Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

"Mẹ, mẹ ăn chút gì đi có được không?"

"Mẹ không muốn ăn." Người phụ nữ trên giường quay đầu sang chỗ khác.

"Mẹ, ít nhiều thì cũng ăn một chút ạ, mẹ không ăn cái gì sẽ không có sức khỏe." Chu Chiếu Hi chưa từ bỏ ý định lại khuyên nữa.

Mắt Chu Ngọc Trân đỏ ửng dùng giọng tức giận nói: "Ngay cả đi bộ mẹ cũng không đi được, muốn có sức khỏe để làm cái gì? Lúc đầu sao con không để cho mẹ chết quách đi, để cho mẹ sống chịu cái loại hành hạ này, đời mẹ chịu khổ còn chưa đủ nhiều sao? Còn hơn để cho mẹ sống không có tôn nghiêm như vậy, mẹ thà chết cũng không muốn sống như thế này con có biết không, cũng không tham sống sợ chết như vậy."

"Mẹ, mẹ không cần như vậy, chờ vết thương của mẹ bình phục, là có thể lắp chân giả, như vậy vẫn có thể đi lại, đối với sinh hoạt hàng ngày của mẹ sẽ không có ảnh hưởng lớn." Chu Chiếu Hi dùng lời êm dịu trấn an.

"Chân giả có thể có dễ dàng như vậy sao? Cần một số tiền lớn, con có nhiều tiền như vậy sao" Đời này bà sống đủ rồi, không muốn trở thành gánh nặng cho con gái nữa.

"Mẹ, con sẽ nghĩ cách xoay sở."

"Được, coi như con có thể mượn được, con cho là lắp chân giả là có thề lập tức đi đứng sao? Còn phải trải qua một thời gian tập luyện nữa mới được, hơn nữa cuối cùng nó cũng không phải là chân của mình, cho dù có đi được cũng không thể dễ dàng giống nhau như vậy." Chu Ngọc Trân nắm tay con gái, vẻ mặt kích động.

"Đứa nhỏ này vì cái gì không nghe lời mẹ nói? Mẹ nói trước với con, nếu ngỗ nhỡ mẹ có chuyện gì, con để cho mẹ ra đi là được, tại sao con lại không nghe, không phải còn sống mà bản thân khổ sở!"

"Mẹ, mẹ rõ ràng còn có thể cứu, tại sao mẹ có thể làm như vậy? Đổi lại mẹ là con, mẹ sẽ làm như vậy sao? Con không có cách nào, con thật sự hết cách rồi, xin lỗi, thật xin lỗi mẹ." Cô nghẹn ngào quỳ xuống bên giường. Nhìn mẹ khổ sở như vậy, lòng của cô cũng quặn đau.

"Khụ khụ." Thấy hai mẹ con này hình như có chút mất khống chế cảm xúc, người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh ho nhẹ mấy tiếng, muốn thu hút sự chú ý của hai người.

Nghe được tiếng, Chu Chiếu Hi quay đầu lại nhìn, giật mình mắt trợn to.

"Chủ tịch!" anh tại sao lại tới nơi này!

"Nghe nói mẹ cô nhập viện, tôi tới thăm." Cam Nghĩ Thụy nói vừa đưa giỏ trái cây cho cô, nhìn về phía Chu Ngọc Trân "Bác gái, Xin chào, cháu hy vọng bác mau chóng bình phục xuất viện ạ."

Chu Chiếu Hi vội vàng đứng lên giới thiệu, "Mẹ, vị này là chủ tịch của công ty con, Cam tiên sinh."

Vừa nghe con gái giới thiệu đối phương là chủ tịch của công ty, Chu Ngọc Trân lập tức thu lại tâm trạng đau khổ, gật đầu bày tỏ "Cậu bận như vậy còn đặc biệt sang thăm tôi, thật là ngại quá, Chiếu Hi, còn không mau mời chủ tịch ngồi."

