôn tay cho đỡ ghiền.
Một lúc lâu sau..
Toe toe.
Tới rồi..
Mặc Liên hồi hộp giương mắt ra lên thảm đỏ, dòng người lại ngã ra 2 phía như lúc cô đi.
Một người phụ nữ lộng lẫy khoác tay một người đàn ông, phía sau còn có thêm một chàng trai.
Cô gấp quá, muốn đứng dậy đưa luôn Nguyễn Hy đi, may mắn Dương Quang Trường nắm tay cô cản lại kịp.
Xung quanh đột nhiên im bặt, cô chỉ còn có thể chú ý đến người đàn ông cao ốm đang đi tới, da dẻ trắng bệch không có sức sống, gầy gò đôi má hóp, nhìn đến đáng thương.
Cái cảm giác thân thương đó, cái cảm giác tội lỗi vì bao nhiêu năm cô căm hận nhầm người..
"Kính chào Đức Vua bệ hạ.."
Cả ba người đó cùng nhau quỳ một chân xuống hành lễ, cúi đầu chờ lệnh của Lovis Kara.
"Được rồi, mọi người đứng lên đi."
"Cảm ơn ngài."
Rồi ba người lại đứng lên, ngẩng đầu.
Hai người đàn ông ánh mắt đổ dồn về phía Mặc Liên mà trợn tròn khó tin.
Acluy Hrei chưa gì đã bị lộ thân phận, không thể tin được Mặc Liên và Dương Quang Trường đang ngồi ở cái vị trí đó.
Hắn vội tỏ ra như không biết gì, xoay mặt lại cười lịch sự với cô.
Nguyễn Hy vừa nhìn đã nhận ra cặp vợ chồng này, ông yêu quý cái nụ cười của cô mà không hiểu tại sao, ông lạc lõng tìm cái cảm giác hạnh phúc qua màn hình xanh, cái cảm giác lạ kì thân thuộc, khiến ông nhìn thôi cũng cảm thấy an tâm..
"Thì ra đây là chồng của Nhất công chúa sao?" Đức Vua nói: "Giấu kĩ thật."
Acluy Merry nở nụ cười thương nghiệp.
"Xin lỗi Đức vua, nhưng mà chồng tôi không muốn bị dính nhiều tới truyền thông nên giấu mặt rất kĩ."
Lovis Kara lại hỏi: "Vậy ngươi tên là gì?"
Nguyễn Hy mặc một bộ quần áo sang trọng, đầu tóc cũng gọn gàng, nhưng đôi mắt hiện rõ vẻ bị áp chế.
"Thưa ngài, tôi tên là Nguyễn Hy."
"Ừm." Lovis Kara gật đầu, đứng dậy tuyên bố: "Như mọi người thấy, chồng của Nhất công chúa tên là Nguyễn Hy và mặt của người ấy cũng đang hiện diện ở đây, chỉ đơn giản như vậy thôi, bây giờ chúng ta vào ngay buổi lễ."
Acluy Merry không hề muốn để Nguyễn Hy ra ngoài, nếu ông gây chú ý nhiều quá thì rất dễ lộ.
"Vậy thì tôi xin phép về trước, chồng tôi gần đây hơi.."
"Sao lại về?" Mặc Liên nâng mài, dùng dáng điệu của một vị khách lớn thật sự: "Dù sao thì tôi cũng đã đích thân tới đây, chẳng lẽ Nhất công chúa đây không muốn nghênh đón?"
Acluy Hrei cũng tò mò muốn biết cô là ai mà có thể ngồi ở đó, lại có thể tạo ra thêm một người giống Hoàng Minh.
"Cô đây là..?"
Ở cạnh nhau lâu ngày nên cái nết cũng y chang nhau, hai vợ chồng nhà này đồng lòng cong môi cười khẩy.
Oh quao, diễn giỏi lắm anh đẹp trai!
Acluy Hrei có chút sững sốt, nhìn thấy cái điệu bộ đó làm cho hắn có chút hồi hộp, như thể bị chột dạ..
"Đây là Berra Loren." Lovis Kara nói: "Và chồng của cô ấy, Tansley Froda.
Còn về việc tại sao lại ngồi ở đây thì không thể tiết lộ.."
"Omg, tôi dường như đã nghe qua cái tên này." Acluy Merry nói, vẻ như ngạc nhiên: "Dường như rất nổi tiếng.."
"Ồ?" Mặc Liên nhìn bà ta bằng ánh mắt hiểu thấu hồng trần.
"Tôi dường như đến đây là dùng tên giả, vừa mới nghĩ ra lúc nãy thôi, còn chưa nói với ai ngoài nhà Vua đây mà, có lẽ công chúa nhầm rồi."
"..."
Đột nhiên căm bặt.
Dương Quang Trường nhìn chăm chú vào Nguyễn Hy, đúng vậy, anh đã từng được gặp ông vào lúc nhỏ, dù không thân thiết lắm nhưng ông cũng thường tặng quà cho anh, cái dáng vẻ anh không nhớ nổi, nhưng hiện tại thì trông gầy gộc, trắng bệch, tựa như một ngọn gió cũng có thể kéo ông đi.
Đôi mắt Nguyễn Hy vô tình nhìn vào anh, cái đôi mắt này, cái dáng người này và cả cái biểu cảm này, nhìn trông có chút quen mắt, nhưng ông không thể nhớ ra là ai.
Không quan tâm, ông chỉ muốn ngắm nhìn đôi mắt trong veo bên cạnh, đôi má bầu bĩnh 5 năm qua vẫn còn đó, cái câu nói "sẽ mua thật nhiều giày cho em, nhưng không phải là giày cao gót" vẫn được thực hiện, 5 năm ông theo dõi cô qua từng bài báo, lục lọi tất cả chỉ để muốn ngắm nhìn thấy mặt trời nhỏ nở nụ cười, chỉ có nụ cười này giúp trái tim ông đỡ cô quạnh, giúp ông không còn lẽ loi một mình chờ nắng sớm ban cho một ánh sáng nhỏ nhoi..
"Vậy bắt đầu nhập tiệc đi." Lovis Kara nghiên đầu về Mặc Liên nói: "Mời quý cô khiêu vũ."
Mặc Liên nở nụ cười lịch sự, khẽ gật đầu, nắm tay Dương Quang Trường đứng lên, ánh mắt vẫn hướng về gia đình giả đó.
"Đi thôi."
Dương Quang Trường như không nhìn được nữa rồi, cái dáng vẻ cô mặc bộ váy này trông đáng yêu đến ngất mất, cúi người như thể thì thầm gì đó rồi lén hôn lên má cô một cái "chụt".
"..." Mặc Liên lộ vẻ mặt như thể không có chuyện gì, đứng giữa sân khấu, cô ngoắc tay cho anh cúi xuống để thì thầm nói chuyện: "Anh có bình thường được chút nào không vậy?"
"Aa, vợ ơi, em bình tĩnh." Dương Quang Trường bị ngắt nhéo mà lộ ra cái bản mặt sung sướng vô cùng, nụ cười toả sáng như ánh nắng giữa hạ.
"Người ta thấy em đẹp quá thôi mà."
"..."
Tiếng vĩ cầm vang lên bản hoà tấu du dương, nhẹ nhàng da diết như đựng sẵn một nỗi buồn nhưng chất chứa sự sang trọng và tinh tế qua từng nốt nhạc, từng giây phút làm xao xuyến tâm hồn người yêu nhạc..