【Chơi một ván nữa 】
Mạc Bắc nhìn tin nhắn vừa gửi tới.
Hình như có cái gì đấy sai sai thì phải, có vẻ giọng điệu đối phương không còn đáng yêu như vừa nãy nữa, cô trầm ngâm gửi lại hai chữ: 【Ai vậy?】
Phong Nại hơi nhíu mày, đầu ngón tay cọ xát màn hình, đáy mắt chợt lóe lên một cái, hồi lâu sau mới đánh chữ: 【Tiểu ca ca, anh hỏi vậy là sao?】
Hừ, giọng điệu nói chuyện của em trai hắn, thật sự......!Khi bắt chước, hắn tự nghe cũng muốn muốn nổi da gà.
Nhận thấy sự quen thuộc, Mạc Bắc cũng không hoài nghi nữa, cô nói: 【Không có gì, cũng không còn sớm nữa, hôm nay chơi tới đây thôi, đi ngủ đi.】
Lạnh nhạt như vậy? Phong Nại lười biếng dựa vào tường, lơ đãng hỏi:【Tiểu ca ca, vậy ngày mai chúng ta lại chơi tiếp nha, được không ạ? Nhaaaa!】
Ngày mai? Mạc Bắc nhìn thời khóa biểu một chút: 【Ừ, 7 giờ tối mai anh sẽ online.
】
Dễ dãi như vậy? Phong Nại lại nhìn thoáng qua bảng chiến tích vừa rồi, ngón tay thon dài lại gõ gõ: 【OA! Vậy tối mai nha, em chờ anh.】
Mạc Bắc 【ừ 】 một tiếng, dù sao Tiểu Lâm vẫn còn là một đứa trẻ, chợt nhớ lại những lời trước kia sư phụ từng dạy cô......phải dịu dàng với trẻ con....
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn đi: 【Ngủ ngon, moah moah.
】
Nà ní?
Phong Nại ngớ người.
Đường đường là một thằng con trai.
Hắc có nằm mơ cũng không bao giờ sử dụng hai từ "moah moah" này.
Chỉ chúc ngủ ngon thôi mà, bộ dạng lại khác em trai hắn hoàn toàn.
Cho nên thằng nhóc Phong Lâm kia ngày thường bán manh cái quái gì?.
Phong Nại nhíu đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi nhếch lên, cánh tay buông thõng, bộ dạng mệt mỏi, tóc đen hỗn độn dán trên trán, như vô tình cố ý để lộ xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, hắn tùy tiện ném điện thoại sang một bên, chậm rãi nhắm mắt.
Mạc Bắc không xem điện thoại.
Haizz, mai cô còn phải dậy sớm đi học nữa...
Ngày hôm sau, 7h30p.
Đám học sinh lục tục lấy bữa sáng ra ăn, đập vào mắt bọn họ là thân ảnh thiếu niên ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm sách Tiếng Anh.
Đm, sữa đậu nành trong hộp cũng muốn phi ra rửa mắt cho họ.
Vô lý!
Sao Mạc Nam lại ở đây vào giờ này?
Ngày trước, có hôm nào mà cậu ta không đến trễ đâu cơ chứ!
Thời buổi bây giờ học sinh hư cũng biết chăm chỉ học hả?
Đám con trai trong lớp đều có ý nghĩ như vậy.
Nhưng mấy bạn nữ...
"Đm đm! Trai đẹp! Móa ơi đẹp trai vãi! Sao trước đây tớ không biết cậu ta lại đẹp trai như vậy? Tớ muốn làm bạn gái cậu ấy aaa, cầu đồng ý!"
Bị nhiều người nhìn như vậy, Mạc Bắc cũng không quan tâm, mỹ thiếu niên an tĩnh như ngọc.
Thiếu niên không mặc vest như hôm qua mà mặc đồng phục thống nhất của Nhị Trung.
Khóa áo bị kéo lên trên cùng nên chỉ lộ ra xương quai hàm thanh tú.
Cánh hoa theo gió mà bay tới, bay mãi vướng trên mái tóc người thiếu niên, Mạc Bắc đưa tay lấy xuống, ôn nhu thổi đi.
Nữ sinh trong lớp: AAAAAAAA!
Sao có thể đẹp trai như vậy chứ!
Triệu Kiện Kiện gặm bánh bao bước vào lớp:"!!!" đến bánh cũng muốn rớt ra ngoài.
WTF?
Nam ca?
Sớm vậy đã đi học rồi sao?
Vô cmn lí!!!
Sáng nay mẹ cậu cầm chổi lông gà kéo tai bắt cậu dậy, rõ ràng lúc đó còn sớm mà.
7 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới vào lớp.
Vậy mà Đại Vương trốn học – Mạc Nam đã đến trước rồi!
Lại còn mặc đồng phục!
Từ đầu đến chân đều toát ra khí thể: Tôi là học sinh ngoan
Đã như vậy thì còn đánh nhau với Nhất Trung kiểu gì được nữa!.