"À." Cô vội vàng kéo tới một cái ghế."Chủ tịch xin mời ngồi bên này."

Cam Nhĩ Thụy ngồi xuống, "Tình hình của bác gái có tốt không?"

"Khá tốt. Chủ tịch thế nào lại có thời gian rãnh rỗi tới đây?"

"Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện mẹ cô nằm bệnh viện, " anh nhìn về phía cô, phát hiện dưới mắt cô có quầng thâm mọng mắt đặc biệt nghiêm trọng, thần thái cũng tiều tụy đi nhiều, dương như rất mệt mỏi, anh ân cần mở miệng "Có chuyện gì cần tôi giúp không?"

Có, tăng lương giúp cô! Không, trực tiếp cho cô một khoản tiền đi, cô cần một khoản tiền đặt làm chân giả thay cho mẹ. Nhưng lời như thế Chu Chiếu Hi chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không phải không có não mà nói ra khỏi miệng.

"Cám ơn, tới bây giờ, tự tôi còn ứng phó được, chỉ là tôi còn phải xin nghỉ vài ngày nữa."

Nhìn cô cả thể xác và tinh thần rõ ràng đều đã mệt mỏi rồi, vẫn còn cố gắng chống đỡ, Cam Nhĩ Thụy cảm thấy có chút đau lòng, bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên "Cô theo tôi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói vơi cô."

"Chuyện gì?" Cô không rõ nguyên nhân theo anh đi ra ngoài phòng bệnh.

"À. . . . . ." Đi ra bên ngoài, Cam Nhĩ Thùy ngập ngừng. Mới vừa rồi là làm sao vậy, vậy mà lại có ý nghĩ như vậy?

Thấy anh ngập ngừng im lặng, Chu Chiếu Hi quýnh lên, không có kiên nhẫn hỏi tới "Chủ tịch, anh không phải là có chuyện muốn nói với tôi sao, là chuyện gì?"

Muốn quên điều này, nhưng ngước mắt liếc nhìn cô, thấy khuôn mặt mỏi mệt đó của cô, cái cảm giác thương yêu không nói nên lời lại xông lên, do dự giây lát, anh chậm rãi mở miệng "Cô muốn kiếm tiền sao? Tôi có một giao dịch muốn nói với cô."

Kiếm tiền? Ánh mắt Chu Chiếu Hi sáng lên, "Bao nhiêu tiền?" Bây giờ cô đang cần tiền!

Anh cũng không chút suy nghĩ bật thốt lên nói mấy con số "Năm trăm vạn."

"Nhiều như vậy?" Cô nghi ngờ nhướng mày lên, "Xin hỏi chủ tịch muốn cùng tôi làm giao dịch gì?" Trên đời này không có bữa ăn trưa miễn phí, anh chịu trả cho cô một món tiên lớn như vậy, có thể suy ra số tiền kia tuyệt đối lấy không dễ dàng như vậy.

"Ưm, sinh giúp tôi một đứa bé."

"Một. . . . . . Đứa bé?" Trời à, không phải là cô nghe lầm chứ? Anh nói cô giúp anh sinh con, điều này sao có thể, nhất định là nghe lầm.

"Đúng, một đứa bé."

Cô khiếp sợ ngoáy ngoáy lỗ tai, không dám tin hỏi lại: "Anh muốn tôi. . . . . . Sinh con giúp anh? !"

"Không sai." Thấy vẻ mặt kinh ngạc giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, Cam Nhĩ Thụy không ôm hy vọng gì, đồng thời âm thầm tự trách mình kích động, anh lại yêu cầu cô chuyện như vậy, thật sự là gặp quỷ rồi.

Xác định mình không có nghe lầm, lòng cô tràn đầy nghi vấn, khó hiểu hỏi: "Tôi. . . . . . Cái đó, tại sao anh lại tim tôi sinh con giúp anh?"

