Đại Thiếu Gia Và Cô Gái Côn Đồ

Đã 12 năm rồi , kể từ ngày ông ta rũ áo nhất quyết buông tay bỏ mặc mẹ con nó ở lại trong niềm đau khổ, để rồi … đến với người phụ nữ kia …
Hờ !!! Vẫn vậy ! Ông ta chẳng thay đổi mấy nhỉ !! Thậm chí trông còn hồng hào và lịch lãm hơn trước nhiều. Phải rồi ! Sống trong giàu sang mà … ông ta cũng phải ra dáng chứ !!
Khinh bỉ !!! Ôi … sao mà nó khinh bỉ cái con người ấy đến thế !!!
Thậm chí – ngồi trước mặt ông ta đây – người con gái ruột 12 năm trước …
Vậy mà … ông ta cũng chẳng "thèm" nhận ra !!!
Ha ha…
Ha ha ha ….
Nó như muốn cười phá lên trong sự phẫn uất …
Nỗi hận thù tưởng chừng đã dập tắt bấy lâu nay bỗng dưng lại dâng tràn bộc phát …
Nó muốn hất tung cái bàn ăn này ! Và chửi thằng vào mặt ông ta là "Đồ tệ bạc !!"
Nhưng nó không thể … vì một cái gì đó trong tâm trí bỗng ngăn nó lại … Rằng nó cũng không thể đánh mất tự trọng của mình như thế !! Thà không quen !!!
---------------------------
- Cháu quen Kyoshi được bao lâu rồi ?!
Tiếng bà Nawatabe cất lên khiến con bé giật mình !!!
- Dạ … 2 tháng !
Bỗng. Bà ta nhếch môi, cười khẩy, rồi dường như đắc ý …
- Ha ! 2 tháng ?! Vậy mà ta cứ tưởng lâu lắm !
- Có nhất thiết phải lâu, thưa bác ?!
- Ồh không !!! Có lẽ cũng không hẳn ! Nhưng tình cảm mới là cái chính ! Cháu yêu nó thật chứ ?!
"Yêu" à !!! Bây giờ còn có thể nhắc đến từ đó ở đây được nữa à !!
Nó có cần phải trả lời , rằng nó có "yêu" … nhưng nhiều hơn là "hận thù" không ?!!!
Bóp chặt chiếc cốc sứ trong tay … Nó dường như muốn chúng vỡ tan ngay lập tức !!!
- Sao bác lại nghĩ là cháu yêu anh ấy ?!!
Nó bắt đầu đáp lại bằng giọng khinh khỉnh. Họ đối xử với nó thế nào, thì nó cũng phải trả lại như thế !!!
Giương đôi mắt kiêu sa có chút ngạc nhiên của bà ta lên nhìn nó, bà ta bắt đầu cười, nụ cười hợm hĩnh.
- Ồ ! Vì ta thấy những thông tin về mối quan hệ giữa cháu và Kyoshi nhan nhản khắp các tạp chí ! Ta đoán … chắc cũng không đơn giản ! Nhưng có vẻ là cháu cũng chẳng hề yêu nó …
- Đừng lòng vòng như thế ! Có gì bác nói luôn đi !
Giọng bà ta cũng bắt đầu thay đổi, lạnh lùng và sắc sảo .
- Được ! Vậy ta vào thẳng vấn đề … Cô muốn bao nhiêu?!
Nó chợt giật mình, cả người như sững lại … tái tê vì những lời nói vô cảm của bà ấy … Bà ta coi mình là gì chứ ?!!! Gái làm tiền à ?!!!
- Bác nói vậy là có ý gì ?!
- Thôi ! Đừng giả vờ nữa ! Tôi biết, cô cũng giống như những đứa con gái khác. Đến với con trai tôi chỉ vì cái tài sản kếch xù của nó thôi ! Nhưng đừng có mơ ! Nhận lấy ít tiền rồi liệu mà biến đi !!!
