Chưa bao lâu thì Mặc Liên đã trở lại chỗ cũ, cô phóng nhanh xuống xe lật mặt những con người nằm la liệt ở dưới đất lên tìm Dương Quang Trường, cô đi lật lại tìm kĩ càng, soi đi soi lại cả trăm lần vẫn không thấy anh đâu.
Khoé mắt cô đỏ hoe, cả tấm thân run rẩy lục tìm anh, lồng ngực như bị dao đâm vào, cô điên cuồng lật đi lật lại cả trăm ngàn lần.
Đâu rồi, sao không có ở đây?
Dương Quang Trường? Anh đi đâu rồi?
"Sếp, hình như không có ở đây rồi." Ám vệ đứng dậy thở ra, nhìn hết lại một lượt nữa.
"Không đâu, có mà, chắc chắn có mà." Mặc Liên tay dính đầy máu của những con người đó, hốc mắt đã đẫm nước, cảm giác bất an chưa từng có.
"Tìm kĩ lại đi, chắc chắn có mà."
"Nhưng mà sếp, chúng ta tìm cả buổi rồi." Lại một người nữa khuyên nhủ cô.
"Có thể là ngài ấy đã đi về máy bay trước rồi, quần áo của ngài ấy cũng khác với những người này, nếu có thì đã thấy từ lâu rồi."
"Đúng vậy, chắc là về trước rồi." Mặc Liên giọng hơi run, đứng dậy đi chạy ào lên xe lái thẳng đi về chỗ đổ máy bay.
Cô đạp ga hết cỡ, dù miệng nói rằng anh đang ở trong máy bay nhưng mà lồng ngực vẫn không thể nào ngừng sốt ruột bất an, anh có bao giờ đi đâu mà không nói trước với cô một tiếng đâu, huống hồ là anh bám dính cô như keo dán, hiện tại còn đang đánh nhau mà anh lại biến mất không vết tích.
Dương Quang Trường..
Mặc Liên thắng mạnh xe, chạy vội vàng lên máy bay, hốc mắt đỏ ngầu, nắm vai những người vệ sĩ đó mà lắc mạnh.
"Dương Quang Trường, anh ấy đâu? Dương Quang Trường đâu?"
"Tôi, tôi không biết! Ngài ấy không phải đi cùng sếp sao?"
"..."
"Đây, ăn nhiều vào."
"Được rồi, được rồi.
Em đừng gắp cho anh nữa."
Nguyễn Hy nhìn bát cơm đầy ắp thức ăn của mình mà cười lắc đầu, từ ngày về nhà với Mặc Ly, bà hôm nào cũng kêu người làm nấu thức ăn đầy cả bàn ăn bồi bổ cho ông.
Mặc Ly ban đầu còn rất tức giận, sau khi ông nhiều lần cầu xin bà tha thứ thì bà mới chịu nghe ông giải thích.
"Ông ngoại, bà ngoại!" Dương Mặc Thiên ngồi bên cạnh Mặc Liên, hồn nhiên hỏi: "Baba của con khi nào về hai người biết không ạ? Sao ba đi công tác gì mà lâu quá trời luôn."
"..."
"..."
"..."
Đột nhiên cả gian phòng êm ắng đến đáng sợ, một năm trôi qua rồi mà tung tích của Dương Quang Trường vẫn chưa có.
Dương Mặc Thiên đương nhiên biết baba mình không phải đi công tác, nhưng cậu lại không hỏi được gì từ Mặc Liên..
"Con ăn nhanh đi rồi còn đi học."
"Dạ mẹ.." Dương Mặc Thiên ỉu xìu.
"Nhưng mà mẹ gọi baba nói chuyện với con đi, con nhớ baba lắm."
"..." Một năm trước khi truy tìm từ GSP thì phát hiện điện thoại và đồng hồ của anh đều bị phá nát rồi vứt xuống sông, một manh mối duy nhất chỉ là biết anh đã bị bắt đi ra khỏi nước Anh.
Cô điên cuồng tìm kiếm, ngày đêm truy vết, cái thế lực ngầm Zoke cũng không ngừng tìm kiếm đến tận bây giờ mà không có một tin tức, cô tự hỏi rằng còn có thế lực nào mạnh hơn Zoke nữa hay sao?
"Ừ." Mặc Liên hiền từ xoa đầu Thiên, nở nụ cười dịu dàng: "Tối mẹ gọi cho ba, nhé?"
"Dạ, mẹ hứa rồi không được nuốt lời đâu đó.."
"..."
Lại là cái câu nói này, trong đầu cô cứ văng vẳng câu nói của anh ngày hôm đó.
"Em hứa rồi không được nuốt lời đâu đó."
Cô hứa là sẽ thưởng cho anh mà, vậy anh bây giờ không muốn nữa sao? Tận một năm rồi anh không muốn nhận phần thưởng đó nữa sao?
"Mẹ biết rồi." Mặc Liên có chút cay đầu mũi, bỏ bát đũa xuống đứng dậy.
"Ba mẹ ăn đi, lát nữa con đừng để chú Trung chạy về mách mẹ là con trốn chú nữa đấy, có biết chưa?"
"..."
Dương Mặc Thiên không dám bảo đảm a.
Mặc Liên không đợi cậu trả lời được, trực tiếp xoay đầu đi lên lầu.
"Mẹ.."
"..."
"Bé Thiên."
"Dạ."
Mặc Ly ánh mắt có chút u sầu.
"Con đừng cãi lời mẹ nữa, mẹ con rất cực khổ, nếu con cứ trốn cô giáo, ba con mà biết được con nghịch thế này sẽ không về nữa đâu."
"Đúng vậy đó." Nguyễn Hy bồi tiếp: "Con đừng để mẹ phiền lòng nữa."
"Nhưng mà con đâu có đi chơi." Dương Mặc Thiên mặt mày tủi thân, tỏ vẻ hồn nhiên mà nói: "Con đi tìm baba cho mẹ, mẹ tối nào cũng khóc gọi tên ba hết."
"..."
"..."
Mặc Liên đứng tựa lưng ở góc tường cầu thang, nghe đứa con trai mình nói chuyện, nước mắt vẫn không thể kiềm được.
Cô sợ sẽ khóc ra tiếng, nhanh chóng đi về phòng mình.
Đồ vật vẫn như cũ, quần áo của Dương Quang Trường còn đó, bức ảnh đầu tiên của hai người vẫn đặt ở trên tủ giường, khung cảnh xung quanh lạnh lẽo u tối, màu xám xịt ảm đạm đến đáng sợ..
Lại vô thức lục tủ lấy cái USP của anh cắm vào laptop, cái thói quen lặp đi lặp lại liên tục trong vô thức.
Đột nhiên cô không muốn xem nữa, cứ mỗi lần xem thì lồng ngực rất đau, đau như hàng trăm vết kim ghim vào.
Cô ngồi gục mặt lên bàn mà khóc nức nở, tiếng khóc nấc nghẹn vang vảng hiu quạnh.
Có lẽ cô nên nắm chặt lấy tay anh, có lẽ lúc đó cô không nên khai ra rằng cô có một thế lực lớn cho anh biết, như vậy thì cô sẽ không mất anh.
Cô không biết, cô không thể biết được anh hiện tại ra sao, không biết là đang nhớ cô hay đang nồng ấm bên người khác, không biết anh có sống hạnh phúc hay phải chịu cực khổ, một năm qua rồi, cô vẫn không hề biết được..
Nguyễn Hy hé nhẹ cửa ra xem, tiếng khóc nấc đau đớn đó có lẽ sẽ không có nếu như cô không đi cứu ông, ông không xứng đáng để cho cô phải làm như vậy.
Một người đàn ông mà phải dựa dẫm vào đứa con gái của mình, ông còn chưa cho cô được thứ gì mà cô lại phải hy sinh lớn như vậy, ông không xứng..
"Mặc Liên.."
"A, ba.." Mặc Liên giật mình đứng bật dậy, vội xoay mặt lau đi nước mắt, má mũi đỏ hoe, nghẹn đặc trong sống mũi.
"Ba, ba vào khi nào vậy?"
"..." Càng nhìn càng thấy xót xa, làn da của ông đã hồng hào trở lại, cũng không còn gầy gộc như trước, ánh mắt hiền từ của một người ba ấm áp.
"Ba xin lỗi.."
"Ba nói gì vậy?" Mặc Liên kéo ghế cho ông ngồi rồi lại ngồi xuống ghế, cố nở nụ cười nhưng không tài nào cười nổi.
"Ba làm gì sai mà xin lỗi con?"
Nguyễn Hy bước tới xoa đầu Mặc Liên, giọng điệu ôn hoà: "Thân là một người ba mà lại không thể giúp được gì cho con, lại để mẹ con con chịu cực khổ bao nhiêu năm, ba có lẽ không xứng đáng.."
"Ba." Nụ cười trên môi cô không còn một chút hồn nhiên vô tư, đôi mắt dù trong vắt nhưng chất chứa nỗi buồn, giọng cô nghèn nghẹn: "Ba rõ ràng là phải chịu cực hơn rất nhiều, con cũng chỉ cần ba giúp con yêu thương mẹ là được rồi."
"..." Mặt chất đầy vẻ thương xót, mất đi một người quan trọng để đổi lấy một người chưa từng gặp mặt, cái cảm giác này dù chưa từng trãi nhưng cái giá đó cũng đủ khiến người ta đau lòng.
Ôm cô vào lòng, ông dỗ dành: "Con muốn khóc thì cứ khóc, khóc thật lớn, khóc xong thì sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn."
"..." Cái mùi gỗ trầm hương ấm áp dễ chịu, vòng tay này rộng rãi hệt như vòng tay của Dương Quang Trường, cô lại ra nước mắt, bả vai run rẩy nấc nghẹn từng cơn, ôm chặt lấy ông mà khóc nức nở..
"Sao rồi?"
[Tụi này vẫn nghe theo lời dặn của anh, vẫn nhốt hắn trong lồng sắt.]
Một người đàn ông chạc 25 tuổi, một tay nghe điện thoại, một tay tháo vải trắng trên mắt xuống, khuôn mặt lộ ra cái vẻ ngoài ấm áp dịu dàng, đôi mắt chậm rãi mở ra nhìn ánh sáng bên ngoài, đôi mắt đen huyền ảo, lạnh lẽo như mặt băng, hắn nhìn thấy ánh sáng, khoé miệng nhấc lên cười trào phúng: "Được, để tôi đi xem thử, con chó đực này bây giờ ra sao rồi."
Tự chỉnh chu lại trang phục, hắn nhìn vào gương vuốt tóc cười hài lòng.
"Đôi mắt này đúng là rất đẹp nha."
Rất nhanh, hắn đã đi tới nơi giam cầm "con chó đực", mở cửa ra đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi, hắn bịt mũi đi vào trong.
Vài tên đàn ông bậm trợn đang ngồi chơi đánh bài, nghe thấy tiếng, cả đám đứng dậy đi tới chào hỏi.
"Anh thấy đường rồi sao? Trông đẹp trai hẳn ra nha."
"Gì vậy?" Hắn-Lục Kiên, con trai của nhà ngoại cảm tài giỏi nhất ở Singapore, hắn tháo kính đen xuống, giương đôi mắt lạnh lùng đến sởn óc, khoé môi lại cười đắc ý: "Tôi không phải bình thường vẫn có rất nhiều gái xinh vây quanh sao?"
"Ờ vâng vâng, tôi nhầm tôi nhầm."
Cái đôi mắt và biểu cảm chẳng hề ăn khớp nhau, nhìn như dị họm..
Lách cách..
Tiếng va chạm giữa những sợi dây xích.
Một người đàn ông bị cả đống dây xích quấn chặt trên người làm cho không thể ngồi xuống, cả thân đầy vết sẹo, đầu mệt mỏi gục xuống, miệng cứ lầm bầm nho nhỏ: "Mặc Liên, Mặc Liên."
Lục Kiên trào phúng cười một tiếng trong vòm họng, đám người đó liền kéo ghế để trước mặt cái lồng sắt đó cho hắn ngồi rồi đứng ngay phía sau.
Lục Kiên ngồi xuống bắt chéo chân nhìn người đàn ông đó, cong môi cười khinh bỉ.
"Ai đây ai đây? Sao lại thảm hại thế này?"
Lách cách tiếng va đập mạnh của dây xích, người đàn ông đó vừa nghe thấy cái tiếng nói này thì liền nhận ra, anh ta ngẩng mặt lên, hốc mắt sâu thẳm không có tròng, người đàn ông đó-Dương Quang Trường giẫy dụa, gào thét trong tuyệt vọng, bóng đen sâu thẳm bao trùm lấy anh, bóng đen đã vĩnh viễn thuộc về anh.
"Haha." Lục Kiên càng nhìn càng thích thú, há miệng cười như điên dại.
"Con chó này hình như đói rồi, cho nó ăn đi."
"Được."
Một tên trong đó rất nhanh liền đi tới bàn lấy một cái hộp cơm, rồi lại đi tới cái lồng sắt mở cửa đi vào.
Hắn ta nới xích cổ cho Dương Quang Trường ngồi xuống, anh đứng đến chân tê cứng, vừa mở ra thì liền không còn sức để trụ mà khuỵ gối xuống nền đất.
Tên bậm trợn đó đổ thức ăn xuống nền đất, tay cầm sẵn roi, lớn giọng: "Ăn đi."
"..." Dương Quang Trường không trả lời cũng không ăn, hai tay bị dây siết chặt, toàn thân không nơi nào là không đau đớn.
Vẫn như mọi khi, anh đều không ăn, vẫn phải dùng cách cũ, tên đàn ông đó thẳng tay cầm roi đánh thẳng vào người anh.
Tiếng va chạm "chát chát" đến rợn gáy, Lục Kiên nhìn còn sợ, Dương Quang Trường cắn chặt răng kêu đau đớn, vết thương chưa được chửa rồi lại thêm vết thương khác chồng chất lên nhau.
"Thôi đủ rồi." Lục Kiên không dám nghe nữa, mặt mày nhăn đùm.
"Con chó này đúng là lì đòn mà."
Dương Quang Trường thở đau đớn, anh hiện tại thê thảm chưa từng có, ngày nào cũng gào thét đến đau rát cổ, anh tuyệt vọng như một con thú dữ không đủ sức phá xích, con thú mù loà...