"Bởi vì mẹ tôi hy vọng có cháu ẵm bồng." Dĩ nhiên anh tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết, đó là bởi vì anh không muốn bị cha giải về"Tập đoàn Đạo Hùng" vì nhậm chức quản lý toàn bộ nơi đó, nếu sinh đứa bé có thể làm cho mẹ vui mừng, vì sao anh không làm?

"Vậy anh tìm người kết hôn, để cho vợ anh sinh con cho anh." Tìm đến cô làm gì cái này quá kỳ quái, cô cũng không phải là người mang thai hộ. . . . . .

A, chẳng lẽ là anh có bệnh nào đó không tiện nói ra cho nên mới muốn tìm cô mang thai hộ?

Nếu nói như vậy, sinh giúp anh một đứa bé thì có năm trăm vạn bỏ túi, chuyện này hình như có thể suy nghĩ, hơn nữa trước mắt cô đang cần một khoảng tiền đặt chân giả thay cho mẹ, có số tiền kia, không chỉ vấn đề của mẹ được giải quyết, cô còn có thuê thuê bảo mẫu trông nom chăm sóc cho bà.

Cam Nhĩ Thụy trả lời ngắn gọn, "Trước mắt tôi còn chưa suy nghĩ muốn kết hôn."

"Cho nên chỉ cần người sinh con giúp anh, thì anh sẽ cho năm trăm vạn?"

"Không sai."

Nàng rũ mắt suy tính.

"Nếu như cô cảm thấy không đủ, tôi có thể nâng lên một ngàn vạn." Thấy cô hình như có chút động lòng, anh dứt khoát tăng giá lên.

Một ngàn vạn? Cô thật nhanh giương mắt, hai mắt sáng chói rực rỡ. Không cần suy tính, cô sinh! Đơn giản như vậy có thể có được một ngàn vạn, cự tuyệt là ngu ngốc.

"Vậy có thể lấy trước một nửa tiền đặt cọc không?"

"Có thể." Nhìn thấy ánh mắt cô tỏa sáng, khóe môi Cam Nhĩ Thụy gợi lên một nụ cười. Không biết vì sao, anh cảm thấy có thể làm cô vui vẻ, mình cũng cảm thấy rất vui vẻ.

"Được, tôi sinh giúp anh. Chẳng qua tôi có thể xin hỏi một chút, tại sao lại tới tìm tôi sinh con giúp anh chứ?" Dựa vào điều kiện của anh, tìm được những người mang thai hộ khác cũng không khó lắm mà?

"Bởi vì. . . . . . Cô rất khỏe mạnh, năng lực làm việc lại tốt."

"Thật sao?" Nghe được anh nói như vậy, Chu Chiếu Hi không biết mình có nên tự hào hay không "Vậy anh tính toán khi nào thì bắt đầu?"

"Xem thời gian của cô."

"Tốt. Chỉ là tuyên bố trước, tôi muốn lãnh trước năm trăm vạn nha."

"Không thành vấn đề, tôi hiện tại có thể đưa cho cô." Anh lập tức lấy từ trong túi áo vest ra cuốn séc [chi phiếu] , mở ra tờ năm trăm vạn đưa cho cô.

Nhìn số tiền phía trên, chuyện chân giả của mẹ đã được giải quyết, mặt mày cô hơn hở . "Cám ơn chủ tịch, chờ mẹ tôi xuất viện, chuyện này có thể bắt đầu tiến hành."

*********

Hai tuần sau, Chu Ngọc Trân xuất viện, Chu Chiếu Hi cũng trả phép đi làm.

Giờ phút này, đứng trong phòng làm việc của chủ tịch, vẻ mặt của cô hoang mang.

"Anh nói cái gì, không cần làm phẫu thuật?"

Đối mặt với sự nghi ngờ của cô, Cam Nhĩ Thụy buồn bực hỏi ngược lại, "Tôi có nói qua phải làm phẫu thuật sao?"

"Không có." Vấn đề là không phẫu thuật lấy ra cô phải sinh con giúp anh như thế nào? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, không phải là như vậy chứ!"Có thể xin hỏi một chút, anh dự định tôi sinh con giúp anh như thế nào?"

"Cô không biết con người làm thế nào mang thai sinh con sao?" Anh hoài nghi nhìn cô hỏi lại, không tin cô sẽ đơn thuần đến nỗi ngay cả điều này cũng không biết.

Trời ạ! Chu Chiếu hi giật mình nguýt nhìn hắn, "Ý của anh là muốn chúng ta. . . . . . thực sự?"

"Nếu không thì cô muốn thụ thai như thế nào?"

Cô kinh ngạc nói: "Tôi cho là, cho là phải tiến hành phẫu thuật, cấy ghép t*ng trùng của anh vào trứng người nào đó rồi đưa vào trong cơ thể tôi."

Điều này anh chưa từng nghĩ tới, "Như vậy quá phiền toái, đã có phương thức trực tiếp hơn có thể làm cho cô thụ thai, cần gì phải lượn quanh một vòng lớn như vậy?"

"Chuyện này. . . . . ." Nghĩ đến phải lên giường với anh, cánh tay cô nổi đầy da gà. Trời ạ, không thể nào, cô thầm kêu thảm thiết.

"Cô hối hận?" Trong nháy mắt nhìn vẻ mặt của cô, Cam Nhĩ Thụy nheo mắt hỏi.

Phải, cô hối hận, cô có cảm giác lên phải thuyền hải tặc. Lúc đó tại sao không hỏi cho rõ ràng, còn tưởng rằng anh có bệnh không tiện nói ra, cho nên mới tìm người mang thai hộ, giờ mới biết chuyện cô suy nghĩ với sự việc khác nhau hoàn toàn.

Nhưng khoản tiền anh đưa cho cô đã tiêu hết một phần rồi, không có cách nào trả lịa cho anh, cho nên Chu Chiếu Hi chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu.

"Không phải." Dù sao cũng chỉ là làm tình mà thôi, có gì phải sợ! Nghe nói làm phẫu thuật lấy trứng ra thụ tinh, ngược lại có vẻ không thoải mái, còn phải canh thời gian trứng rụng, có một loạt tác dụng phụ.

"Như vậy cô định khi nào thì bắt đầu?"

". . . . . ." Ấp úng nhìn anh, cô nhếch môi mấy lần, cuối cùng bóp cổ tay nói: "Hôm nay luôn thì tốt." Cô luôn thích đánh nhanh thắng nhanh, không muốn kéo dài.

"Tốt. Cô muốn đến nhà tôi hay khách sạn?"

"Nhà anh đi!" Đến khách sạn làm cô cảm thấy mình giống như gái gọi.

*********

"Muốn uống chút gì không?" Sau khi tan việc trở về nhà, Cam Nhĩ Thụy cởi áo khoác xuống, tháo cà vạt ra, mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài màu đen, không giống phong thái nghiêm túc lúc ở công ty, giờ phút này nhìn anh lộ ra vẻ lười biếng thảnh thơi.

"Nước lọc là được rồi" Ngồi ở trên ghế sa lon da, Chu Chiếu Hi căng thẳng nắm chặt tay, hoàn toàn không có ý định quan sát phòng khách trang hoàng lịch sự tao nhã, trong lòng bàn tay cũng thấm đẫm mồ hôi, rất muốn chạy trốn.

Cô buồn bã suy nghĩ, Chu Chiếu Hi cô thậm chí có một ngày sẽ vì tiền mà bán thân thể của mình, thật là thê thảm.

Lấy giúp cô một ly nước mang ra, Cam Nhĩ Thụy liếc mắt nhìn cô gái trước mặt cả người cứng ngắc mà căng thẳng.

"Thả lỏng một chút, làm tình so với xử lý những công văn kia giản hơn nhiều."

Nghe anh nói phớt tỉnh thoải mái như vậy, Chu Chiếu Hi giận dữ liếc mắt nhìn anh. Đối với anh mà nói có lẽ rất đơn giản, nhưng cô là một người mới, đối tượng lại là người lãnh đạo trực tiếp, cô có thể nào không căng thẳng chú.

Chết tiệt, cô chưa từng nghĩ lần đầu tiên mình sẽ làm với người nào, nhưng cô tuyệt đối không mong đợi người đó sẽ là Cam Nhĩ Thụy.

Chỉ cần nhìn khuôn mặt kia, dạ dày cô lập tức không chịu được mà co thắt. Cũng không phải diện mạo của anh rất xấu xí hay là cực kỳ khủng bố, trên thực tế nói về bề ngoài thì ngoại hình của anh cũng không tệ lắm, đặc điểm khuôn mặt rất đẹp trai, tỏa ra thần thái phong độ cao quý.

Cô không thích cái tính anh hay bắt bẻ khó khăn, hy vọng lúc trên giường, anh sẽ không có quá nhiều quy tắc kỳ quái, hay là hỏi rõ ràng trước vẫn hơn.

"Cái đó. . . . . . Xin hỏi ở trên giường anh có thói quen gì đặc biệt không?"

"Thói quen đặc biệt?" Anh cau mày suy nghĩ một chút, "Trước giờ trên giường tôi chỉ có ba nguyên tắc."

Trời ạ, thật sự vẫn có, hơn nữa có tới ba, "Ba cái kia là gì?"

Anh nhìn cô, chậm rãi lên tiếng "Thứ nhất trước tiên phải tắm, thứ hai phải có vuốt ve trước, thứ ba thôi. . . . . ." Anh đột nhiên dừng lại không nói nữa.

Trông thấy ánh mắt anh liếc qua, lồng ngực Chu Chiếu Hi đập thình thịch giật mình, "Thứ ba là cái gì?"

Ánh mắt có chút ý cười, "Cô không nghĩ ra được sao? Sau khi vuốt ve dĩ nhiên là muốn đi vào."

"Đi vào chỗ nào?" Cô ngơ ngác hỏi, không thể hiểu ngay ý của anh, một lát sau mới bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời đỏ tới mang tai.

Phản ứng của cô rất thú vị, Cam Nhĩ Thụy nhịn không được cười ra tiếng."Cô nên đi tắm trước không phải sao?"

Cô xấu hổ lườm anh một cái, "Ừ."

"Vậy cô dùng phòng tắm trong phòng này tắm đi." Anh dẫn cô đi tới phòng ngủ.

"Này, vậy còn anh thì sao, không tắm sao?" Không thể chỉ yêu cầu cô tắm, anh cũng phải tắm chứ.

"Tôi dùng phòng tắm bên ngoài phòng này."

Tắm xong, Chu Chiếu Hi từ phòng tắm đi ra, thấy người ngồi ở trên giường, trên người mặc một bộ áo choàng tắm, đang xem tạp chí đàn ông, cô sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

Cô vẫn mặc bộ quần áo lúc trước, váy ngắn ngang gối, lườm cửa phòng một cái, rất muốn tông cửa chạy ra.

Thấy cô đứng ở cửa phòng tắm, anh lên tiếng gọi "Đến đây đi." Cô gái này tắm rửa thật lâu, gần một tiếng đồng hồ.

Cô chậm chạp bước tới, phát hiện chân mình hơi run rẩy, nhịp tim và hô hấp cũng dồn dập khác thường.

Cô cố gắng tự nói với lòng mình, cũng chỉ là làm tình mà thôi, không có gì đáng sợ.

Mặc dù không có kinh nghiệm gì, nhưng cô cũng xem qua TV và phim ảnh, biết chuyện gì sẽ xảy ra, cô chỉ cần nằm trên giường, những thứ khác đều do anh làm là được.

Khi dừng bước lại bên cạnh anh, cô ép buộc mình cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt ung dung bộ dạng như muốn hy sinh.

"Có thể bắt đầu, " nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, cô vội vã bổ sung, "Chẳng qua tôi có thói quen tắt đèn khi làm."

"Được." Cam Nhĩ Thụy gật đầu đồng ý.

Chu Chiếu Hi vội vàng tắt đèn, phát hiện ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua, vội vàng kéo tấm rèm cửa sổ dày lại, không cho ánh trăng chiếu vào, bên trong phòng liền tối đen như mực, đưa tay không thấy ngón tay.

"Hả, cô không để lại một ngọn đèn nhỏ sao?" Trong bóng tối, truyền tới tiếng của Cam Nhĩ Thụy.

"Tôi mới vừa nói, tôi có thói quen tắt đèn khi làm." Không nhìn thấy mặt của anh, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, các dây thần kinh tương đối căng thẳng.

"Cô thích làm trong bóng tối?"

". . . . . . Phải"

". . . . . . Vậy cũng tốt."

Chỉ nghe tiếng sột soạt truyền đến, giây lát, vang lên một tiếng thét.

"A, anh...anh đang làm gì?"

"Cô không cởi quần áo thì làm thế nào?"

"Tôi...tôi tự làm." Lại có tiếng sột soạt khác."Được, tốt lắm."

"Lên giường."

Không lâu, lại vang lên giọng nữ kháng nghị, "Anh...anh làm gì?"

"Tối như vậy, tôi không thể nhìn thấy cô, không thể làm gì khác hơn là mò mẫn, đây là mặt của cô sao?"

"Ừ, a, anh đang sờ ở đâu đó!" Cô phản xạ khua tay múa chân, trong nháy mắt nghe được một tiếng kêu đau truyền đến.

Thật lâu, bên trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, một phát người đàn ông bị đạp trúng sống mũi, đau đến không nói nên lời.

Cô có chút lo lắng hỏi: "Này, anh làm sao vậy?" Mới vừa rồi giống như đá phải anh, anh không phải vô dụng như vậy bất tỉnh rồi chứ?

"Chu tiểu thư, cô có thói quen sử dụng bạo lực sao?" Một lát sau, giọng nói Cam Nhĩ Thụy vang lên.

"Mới, mới không có, thật sự xin lỗi..., mới vừa rồi là bởi vì anh đột nhiên sờ tới ngực của tôi, tôi mới có phản xạ tự vệ."

Anh thở dài một hơi, "Tôi không có thói quen làm trong bóng tối, mở ngọn đèn nhỏ được không?" Hoàn toàn không thấy được cô, anh không biết nên bắt đầu từ đâu.

". . . . . . Được rồi." Cô miễn cưỡng trả lời.

Một ngọn đèn nhỏ đầu giường được thắp sáng.

Ánh sáng chiếu vào trong mắt, lúc này Cam Nhĩ Thụy mới thấy rõ người trên giường, cô bao quanh mình một chiếc chăn mỏng, sợ hãi nhìn anh, bộ dạng một cô nhóc bị chà đạp đáng thương.

"Nếu như hôm nay cô chưa có chuẩn bị tốt, thì hôm khác vậy." Đối mặt với cô như thế này, anh thấy thật sự khó khăn để có thể “Làm tình”.

Cô vội vàng lên tiếng "Không, tôi có thể, " quần áo cũng cởi rồi, còn phải chờ ngày nào? Phải chết thì chết sớm một chút, cô tuyệt đối không nghĩ muốn kéo dài tới lần sau."Anh đến đây, tôi không có vấn đề gì."

"Cô chắc chắn?"

"Dĩ nhiên, chẳng qua là làm tình mà thôi, tôi không phải không có kinh nghiệm, có gì phải sợ, bắt đầu nhanh lên một chút đi!" Cô cậy mạnh nói.