Mặt nó như tái lại …
Giận dữ đến tím người …
Nó muốn tát thẳng vào cái mặt hợm hĩnh của bà ta quá !!!
Nhưng nó lại không thể …
Thôi được rồi ! Nếu họ đã nghĩ mình vậy … Thì chấm dứt tại đây thôi …
Cũng chẳng cần nói nhiều, con bé bất ngờ đứng dậy, cúi đầu chào và lạnh lùng bước đi như lúc vừa mới tới … Để lại cho hai người một sự ngạc nhiên không tài nào giải thích nổi !
- Cô ta sao vậy ?! Chúng ta nói sai chắc !!!
- Thôi … Không cần bận tâm em ạ ! Có lẽ nó đã biết điều !
- Ừm ! Đi thôi ! Loại con gái đó không đáng để được lọt vào mắt xanh của Kyoshi
……………………………..

Nó chạy vụt đi trong đêm tối … Đóng chặt cửa lại … Và nước mắt rơi … Chỉ một mình nó thôi …
Sao họ lại có thể nói những lời đó được cơ chứ !!
Sao Trái Đất này lại tròn thế cơ chứ !!!
Sao dượng của Kyoshi lại có thể là cha ruột của nó được cơ chứ !!!
Sao tất cả mọi chuyện đến với nó đều "khốn kiếp" vậy !!!
Nó như muốn đập tan tất cả !!!
Nó muốn chết !!!
Nó muốn kết thúc tất cả !!!
Bằng một dấu chấm hết !!!
Đêm hôm ấy , khi con bé trở về , nó không thấy mẹ … nhưng những cảm xúc xáo trộn hiện thời cũng khiến nó chẳng mấy quan tâm …
Chỉ có một điều … mà nó không để ý được rằng … Bà Aisawa đã trở về ngay sau nó.
Mong một bình minh …
[Tối hôm ấy, khi ông bà Nawatabe trở về nhà …]
Thấy thằng Kyoshi vẫn còn nằm gà gật trên salon chưa đi ngủ, bà Nawatabe cất tiếng gọi nó vào phòng – giọng vô cùng nghiêm nghị .
- Kyoshi ! Vào phòng làm việc nói chuyện với mẹ !
Đưa đôi mắt mơ màng qua nhìn mẹ, vừa đi hắn vừa xoa xoa cái đầu xù như tổ nhím của mình mà chẳng hiểu chuyện gì.
- Có chuyện gì vậy mẹ ?!
Ngồi an tọa trên chiếc ghế xoay vòng của mình, bà bắt đầu cất cái thứ giọng sắc lạnh của mình lên mà cảnh cáo hắn .
- Chấm dứt ngay chuyện với con bé đó đi !
Hắn ngây người, có vẻ ngỡ ngàng …
- Con bé nào cơ mẹ ?!
- Kimio Aisawa ! Mẹ không muốn con có bất cứ quan hệ gì với nó nữa !!!
"Kimio Aisawa" – nhắc đến cái tên này khiến hắn tỉnh cả người !
Nhưng sao mẹ lại cấm ! Giữa họ có chuyện gì ?!
Mà có chuyện gì thì hắn cũng không quan tâm !!
Lần này … hắn quyết không để mẹ can thiệp vào chuyện tình cảm của những như những vụ trước nữa ! Đối với Kimio không phải "chơi đùa" để mà có thể chấm dứt dễ dàng chỉ bằng một vài lời nói như thế !
Kyoshi gắt lên :
- Tại sao con phải làm vậy !!!!
- Vì mẹ muốn như vậy !! Con không được cãi !!
Bất ngờ đứng phắt dậy, hắn đập bàn cái rầm, rồi bắt đầu to tiếng !!!
- Con không nghe !! Lần này con sẽ không nghe mẹ đâu !! Tại sao mẹ luôn muốn con làm theo ý mẹ chứ !!! Tại sao mẹ không cho con chút tự do !!!
Hắn quát ầm lên khiến bà ta sững sờ …
Lắng nghe từng lời rành rọt !!!
Sao thằng con trai "quý tử" của mình lại dám cãi bà một cách xấc xược như vậy chứ ?!!
Lần đầu tiên đấy !!! Phải chăng là vì con nhỏ Kimio kia ??!!! Thế thì lại càng không được !! Mình phải cho nó thấy là mình quan trong hơn mấy đứa con gái đó …
Nghĩ vậy, bà liền vờ nhăn nhăn trán, rồi bất ngờ ngã gục xuống nền nhà khiến ông Nawatabe vội vàng đến bên đỡ bà dậy, nét mặt hốt hoảng … vô tình buông lời quát Kyoshi !
- Con thôi đi !!! Làm cái trò gì thế !!! Mẹ nói phải nghe, cãi như vậy mà được à !!!
Bất ngờ , hắn đưa ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào mặt lão ta , rồi quát lớn !!!
- Ông là cái thá gì mà đòi ra lệnh cho tôi !! Im mồm đi …
Vừa dứt lời …

Bỗng …
Hắn nghe thấy tiếng " Bốp !!! " áp thẳng vào mặt mình …
Ngỡ ngàng nhìn sang, hắn nhận ra … bà Nawatabe vừa tát hắn … Chỉ vì ông ta !!!!
Mẹ nỡ tát hắn chỉ vì một người đàn ông có tư cách là "dượng" ?!!
Mẹ coi trọng lời nói của ông ta hơn bản thân hắn rồi sao ?!!
Trong mắt mẹ con không bằng hắn nữa sao ?!!
Hay là bị hình ảnh kia làm ờ nhạt rồi …
Giương đôi mắt hằn học đỏ hoe lên nhìn mẹ …
Hắn có cảm giác như có thứ gì mằn mặn sắp tràn qua nơi khóe mắt …
Một luồng cay xè bỗng sộc lên nơi sống mũi … Hít một hơi dài … Kyoshi bất ngờ lao ra khỏi cửa, không thèm ngoảnh lại nhìn tới lần thứ hai.
Bà từ từ khụy xuống … Cảm giác tái tê lan tràn toàn cơ thể khi đối mặt ánh mắt hằn học của thằng con trai … Lần đầu tiên nó dám hỗn với bà như thế !! Lần đầu tiên nó dám nhìn bà bằng ánh mắt rực lửa như thế !! Vì một đứa con gái mới quen sao ?!!! Tim bà đau …
……………………..
Đã hai ngày kể từ khi mẹ nói không cho hắn gặp Kimio nữa, tuyệt nhiên … cũng không thấy sự xuất hiện của con bé ở bất cứ đâu. Làm cách nào cũng không liên lạc được, điện thoại thì tắt máy, gọi đến nhà thì không ai nghe, trường học dường như đã bỏ. Lòng hắn bỗng nhiên rực trào những nỗi niềm lo lắng như lửa đốt, khó chịu vô cùng … Kyoshi quyết định tới tận nơi để tìm kiếm !!!
Đứng trước căn nhà màu xanh xinh xắn nhưng ảm đạm, thậm chí còn chẳng thấy bóng người ra vào, qua lại nơi đây … Hay là sai địa chỉ ?! Mà thôi, cứ bấm chuông thử xem cái đã. Thông tin này đúng mà ~_~!
………….
"Kính coonggggggg !!!"
"Kính coongggggggggggggggggg !!! "
….
Tiếng chuông cứ vang lên từng hồi mà chẳng thấy ai ra mở cửa, Kyoshi bắt đầu thấy người bực bội ! Chưa bao giờ hắn phải chờ đợi ai lâu như thế !!! Chỉ có con bé thôi đấy =.="!
…………
[ Ở trong nhà … ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui