"Tôi tới đây không phải để nghe anh sủa đâu." Lục Kiên ngoáy ngoáy lỗ tai, cười đắc ý: "Nhưng mà chó này sủa hay thật."
Từng tiếng nói cất lên làm Dương Quang Trường kinh tởm, huống hồ mắt đã bị mất, tai anh còn nghe rõ gấp 10 lần.
"Sao không gào nữa? Chẳng phải lúc trước anh rất cao ngạo hay sao? Sao bây giờ lại như một con chó thế này?" Lục Kiên mắt trợn to hồi tưởng lại quá khứ, lại nhìn cảnh tượng này thì khoé miệng càng không kiềm nén được.
"Anh có nhớ 7 năm trước anh đã từng làm gì không? Nhìn lại cảnh anh ngồi đây như một con chó, tôi đúng là rất sảng khoái."
"Anh có biết đôi mắt đối với tôi quý giá thế nào không? Nhà ngoại cảm như tôi mà chưa tới 1 phút đã bị anh móc đi đôi mắt.
Bảy năm trời tôi phải sống trong bóng tối, cướp đi thứ quý giá nhất của tôi, lúc đó anh đã không bằng một con chó."
Lục Kiên trợn mắt với anh, nụ cười quái rỡ, vẻ mặt không ăn nhập vào đâu nhìn rất quỷ dị: "Anh nghĩ tôi sẽ chỉ hành hạ anh đến thế thôi sao? Nhầm rồi, tôi sẽ còn rất nhiều trò hay cho anh thưởng thức, cho anh hiểu cái cảm giác mất đi thứ anh yêu thương nhất cảm giác như thế nào."
"Anh có còn nhớ vợ của anh không, anh có muốn gặp cô ta không, hả?"
"Vợ? Mặc Liên, Mặc Liên." Dương Quang Trường vẫn không thể quên được hình dáng của cô, nụ cười, ánh mắt trong trẻo đó vẫn khắc sâu trong tâm trí anh từng ngày từng giờ, một năm qua anh không ngày nào là không nhớ cô, anh điên cuồng gọi tên cô trong vô vọng.
"Vợ tôi, tôi muốn gặp em ấy, thả tôi ra, tôi muốn gặp Mặc Liên, thả ra!"
"Tất nhiên rồi." Lục Kiên nhìn thấy như thế này thì càng cười lớn, điểm yếu của anh cũng chỉ có vậy.
"Nếu anh ăn hết cái đống thức ăn đó thì tôi sẽ đưa vợ anh tới đây gặp anh."
"Được, tôi ăn, tôi ăn." Dương Quang Trường không chút chần chừ, anh nhớ cô đến điên rồi, từng giây trôi qua như hàng trăm thế kỉ, tâm trí của anh không có bất kì thứ gì toả sáng như nụ cười của cô, anh từng giây đều muốn được nhìn thấy cô, anh nhớ mùi hương ngọt ngào của cô, nhớ giọng nói mềm mại trong trẻo, anh nhớ cô..
Tiếng cười như điên dại, Lục Kiên giương đôi mắt lạnh của Dương Quang Trường nhìn anh, dáng vẻ quỷ quái nhìn "con chó" điên cuồng cúi đầu xuống đất ăn cơm.
------------
"Hé lô mai phờ roen, hao a du?"
"Khùng."
"Hôm nay là chủ nhật mà em cũng làm nữa sao?"
"Đúng vậy đó mẹ, mẹ đi chơi với tụi con đi."
Dương Mặc Thiên rất lâu rồi vẫn không thấy Mặc Liên cười, cô cứ cắm đầu vào công việc, cả chủ nhật cũng không chịu nghỉ ngơi, Thiên đành lôi kéo Quang Trung và Lý Tuyên rủ mama đi chơi..
Quang Trung đi thẳng tới đóng rút dây máy tính, Lý Tuyên liền hợp tác ôm Thiên đi tới cho cậu nhóc làm nũng với mẹ.
"Mama, mama đi chơi với cục cưng nhỏ đi mà, cục cưng muốn đi chơi với mama."
"..." Mặc Liên còn chưa kịp lưu lại tệp, tức không ra lời.
Cô thở dài, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, đứng dậy, hơi chóng mặt vì ngồi quá lâu, bên ngoài như không có gì, dang tay ra ôm bé Thiên.
"Vậy mình đi đâu?"
Ba vẻ mặt hớn hở lên, tung tăng đi theo cô, cười cười nói nói.
"Đi khu vui chơi đi mẹ."
"Đi tới khu huấn luyện không? Tao vừa nhập được mấy chiếc pháo hạm, còn chưa biết lái."
"Đi ngắm cảnh cho khuây khỏa."
"..."
Đến cuối cùng cũng chọn đi picnic.
Cả đám mang trái cây, nước ngọt, đồ ăn vặt ra bờ sông trãi khăn dưới bóng cây.
