Nhìn dáng vẻ Tùng lúc học bài rất là dễ thương. Bình thường thì cậu ta có vẻ rất bảnh kiểu mấy chàng trai lạnh lùng trong phim Hàn vậy. Nhìn dáng vẻ của Tùng được một lúc bỗng nhiên tôi thấy con tim mình có chút gì đó dao động.
- Cậu cứ học đi , tớ vào nhà vệ sinh mốt chút.
Tôi lấy cớ vào nhà vệ sinh để che lấp lòng mình. Tôi sợ rằng mình sẽ rung động trước bộ dạng của Tùng hiện giờ.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay 9 giờ 27, tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh.
- Hết giờ rồi tôi về đây.
Xách cặp bước khỏi phòng tôi đển lại cho Tùng một câu :
- Những ngày sau cậu nhất định phải học hành đàng hoàng như vầy nhé !
Cậu ta không nói gì, vừa bước xuống cầu thang cô Nhu đã đứng trước mặt tôi. Vẻ mặt có vẻ đang trông chờ điều gì đó ở tôi.
- Sao...Tùng có chịu học hành đàng hoàng chưa?
Tôi lễ phép trả lời :
- Dạ rồi ạ!
Cô Nhu thở phào nhẹ nhõm. Tôi lễ phép :
- Dạ thôi cũng tối lắm rồi cháu về đây ạ.
Nói xong tôi bước ra về, vì tay quá chịu không nổi tôi ghé vào một hiệu thuốc tay để mua thuốc giảm đau.
Ngồi xuống chiếc ghế đá ở công viên dưới ánh đèn mờ ảo, tôi mở chai nước suối ra bỏ thuốc vào miệng uống.
- Chà cảnh đem đẹp quá !
Vừa nói toi vừa ngắm nghía bệ phun nước ở công viên ánh đèn đường chiếu qua dòng nước trong xanh khiến cảnh vật mờ mờ ảo ảo đẹp vô cùng.
Đang thích thú ngắm cảnh thì từ phía sau có người dùng một miếng vải bịp mũi tôi, trên miếng vải hình như có thuốc gây mê. Cảnh vật xung tôi bắt đầu mờ dần, tôi bị dính thuốc mê nên ngất xỉu.
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình ở trên giường của tôi, đầu thì đau nhức như muôn vàn cây kim đâm vào.
- Tôi vẫn còn nhớ chuyện tối qua nhưng có chuyện gì xảy ra lúc tôi bị ngất.
- Tại sao tôi lại về nhà được.
Tôi nghĩ thầm.
Đang trong lúc thắc mắc về chuyện tối hôm qua, thì ngoài cửa có tiếng gọi lớn.
- Linh ơi ! Dậy đi ...
Tôi vội vàng xuống mở cửa, nhỏ lèm bèm :
- Giờ mới chịu dậy à ?
- Mau lên súc miệng rồi còn đi học.
- Cậu không định đi ăn sáng à?
Tôi chậm ra bước lên phòng chuẩn bị đi học.
Đi đến đầu ngõ tôi mới hỏi Nhi :
- Cậu biết tại sao hôm qua tớ về nhà được không?
Nhỏ hỏi vẻ bất ngờ, trố mắt nhìn tôi :
- Cậu không nhớ gì à ?
Tôi lắc đầu :
- Không ...
Nhỏ hỏi lại :
- Không nhớ thiệt đấy à ?
Tôi cau mày :
- KHÔNG...
Nhỏ bắt đầu tủm tỉm cười. Tôi lại cau mày vẻ khó chịu.
- Này cậu bị sao vậy?
- Thế rốt cục có biết không.
Nhỏ ngưng cười mặt chuyển sang vẻ nham hiểm :
- Uừ... thì có.
Tôi hớn hở lấy tay nhỏ :
- Vậy kể ình nghe đi. Hôm qua xảy ra chuyện gì?
Nhỏ lại vẻ nham hiểm.
- Hôm nay cậu bao tớ ăn sáng đi rồi tớ kể cho.
- Thôi được...bao thì bao. ( Tôi nói )
Vẫn quán ăn thường ngày, vẫn là món mì đen quen thuộc. Khi thấy nhỏ ăn xong tôi lay tay nhỏ.
- Rồi kể đi.
Nhỏ vẻ uy nghiêm, còn dặn tôi :
- Nghe cho kĩ nè!
- Chuyện là thế này ...
Zing Blog