Nhìn vào đồng hồ, đã 9 giờ 30. Tôi bỏ sách vở vào cặp ra về.
Tôi về như vậy mà cậu ta vẫn không hề nói một câu dù là tạm biệt.
Đi trên con hẽm nhỏ, đèn mập mờ, vừa đi tôi vừa lảm nhảm về chuyện ở nhà Tùng.
- Đúng là đồ làm phách, đồ hống hách ...
Đang đi đến chỗ cái cây trước nhà, có cái gì nhảy phóc ra làm tôi giật mình. Tôi chợt nhận ra đó là Nhi.
- Cậu làm mình hết hồn.
- Bộ hết trò chơi hả nàng ?
Nhỏ Nhi nói vẻ mặt ngây thơ, vô tội
- Mình chỉ quan tâm thôi mà!
Rồi nó lại chuyển sang ánh mắt đầy nghi ngờ
- Mà cậu đi đâu bây giờ mới về.
Nhỏ cười lên khó hiểu :
- Có phải là đi hẹn hò không ta ...
Tôi gác mọi chuyện sang một bên.
- Không có...
Tôi đẩy nhỏ sang một bên rồi bước vào nhà để lại cho nó một câu :
- Thôi đi ngủ đi nàng...ngủ ngon.
Mọi việc lại trở về như ban đầu tôi vẫn ngủ dậy muộn và nhỏ Nhi sang nhà gọi.
Nó lại đặt câu hỏi, tôi phải gọi nó là " Cô nàng thắc mắc " quá.
- Hai hôm nay cậu bị sao thế ?
- Bộ rắc rối về tình yêu hả ?
- Chàng giận nàng hả?
Tôi đáp ngắn gọn :
- Không có.
Nó cứ lèo nhèo mãi :
- Thôi mà.
- Kể cho tớ nghe đi, chắc chắn là có chuyện gì nên mới khiến " Linh nhà ta " thay đổi bất thường như vậy.
Tôi bắt đầu thấy hơi bực vì sự phiền phức của nhỏ
- Đã bảo không có gì mà.
- Thì chẳng có gì chỉ là mình có việc làm thôi mà.
- À...ra là vậy. ( Nhỏ nói )
- Vậy mà cứ dấu.
Nhỏ lại tiếp tục lèo nhèo.
- Ê...việc gì á? Kể nghe coi.
Tôi ngại ngùng.
- Mình...làm gia sư.
Nhỏ thốt lên:
- Whatttt? ... cho ai?
Tôi thản nhiên trả lời :
- Tùng...Trương Mã Tùng.
Nhỏ nói với vẻ không còn tin vào tai mình.
- Không thể tin được...
- Cậu đùa à!
Tôi nhún vai hơi chề môi
- Không.
Tôi gạc mọi chuyện sang một bên.
- Đi học thôi trễ rồi.
Vừa nói vừa kéo tay nhỏ. Nhỏ này thiệt là rắc rối mà.
Hôm nay lớp tôi có tiết thể dục, cả lớp tập trung ra sân sau của trường. Thầy Trân ( thầy thể dục ) thôi kèn tập hợp học sinh lại rồi nói :
- Hôm nay chúng ta sẽ học cơ bản về đòn tự vệ khi gặp cướp hoặc kẻ xấu.
- Thầy làm mẫu các em làm theo nhé!
- Thầy cần một người để làm mẫu.
Nhìn thoáng qua cả lớp thầy gọi lớn.
- Đại Nhân...lên đây.
Nhân đang say mê nói chuyện thì giật mình.
- Dạ em không biết.
Nhân làm cả lớp được trận cười vỡ bụng, chắc nó cũng quê một cục.
- Thôi...Nhân em lên đây. Cả lớp tập chung nhìn thầy và Nhân.
Thầy cầm thước đưa lên bảo:
- Đây giả sử là con dao.
Đưa cây thước cho Nhân cầm.
- Nhân sẽ là cướp, rồi em đưa dao lên cổ thầy.
- Các em chú ý, khi có cướp đưa dao lên cổ ta, buộc phải đưa tiền không là chúng dọa giết.
- Lúc đó các em đừng sợ mà hãy dùng lực rồi lấy đầu gối đá thẳng vào bụng bọn chúng đang trong lúc chúng đau đớn các em hãy gọi người giúp nhé.
Vừa nói thầy vừa thự hành, đá nhân một cái ngay bụng. Thầy còn nói :
- Cho chừa cái tội không tập trung.
Cả lớp lại được trận cười.
- Được rồi cả lớp im lặng. ( Thầy nói )
- Bây giờ thầy sẽ chia 2 người một nhóm. Chúng ta sẽ tập thực hành nhưng nhớ là đừng đá bạn mạnh quá nhé.
- Nhân với Hoa
- Nhi với Sơn
- Lan với Long.
- Kiều với Luân.
- Linh với Tùng...
Tôi giật thót cả người khi nghe tên mình với Tùng một nhóm. Tôi đứng như trời trồng nhìn mấy đứa khác thực hành, còn mình thì đứng im không dám nhúc nhít.
Chợt Tùng lên tiếng
- Sao? Sợ tôi à!
Tôi dần thấy bực mình, nắm cổ áo Tùng cho hắn một đá vì thái độ xất xược và vì chuyện tối qua. Tinh tôi hay nói nãy hễ ai làm tôi bực mình là chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Tự nhiên một bạn nữ trong lớp la lên.
- Áaa...Linh đánh Tùng kìa.
Mọi ánh mắt nhìn về phía tôi khiến tôi bắt đầu thấy sợ. Nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
- Sao đâu chứ, ai bảo hắn dám...
Chưa nói dứt câu thì đám đông ồn ào nói câu gì đó.
- Cô ta gan thiệt. Dám đánh cả con trai của tập đoàn SINOCHEN. Lần này chắc chắn có chuyện xảy ra rồi.
Lúc này tôi mới sợ tím mặt, ngồi bệt xuống đất không dám nói gì và cũng không dám cử động.
Tiết học kết thúc cũng là lúc tan học, tôi vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện lúc nãy.
Đang đi đến cổng trường thì tôi thấy...
Mời các bạn đón xem chương 5.