Mặc Liên cũng rất lâu rồi mới tới đây, lần đầu tiên là cùng Dương Quang Trường tập lái xe, sau đó thì cô thấy cảnh đẹp quá nên kéo anh đi xuống nghịch nước.
Đang cười nói vui vẻ, Mặc Liên đứng dậy, nói: "Cục cưng ở đây chơi với chú thím, mẹ đi dạo một chút thôi, nhé?"
"..." Biết Mặc Liên đang không muốn gặp bất kì ai, nghĩ cũng tại baba, tự nhiên lại đi đâu mất hút làm mẹ nhớ ngày nhớ đêm, đợi ba về Thiên nhất định sẽ xử lí ba.
"Vâng ạ, mẹ nhớ về nhanh nha."
Quang Trung nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của Mặc Liên, có chút xót xa, hai vợ chồng đang hạnh phúc với nhau, như không lại biến đi đâu mất một năm trời, hỏi cũng không ai nói, với cái tính cuồng vợ đó thì làm sao mà chia tay cho được..
Lý Tuyên xoa đầu Thiên, dịu dàng nói: "Hai chú sẽ thay ba yêu thương con mà, đừng buồn."
"Dạ.."
Mặc Liên đi một chút thì đã thấy được cây cầu, mỗi khi hư hỏng đều sẽ có người tới sửa nên cây cầu vẫn rất lành lặn gọn đẹp.
Cô cởi đôi giày Nike ra đặt xuống thảm cỏ, chân cô chạm lên làn cỏ mát, cảm nhận làn gió thổi nhè nhẹ.
Bàn chân chạm lên mặt nước, tay cũng vớt nước tát lên mặt mình.
Mát quá..
Chân cô bì bõm đạp nước, cái cảm giác bình yên này rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được.
Nhưng sao khó chịu thế này..
Dương Quang Trường, anh rốt cuộc có còn sống hay không?
Em rất muốn về lại thành phố A, chúng ta đi tới khu rừng chơi xích đu, tắm suối rồi nằm trên thảm hoa ngắm hoàng hôn..
Mặc Liên, em có sống tốt hay không?
Anh nhớ em lắm, vợ ơi.
Dương Quang Trường lại bị trói xích cổ đứng trên cao, anh mơ màng thống khổ.
Anh muốn được cùng em tới rừng ngắm hoàng hôn, cùng chơi xích đu, cùng em nghịch suối, muốn được ôm em ngủ trên nhà gỗ..
Có được không?
"Rộng quá.." Mặc Liên vô vọng, khao khát ngửa cổ nhìn lên bầu trời rộng lớn.
Dương Quang Trường tuyệt vọng, ngẩng mặt nhìn bóng đêm tĩnh mịch, tiếng va chạm xiềng xích.
"Tối quá.."
Làm sao để gặp được nhau?
Bõm.
"..."
"Sao lại ngồi một mình?"
"Anh là ai?"
Người đàn ông mặc một bộ vest đơn giản, đeo kính râm, chân đã bỏ giày ra đặt xuống nước, chống tay nhìn bầu trời giống cô, hắn không trả lời, lại nói: "Đẹp quá, lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy được ánh sáng.."
"..."
"Cô có biết đáng sợ nhất cuộc đời là gì không?"
Mặc Liên thở dài, bàn tay xoè ra nắm lấy bầu trời.
"Có cả bầu trời nhưng lại không có niềm vui.."
"Ý cô là tình yêu sao?" Lục Kiên nói: "Tôi có thể giúp cô."
"..." Mặc Liên thu tay, nhàn nhạt giọng hỏi: "Anh giúp bằng cách nào?"
Lục Kiên cong cong khoé môi, hắn bỏ kính râm ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của Mặc Liên: "Bằng cách này."
"..."
"Sao mẹ đi lâu quá vậy?"
Quang Trung nằm ngả ngớn lên đùi Lý Tuyên, há miệng nhận lấy bánh kem mà anh đút, nghe vậy, cậu nói: "Thì đi gọi thôi.."
"Vậy thì nhanh lên."
"Vâng vâng!" Quang Trung lười biếng ngồi dậy, ôm Lý Tuyên hôn "chụt" một cái rồi đứng dậy.
"Đi thôi vợ ơi."
"..."
"Sao Mặc Liên nó nhìn cha nội đó dữ vậy?"
"Chẳng lẽ là em ấy định tìm ba mới cho bé Thiên?"
"Hả?" Dương Mặc Thiên sửng sốt nhảy dựng.
"Không muốn đâu, cháu chỉ muốn baba của con thôi."
"Suỵt."
"Suỵt, nhỏ thôi, bị phát hiện bây giờ."
Ba người núp trong bụi cây nhìn Mặc Liên, cô cứ như người mất hồn, chân còn không mang giày, đi từng bước từng bước theo Lục Kiên lên xe..
"Mẹ đi đâu vậy?"
"Cái tên này, hình như chú gặp ở đâu rồi thì phải."
"Sao em ấy nhìn mơ hồ vậy?"
"..."
Lục Kiên dễ dàng thôi miên những tiếp viên hàng không để lên máy bay, đi chừng 3 tiếng là đã tới Singapore, hắn dắt tay Mặc Liên đi vào cái nhà hoang tanh mùi máu đó.
Cô bị đôi mắt của anh làm cho mê đắm, cảm nhận cái ánh nhìn dịu dàng thân thuộc mà cô hằng ngày nhung nhớ mà bị hắn thôi miên.
"Haizz." Lục Kiên thở ra tiếng cười hào sảng, liếc nhìn sang đôi mắt vô hồn của Mặc Liên, nói: "Em nói gì cho chồng của mình nghe đi."
Mặc Liên như bị điều khiển, khuôn miệng hờ hững mở ra nói chậm chạp.
"Nói cho chồng nghe?"
Mặc Liên?
"Phải." Lục Kiên có sẵn đường nét như một chàng thiếu gia ấm áp, cong môi một cái là như ánh mặt trời.
"Em nói đi, em yêu anh đúng không?"
"Nói em yêu anh?" Mặc Liên vô cảm, ánh mắt hời hợt vô hồn, gật đầu như robot, giọng đều đều: "Em yê.."
Dương Quang Trường có chút bất ngờ cùng sững sốt, cái chất giọng này chắc chắn là đã bị tên đó thôi miên rồi, anh giẫy dụa hét lớn, cắt ngang câu nói của cô: "Mặc Liên, là em sao? Mặc Liên, em không được nói, em là của anh, em không được nói!"
"..."
"Sao em dừng lại rồi?" Lục Kiên đưa tay luồn vào eo cô vuốt ve, cúi đầu thổi hơi thở lên vành tai.
"Nói em yêu anh, Lục Kiên, nói Dương Quang Trường là con chó đực."
"Em yêu anh." Mặc Liên mơ hồ mà nói.
"Mặc Liên, em không được nói." Dương Quang Trường càng ngày càng giẫy mạnh, máu be bét cả tấm thân.
"Anh không muốn nghe, không muốn nghe, em đừng nói."
"Dương Quang Trường.."
"..."
"..."
Đột nhiên tất cả im lặng đến tĩnh mịch, xung quanh chỉ còn tiếng "lách cách" vang vọng lại.
Mí mắt của Mặc Liên khẽ cụp xuống, đôi mắt sáng trong trở lại, lồng ngực đau đớn như bị xé nát ra trăm mảnh, run run giọng nói: "Lục Kiên là con chó đực."
"..."
"..."
Chưa đợi Lục Kiên phản ứng, Mặc Liên vươn tay bóp lấy cổ hắn, siết cứng ngắt nhìn sang đám người đang hoảng loạn ở bên kia, đôi mắt lạnh rõ sát khí.
"Thì ra là nghèo nàn đến mức tôi không để ý chứ không phải là lớn hơn tôi."
"Mặc Liên, là em thật có đúng không?" Dương Quang Trường nghẹn sống mũi, trái tim anh như thể chưa từng được hạnh phúc, anh như muốn chạy tới cái thẳng tới ôm chặt lấy cô.
"Vợ ơi, anh, anh nhớ em lắm.."
Mặc Liên nhìn anh như vậy, nước mắt ngập khoé, cô thả Lục Kiên đang hấp hối ra, đá thẳng một cú mạnh lên mặt hắn, cô nhất định phải để hắn sống, không thể cho hắn chết dễ dàng được.
Đám người bên kia không suy nghĩ gì nhiều, đồng loạt xông lên đánh cô.
Mặc Liên nắm đầu Lục Kiên làm lá chắn, bao nhiêu cước đều cho hắn chịu đựng mà kêu đau.
Cô không đánh, chỉ để cho đám người đó tấn công rồi né tránh cho chúng tự đánh nhau, cô còn phải giữ sức để tra tấn cái tên Lục Kiên này.
"Ti Gơ, phá cửa đi."
"Grầmmmmm."
Đùng.
Dương Mặc Thiên ngồi trên lưng hổ, đi cùng là Quang Trung và Lý Tuyên đang cầm súng.
Nghe thấy mùi máu, Ti Gơ không khỏi điên cuồng, nhưng Mặc Liên nhanh chóng trấn an: "Ti Gơ, là Dương Quang Trường, không được đụng."
"Gràooooo."
Quang Trung và Lý Tuyên nhìn thấy Dương Quang Trường ở trong lồng không khỏi sững sốt, nhanh chóng dí súng bắn cho mấy con người bậm trợn này cho chúng hết đi được trước đã.
Pằng.
Pằng.
Pằng.
"Đừng!" Mặc Liên thấy Quang Trung chĩa súng vào Lục Kiên thì liền đứng ra cản lại, thẳng thắng nói: "Hắn chưa chết được, trói lại đi."
Vừa nói xong, cô liền túm áo cái con người đang run rẩy đau đớn đó vứt sang Quang Trung, cái bộ dáng của hắn trông hèn nhát cực kì.
"Ba.."
Lách cách tiếng của Dương Quang Trường run sợi xích..