Nhìn vẻ mặt cô vừa bướng bỉnh vừa yếu đuối làm cho ánh mắt anh thay đổi trở nên sâu kín, nhìn chăm chăm cô một lát, Cam Nhĩ Thụy nâng vằm của cô lên, bất ngờ hôn cô.

"Ưm!" Cô giật mình, tiếng tim đập thật mạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai mắt anh.

"Nhắm mắt lại." Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ.

Cô nghe lời khép mắt lại, cảm thấy đầu lưỡi của anh trượt vào trong miệng cô, triền miên cuốn mút đầu lưỡi cô.

Anh nghiêng cơ thể cô xuống, nhẹ nhàng áp cơ thể xuống trên người cô, tay của anh vuốt ve chậm rãi xoa nhẹ vành tai cô.

Giống như có một luồng điện chạy qua toàn thân, cơ thể cô khẽ run lên, sau đó thì phát hiện cánh môi anh dời về phía cổ của cô, một đường trượt xuống xương quai xanh, cuối cùng dừng ở trước ngực cô.

Môi anh nóng ẩm mút ngực trái của cô, một tay kia cũng không có nhàn rỗi, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc nhanh lúc chậm xoa nắn ngực phải của cô, cô cảm thấy toàn thân giống như sốt cao phát ra lửa, một cảm giác run rẩy từ sống lưng truyền tới toàn thân, đầu óc cô trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Cam Nhĩ Thụy lần lượt vuốt ve trước ngực của cô rồi vân vê viên ngọc tròn, ngon tay thon dài tiếp tục vuốt ve xuống dưới, đến bắp đùi của cô, dò xét bụi hoa bí ẩn của cô.

Bên tai nghe cô phát ra tiếng rên rỉ thở gấp mê người, Bên tai nghe nàng phát ra mê người thở gấp than nhẹ, đột nhiên cơ thể anh cũng thật căng.

"Không cần sờ nơi đó." Cô thở dốc vũng vẫy, lại phát hiện tay chân mình không có chút sức lực, giống như biến thành một vũng nước.

Anh hôn lên miệng của cô, che lại kháng nghị của cô, sau khi ngón tay thăm dò nhận thấy cơ thể cô đã hoàn toàn chuẩn bị xong có thể tiếp nhận anh, anh nâng eo cô lên thẳng tiến vào.

"A, đau quá! Anh làm cái gì đó? Đau chết mất, dừng lại, dừng lại, dừng lại nhanh lên!" Cô kích động đánh anh, muốn anh lập tức dừng lại tất cả động tác.

Anh lại không dám động, khẽ nguyền rủa, "Đáng chết, sẽ không là lần đầu tiên chứ?"

"Anh quản tôi phải không ? Anh làm đau tôi, còn không ra ngoài mau một chút!"

"Trời ơi!" Cam Nhĩ Thụy giận đến nghiến răng. Đao cũng rút ra khỏi vỏ rồi, mới muốn anh nửa đường thu hồi, cô có biết cái này sẽ làm cho đàn ông nổi điên không!

Thật là đau, trong mắt cũng dâng lên một tầng nước mờ, bị đau muốn đẩy anh ra, sẳng giọng: "Anh ra ngoài nhanh lên một chút!"

Cam Nhĩ Thụy thở hổn hền, sớm biết cô là lần đầu tiên, anh tuyệt đối sẽ không muốn cô sinh con giúp anh, thật sự là anh trúng tà mà, con gái nhiều như vậy có thể chọn lựa vì sao lại cố tình tìm tới cô?

Sau khi lui ra ngoài, anh thở gấp hổn hển, căng mí mắt đi về phái phòng tắm.

Anh đang tức giận sao? Nhưng anh bảo anh làm cô đau như vậy chứ, cô nghe nói lần đầu tiên đều sẽ đau, nhưng cô không ngờ sẽ đau như vậy!

Cô níu lấy chăn mỏng thấp thỏm chờ cả ngày, Cam Nhĩ Thụy mới từ phòng tắm đi ra.

Thấy cô vẫn còn nằm ở trên giường, vẻ mặt anh không vui trừng trừng liếc nhìn cô "Mặc quần áo xong, cô có thể đi về."

"Tôi có thể đi về?" Cô vui mừng hỏi, sau đó chợt nghĩ tới một chuyện, "Chúng ta mới vừa rồi như vậy sẽ mang thai sao?"

"Không biết, tôi cũng không xuất tinh, làm sao cô có thể sẽ mang thai." Cô gái này sẽ không ngay cả thưởng thức cái đó cũng không có chứ.

"Đúng, đúng vậy?"

Lau mặt, lúc này Cam Nhĩ Thụy mới phát hiện sai lầm nghiêm trọng nhất của mình, cũng không phải lên giường là có thể lập tức mang thai, vậy còn phải xem thời kỳ rụng trứng của cô nữa, nếu không thì, coi như hai người làm cả buổi tối, cô cũng không thể mang thai.

Anh lại có thể sơ sót điểm trọng yếu như vậy, chuyện này thực sự không giống tác phong của anh chút nào.

"Thôi, giao dịch của chúng ta tới đây hủy bỏ thôi."

"Anh muốn hủy bỏ giao dịch? Không thể!"

"Cô hoàn toàn chưa có kinh nghiệm, hay là thôi đi." Anh lần nữa cảm thấy ngày đó mình giống như trúng tà, mói có thể nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp đó, muốn cô sinh con giúp anh.

"Không không không, " tiền đặt cọc ứng trước của anh cô đã xài hết một phần rồi, không có cách nào trả lại cho anh, hơn nữa cô rất cần khoản tiền kia, cho nên bất luận như thế nào cũng không thể để anh hủy bỏ giao dịch này."Tôi có thể , không tin tôi lập tức chứng minh cho anh xem." Dứt lời, cô không nói lời nào xốc hết chăn quấn quanh người lên, đi về phía anh, hai chân quấn lên hông anh.

"Cô muốn làm gì?"

"Làm tình." Cô cởi chiếc áo choàng tắm anh đang mặc trên người xuống, kéo anh đến trên giường, đẩy anh ngã xuống, bò đến trên người anh, bắt chước những hình ảnh kích tình từng thấy trong phim ảnh, cơ thể mềm mại cọ xát trên người của anh.

A, chết tiệt, thật vất vả mới dập tắt ham muốn lại bị cô đốt lên.

Cam Nghĩ Thụy nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn cô."Cô thật sự muốn?"

"Dĩ nhiên." Cô học các tình tiết trong phim ảnh, đưa đầu lưỡi ra trêu đùa, liếm ở cổ anh rồi yết hầu, ngực của anh.

Anh than nhẹ một tiếng."Tôi cho cô năm giây suy nghĩ lại."

"Không cần đâu, đến đây đi." Càng kích thích hơn khi cô cắn trên cái nụ màu đỏ trên ngực anh.

Dục vọng hoàn toàn bị cô trêu chọc, cho dù lúc này cô muốn dừng lại, anh cũng sẽ không cho phép.

"Cô sẽ không hối hận."

"Tôi sẽ không hối hận." Nếu lùi bước lúc này, cô mới hối hận, lần nay cô cũng sẽ chịu đựng đau đớn lại

*********

"Báo cáo Bá tước Vampire, đây là đội Đại Hùng, có tin tức hồi báo."

"Mời đội Đại Hùng nói." Giọng nói dịu dàng khẽ mở.

"Đại Thiếu Gia đã xem xét được một mục tiêu, bắt đầu tiến hành kế hoạch phối giống."

"Có thật không? Lập tức mang tài liệu về mục tiêu đó truyền đến cho ta."

"Vâng"

"Đội Đại Hùng, các ngươi làm rất tốt, có bất kỳ tiến triển nào, báo cáo cho ta bất cứ lúc nào."

"Tuân lệnh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui