Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

" tỷ, tỷ thật sự tức giận sao? bản thân tỷ tự biết con người của tỷ phu là như thế nào rồi mà, còn giận dỗi với tỷ phu." Tiểu Liễu cười nói.

Tiểu Đào yên lặng thở dài: " hắn không thì thế nào, ta tự mình không chịu được, không được sao?"

" tỷ đây là lo thừa, cảm thấy hiện tại tỷ phu có tiền đồ, sẽ liền xảy ra chuyện gì kia sao, thật ra chuyện gì cũng không có, cuộc sống hiện tại có khác mấy so với lúc chúng ta ở quê sao?"

" Tiểu Liễu muội không biết, hiện tại không có chuyện gì, về sau có nha hoàn cũng không biết trước được. viện đối diện nhà chúng ta, tức phụ trẻ tuổi xinh đẹp trang điểm lộng lẫy, muội đã từng gặp chưa? Chính là tiểu thiếp của sư gia vương phủ, là nha hoàn Vương gia thưởng cho hắn, sau không phải là thành như vậy sao?" Tiểu Đào cảm thấy không phải là nàng không tin hắn, nhưng mà ví dụ đang sống sờ sờ trước mắt lượn lờ hàng ngày, làm nàng không thể không lo lắng được.

Tiểu Liễu nghĩ nghĩ, lại chậm rãi lắc đầu: " chuyện này là do người, tỷ phu không phải là loại người như vậy, sẽ không làm chuyện này, tỷ cứ yên tâm đi."

Tiểu Đào cũng không dám hoàn toàn yên tâm, cúi đầu suy nghĩ một lúc,mới nói: " còn không phải là trông con nấu cơm thôi sao? ta làm được, ở trong thôn, có nàng dâu nào mà không như vậy đâu, nếu thật sự không được, liền mang Anh tử tới đây ở đi, tới đây nhìn việc đời cùng Cố Hiểu TÌnh học thêu hoa viết chữ, tương lai về quê cũng có thể dùng được."

Tiểu Liễu vui mừng: " được nha, thật là ý kiến hay, sao muội lại không nghĩ tới chuyện đưa Anh Tử lên đây? Muội ấy còn nhỏ, không giống ta, đã gả chồng làm nương, tuổi của muội ấy có thể học chữ lại học được thêu thùa. Hơn nữa, chúng ta cũng phải học viết chữ. Tỷ, chúng ta nếu muốn làm buôn bán lớn, không học chữ thì làm như thế nào được?"

Tiểu Đào gật đầu: " đúng vậy, chúng ta cũng học, ta vừa rồi đã nghĩ, cùng tỷ phu của muội tức giận là ta không phải, hắn cũng không làm sai chuyện gì, nhưng là hắn hiện tại có tiền đồ, trong lòng liền thấy không yên, thật sự chính là ta không có tiền đồ, cho nên mới không tự tin. Nếu chúng ta trở thành những nữ nhân có bản lĩnh, có thể viết chữ đánh đàn, có thể thêu hoa, lại mở cửa hàng buôn bán, ta đây còn phải sợ cái gì nữa?"

" đúng rồi, đúng rồi." Tiểu Liễu cao hứng vỗ tay: " tục ngữ nói, người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng chỗ thấp mà chảy, trước kia chúng ta ở trong thôn nhỏ, không có cơ hội đi đọc sách viết chữ, hiện tại có cơ hội, liền phải học thật tốt, chúng ta làm mua bán, kiếm thật nhiều tiền, muốn mua quần áo trang sức xinh đẹp gì cũng được, đều không cần lo lắng, trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, còn lo lắng mấy nha hoàn kia bò được lên giường sao? xem ta có bóp chết nàng ta không."

Tiểu đi ra ngoài cửa gọi Trần Mẫn Đạt đi vào, đứng trước mặt tỷ tỷ nói: " chúng ta muốn học viết chữ, tương lai buôn bán cũng có chỗ tốt, chàng dạy chúng ta đi."

Trần Mẫn Đạt nhận lấy con trai, ôm vào ngực cười: " được, khó có lúc hai người có tinh thần hiếu học như vậy, ta cũng không khách khí nữa, da mặt dày làm phu tử dạy học một lần, dạy chữ hai thương nhân lớn."

Tiểu Đào ngượng ngùng mà xua tay: " đệ mau thôi đi, cái gì mà thương nhân lớn, bát tự còn chưa được một nét đâu, cửa hàng cũng chưa có được, còn phòng ở không biết ở đâu."

" ai, đúng rồi tỷ, người vẽ cho a Huyên ở đâu? Hai ngày nay bệnh của thạch đầu đã tốt hơn rồi, chúng ta dẫn đi vẽ cho nó một bức. 50 văn tiền tuy rằng quý, nhưng đứa bé lớn nhanh, cũng không trở về được dáng vẻ lúc đầy tháng." Tiểu Liễu hưng phấn mà nói.

Không chờ Tiểu Đào trả lời, Trần Mẫn Đạt liền giành trước nói: " nàng muốn vẽ con sao? còn muốn tốn 50 văn tiền? Phí tiền này làm gì, không phải họa sư đang đứng trước mặt nàng đây sao? tới đây tới đây, ta sẽ vẽ cho con trai chúng ta một bức thật đẹp."

Tiểu Liễu kinh ngạc mở lớn mắt: " ai nha, không nghĩ tới nha, cha thạch đầu nhà chúng ta bản lĩnh thật lớn, còn vẽ được tranh. Thành thân lâu như vậy, cũng không thây chàng vẽ cho ta được một bức!"

Trần Mẫn Đạt gãi đầu, ngượng ngùng nói: " trước kia, là cha bắt ta đi đọc sách, ta không muốn đọc, sau khi về nhà, liền đem giấy sách bút mực cất sạch rồi. Đã hơn một năm, căn bản là không nhớ được chuyện vẽ tranh cho con, thật sự ta vẽ cũng không tệ đâu, tới đây, ta vẽ một bức cho con nàng nhìn xem."

Trong tiểu viện có một gian thư phòng, bên trong có đầy đủ bút giấy mực, vương phủ đều chuẩn bị những đồ này cho khách ở lại, cũng không có quan tâm đến chuyện nhà Hoắc Trầm ở đây có dùng tới những thứ này hay không.

Vì thế Trần Mẫn Đạt chặn giấy mài mực, múa bút phác họa, ở trước mặt thê nhi bộc lộ ra tài năng nhỏ của mình.

Tiểu Đào thấy hắn vẽ được một nửa, lại nghĩ tới nhà mình cũng chưa có một bức nào chung cả nhà, liền đi ra khỏi phòng, đi tới cửa nhà Cố trường sử tìm Hoắc Trầm cùng a Huyên.

Cố phu nhân đương nhiên là không tiện ở cùng một chỗ với Hoắc Trầm mang mấy đứa trẻ chơi để cho Cố Hiểu Tình nhìn muội muội cùng a Huyên chơi đùa, Hoắc Trầm ở bên cạnh yên lặng nhìn ánh mắt ôn nhu như nước.

Cố Hiểu Tình vừa mang theo muội muội chơi đùa, vừa dạy Tam Tự Kinh: " Nhân chi sơ, tính bản thiện, nhân chi sơ, tính bản thiện...."

Hiểu Tình biết là hai muội muội quá nhỏ, dạy cũng không nhớ được gì, liền lặp đi lặp lại hai câu trước.

Từ xa đã thấy được nương tử đi tới, Hoắc Trầm trong lòng khẽ giật, xoạch một chút liền rơi xuống, Tiểu Đào chịu chủ động tới đây, có thể chứng minh rằng nàng không tức giận. Hắn cười hì hì đi lên: " Tiểu Đào, nàng tới rồi, Hiểu Tình dạy a Huyên nhà ta niệm sách đấy, nàng hỏi xem, con gái có nhớ được không?"

Tiểu Đào biết hắn đang cố tránh đi vấn đề ban nãy, nên cũng không cùng hắn giở tính tình ra, chỉ kéo tay nhỏ của a Huyên, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi: " a Huyên, con cùng tiểu tỷ tỷ học được cái gì?"

A Huyên thấy nương tới, cười ngốc ngẩng đầu lên, ngây thơ nói: " nhân chi sơ, tính bổn thiện...."

Khóe miệng Tiểu Đào nhếch lên, vui mừng nở nụ cười: " a Huyên nhà ta thật lợi hại, nhỏ như vậy, đã đọc được chữ nha, đi, chúng ta đi về nhà, dượng của con vẽ cho thạch đầu một bức tranh, để hắn lại vẽ cho a Huyên của chúng ta một bức được không?"

" được, không cử động, rất đẹp!" lần trước ở trên phố, thời điểm vẽ tranh, nương dặn bé như vậy, nếu không cử động, sẽ có tranh đẹp, sau đó a Huyên thấy được tranh kia cảm thấy rất mới lạ.

Ba người vừa về nhà, Tiểu Đào liền giải thích với Hoắc Trầm: " a Huyên nhà ta thật thông minh, lần trước mang a Huyên đi vẽ ngoài phố, ta nói qua với con hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ. Hai năm nữa lại đi vào thư viện đọc sách, a Huyên về sau chắc chắn sẽ là một cô nương có học vấn, không giống như ta cùng Tiểu Liễu đều là người không biết chữ.""

Hoắc Trầm thấy nương tử chịu nói chuyện với mình trong lòng cực kì cao hứng, liên tục gật đầu, phụ họa nói theo: " đúng vậy, người trên trấn chúng ta không có mấy người biết chữ, thật ra chuyện này không thể trách nàng cùng Tiểu Liễu được, nếu không phải sư phụ ta biết chữ sau đó dạy ta được mấy chữ thì ta một chữ to cũng không biết được đâu, nhưng mà chắc chắn con gái của chúng ta so với chúng ta giỏi hơn rất nhiều."

A Huyên tay trái nắm lấy tay nương, tay phải nắm lấy tay cha, tung tăng nhảy nhót ở giữa, đặc biệt vui vẻ. Miệng nhỏ còn a ê nói chuyện, tuy rằng ý chính của câu chuyện không rõ là gì, nhưng hai người lại đặc biệt thích nghe.

Rất nhanh đã đi tới cửa, liền thấy sư gia ở viện đối diện đang dẫn theo ái thiếp Quý thị đi ra, phía sau còn có nha hoàn nàng đã gặp ngày hôm ấy.

" ai nha, Hoắc thợ rèn, khuê nữ nhà các ngươi thật làm người khác yêu thích, nha đầu, gọi bá bá đi, ta cho con đường viên ăn."

Phong sư gia vừa đen vừa béo, nhìn thật sự không thể nào cho người ta thích được, nhưng hắn lại thích cười. Cười rộ lên thịt trên má đều dồn lại, đem mắt thành một đường thẳng nhỏ tìm có chút khó.

A Huyên nhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy đặc biệt thú vị, nhếch miệng cười lên, dù Tiểu Đào cùng Hoắc Trầm nói thế nào cũng không chịu gọi bá bá.

" đứa nhỏ này...." Hoắc Trầm bất đắc dĩ cười cười, cũng không răn dạy a Huyên, liền nhận lỗi với người: " nha đầu nhày lớn rồi, không dễ dỗ nữa, lúc nhỏ nói gọi ai cũng gọi, ngài đừng trách tội."

Phong sư gia cong lưng, nhẹ nhàng nhéo nhẹ trên khuôn mặt béo của a Huyên: "không có việc gì, bá bá thích tiểu nha đầu, không gọi cũng được, bá bá cũng thích."

A Huyên bị một người lạ nhéo mặt, có chút thẹn thùng, ném tay cha, liền nhào vào ngực của nương, Hoắc Trầm sợ hãi ôm a Huyên lên: " a Huyên cẩn thận một chút, con đừng làm bị thương em bé trong bụng nương, về sau cũng không nên nhào vào ngực nương như vậy nữa được không?"

Quý thị sửng sốt, lập tức ghen ghét nói: " thật hâm mộ nhà các ngươi nha, nhiều hài tử như vậy, thật náo nhiệt. Có phải có bí quyết gì không? nếu là có, thì không nên giấu đi a, chúng ta là bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu có thứ tốt nên nói với chúng ta."

Tiểu Đào ngượng ngùng nói với người ngoài chuyện này, liền đỏ mặt tránh sang một bên, dựa vào thân hình cường tráng của trượng phu ngăn lại. Hoắc Trầm hàm hậu cười: " nào có bí quyết gì, đơn giản....chính là sinh hoạt ăn uống điều độ."

Đây chính là hắn nói ra lời rất uyển chuyển rồi, thật sự hắn chính là muốn nói, đơn giản là buổi tối lăn lộn nhiều một chút là được.

Vào tới cửa nhà mình, liền thấy Trần Mẫn Đạt đã vẽ xong tranh cho thạch đầu, tiểu hài tử trên giấy vẽ rất đẹp, rất sống động, giống hệt như thạch đầu, không khác tí nào. Tiểu Liễu cầm bức tranh lên, ngó trái ngó phải, lại khen nam nhân nhà mình được việc: " vẽ thật tốt, không nghĩ tới, chàng còn có bản lĩnh này đấy. Lúc trước chàng ngốc ngốc chỉ biết đưa ta xương lợn, lúc ấy nếu vẽ cho ta hai bức tranh, ta đã sớm ngưỡng mộ chàng không kịp rồi."

Trần Mẫn Đạt ôm con trai cười ha ha: "chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, hiện tại ngưỡng mộ ta vẫn kịp đấy, chưa muộn lắm."

Thấy muội phu đắc ý như vậy, Hoắc Trầm liền khó chịu, chua lòm nói: " Tiểu Liễu nói rất đúng, bản lĩnh tốt như thế này trước kia sao không bày ra? ngươi nhìn ta đi, Tiểu Đào thấy ta đánh nồi sắt, kéo, trâm cài lập tức ngưỡng mộ ta không kịp kìa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui