Đại Thúc Có Yêu Khí

Vùng núi U Minh, mây trắng lượn lờ. Kiếm khí bay lượn lóe sáng ngập trời. Một người mặc áo xanh đang múa kiếm, cánh tay áo rộng phất phới, giống như cánh chim bay lượn. Mái tóc dài chỉ đơn giản cài chiếc trâm ngọc tung bay trong gió. Giữa mi tâm là một điểm chu sa đỏ thẫm.

Liễu Khanh Nhan dùng tay áo rộng thùng thình cản trở từng đợt gió thổi lạnh thấu xương, đứng nhìn về phương xa.

"Khanh Nhan......"

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau truyền đến, thân ảnh màu xanh nhạt có chút chần chừ, sau lưng một luồng gió lạnh đánh úp lại. Phía bên phải lẳng lặng xuất hiện một người mặc áo bào đen huyền.

Một thanh đại cự kiếm màu đen tuyền lơ lửng trên không trung, nam nhân thấy mình trốn không khỏi.

Nam tử mặc huyền bào gương mặt thon dài, tóc bay tán loạn, bắt lấy cánh tay nam nhân áo xanh. Một đôi mắt lạnh như băng hơi rung động, đồng tử màu đen lóe ra tia khó hiểu, nhìn chằm chằm vào tu chân giả áo bào màu xanh nhạt.

"...... Lạc Uyên, ngươi cũng hạ sơn."

Liễu Khanh Nhan có chút kinh ngạc. Minh Lạc Uyên của Sơ Vân Quan chính là nổi tiếng xa gần. Nhưng là người lãnh đạm, từ trước đến nay ít nói, không thích ai tới gần, âm lãnh lại cuồng vọng. Cao nhân phương nào có năng lực, lại mời được hắn xuống núi?

"...... Vâng......"

"Tiểu sư thúc, Minh sư huynh các người phi thân thật là nhanh!"

"Tiểu sư thúc!"

"Tiểu sư thúc!"

Đệ tử Sơ Vân Quan nhìn thấy nam nhân áo bào xanh nhạt, đều dừng lại chấp tay lễ phép chào hỏi, Liễu Khanh Nhan cười nhạt.

"Các vị sư điệt, lần này hàng yêu trừ ma phải dựa vào mọi người."

"Tiểu sư thúc chỉ cần người nói một câu, chúng con sẽ xông lên cùng người hàng yêu phục ma."

"Có thể cùng tiểu sư thúc xuống núi, chúng tiểu bối đệ tử đã rất cao hứng."

Một tiểu đệ tử cười nói, chẳng biết tại sao gáy nổi lên nhàn nhạt phi sắc.

"Hừ!"

Minh Lạc Uyên lạnh lùng nhìn chúng đệ tử chung quanh, phát ra hàn khí sắc bén, muốn ngăn cản họ tiến lên gần nam nhân áo bào màu xanh nhạt. Tất cả đều im lặng, thu lại nụ cười trên mặt, tản ra các hướng.

Minh sư huynh......Chỉ biết ức hiếp tiểu sư thúc, tiểu sư thúc tốt như vậy, Minh sư huynh thật quá đáng.

Tiểu đệ tử kia vẻ mặt không cam lòng rời đi, hơi có chút oán hận mắt nhìn hắc bào nam tử.

"......"

Liễu Khanh Nhan thở dài bất đắc dĩ nhìn Minh Lạc Uyên. Lại nghe đến một tiếng thét chói tai, lúc này quay đầu không hề nhìn hắc y nam tử, mà gọi Tiên Kiếm từ tầng mây xuống.

Hắc y nam tử chăm chú nhìn thân ảnh màu xanh nhạt từng chút từng chút một biến mất khỏi tầm mắt, con ngươi màu đen ngưng động. Thật lâu, trên không trung truyền đến một tiếng thở dài......

Trong một khu rừng nhỏ gần đó

Tiên Kiếm từ lớn thu nhỏ, Liễu Khanh Nhan đem bội kiếm đeo lên lưng. Đi tới gặp một dòng suối yên tĩnh, định ngồi xổm xuống rửa ráy. Bỗng thấy cách đó không xa trong lùm cây phát ra ánh chớp lấp lóe, một luồng khí màu đen cuồn cuộn bốc lên, còn có tiếng dã thú gào rú thê thảm. Liễu Khanh Nhan trong nháy mắt đề cao cảnh giác, rút Tiên Kiếm ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lùm cây kia.

Vùng phụ cận gần đây, mấy ngày nay đến có yêu nghiệt hoành hành, chỉ sợ nơi đây cũng là nơi yêu nghiệt ẩn náo.

Cẩn thận bước từng bước, tiến từng chút từng chút...... đến nơi luồng yêu khí màu đen khuếch tán ra......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui