Đại Thúc Có Yêu Khí

"Ngươi vì sao không thích? Nếu là trước kia, ngươi nhất định thích tiên giới có cẩm y ngọc thực, có giường cao gối mềm, cũng có tiên đồng tiên nữ hầu hạ. Còn có dư thừa linh khí cùng linh thạch tạo điều kiện cho ngươi tăng lên pháp lực. Thế gian này thật dơ bẩn, có cái gì hay. Ngươi cùng những người phàm trần này ở chung còn giống với cái gì, theo ta trở lại tiên giới thôi...... Giờ đây, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi lại bị......"

"......"

Liễu Khanh Nhan yên lặng nghe nam tử này nói liên tục, trong nội tâm cười lạnh. Nói còn hay hơn hát.

Liễu Khanh Nhan cười không ra tiếng, khóe miệng cong lên. Nam tử kia chưa bao giờ thấy người này lộ ra thần sắc như vậy, chỉ nhìn ngây người, sững sờ không thôi.

"Ngươi xác định là đang nói với ta sao?"

Giọng điệu lãnh diễm đến cực điểm lại mị hoặc............

"Đúng."

"Ngươi cho rằng ta đây muốn như vậy. Ta vì sao phải luân hồi, lại ở trần gian, còn vì sao lại quên? Ngươi cũng đã biết, nếu đã muốn quên tìm lại cũng vô dụng, có lẽ đã hối hận đến cực điểm không muốn liên quan nữa. Những chuyện trước kia ta không còn nhớ, một chút hoài niệm cũng không có, trong đầu không còn một mảnh. Nếu như đã lựa chọn quên chỉ có thể nói rõ chuyện trước kia ta không để ý."

Liễu Khanh Nhan nói rất vô tình, rất tàn nhẫn. Cho dù hai người từng có quan hệ thì cũng đã qua, cũng đã quên sạch sẽ.

Sắc mặt xanh mét một hồi, trắng một hồi, hơn nửa ngày chưa có lấy lại tinh thần, môi tái nhợt yếu ớt run rẩy. Hắn vươn tay, dùng ngón tay trắng gần như trong suốt cố gắng đụng vào gương mặt Liễu Khanh Nhan.

"Ngươi...... Ngươi nói, ngươi không thèm để ý?"

Hắn tựa như không tin vào tai mình, khuôn mặt vặn vẹo lợi hại, môi run rẩy.

"Ngươi, vì sao, vì sao nói như vậy......"

"Đã lựa chọn quên, vậy thì không còn quan trọng nữa, không quan trọng vì sao phải để ý!"

Giọng Liễu Khanh Nhan càng thêm âm lãnh trả lời.

Chẳng biết tại sao trong lòng của Liễu Khanh Nhan sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt muốn trả thù. Nếu không phải bởi vì người này, sao bị tách khỏi Lạc Hồng Bụi và Minh Vũ? Nếu không phải bởi vì hắn, mắt cũng không bị mù?! Hiện tại rơi vào trong tay người lạ lẫm, còn trúng độc...... Bị những thứ này sao không tức giận!

"......"

Liễu Khanh Nhan cảm giác rất rõ ràng người này thở dốc trầm trọng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thân mình run rẩy.

Bốn phía là tiếng nước chảy đinh tai nhức óc.

Liễu Khanh Nhan nhìn không thấy, cũng không biết mình trúng độc gì, pháp lực gần như mất hết, thân thể không dậy nổi, ngoại trừ ý thức còn tỉnh táo, những thứ khác không khác người bình thường bao nhiêu.

Nghĩ đến việc từ nay về sau cả đời ở trong bóng đêm, Liễu Khanh Nhan cảm thấy tương lai mờ mịt, toàn thân rét run.

"Ục......"

Bụng kêu lên, Liễu Khanh Nhan xấu hổ đem mặt hướng sang một bên.

Đáng chết, lúc này là lúc nào mà còn......  đúng là mất mặt.

"...... Đói bụng sao?"

"......"

Sau đó cảm giác có đồ vật chạm vào môi, Liễu Khanh Nhan đề phòng né tránh.

"Là vật gì?"

"Là đan dược, có thể đỡ đói."

Liễu Khanh Nhan bán tín bán nghi, đưa tay chạm vào đan dược, ngửi thấy mùi hương, có linh khí, cũng không giống là độc hại người. Liễu Khanh Nhan miễn cưỡng nuốt xuống.

"Còn nữa không?"

"Cái này không nên ăn nhiều."

"Thật không?"

Quỷ mới tin tưởng. Đúng là keo kiệt.

Nam tử cũng không để ý, liền muốn cởi quần áo của Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan bị hành động đụng chạm của hắn dọa chết khiếp.

"Ngươi... ngươi làm gì?"

Gần đây luôn phát sinh những chuyện kì quái khiến Liễu Khanh Nhan mẫn cảm, khẩn trương tới cực điểm.

Khóe miệng cong cong, nam tử có chút bất đắc dĩ cười cười.

"Ta tất nhiên là giúp ngươi cởi hết quần áo đi, bẩn như vậy chẳng lẽ còn muốn mặc?...... Ngươi đây đề phòng ta, chẳng lẽ...... Ngươi nghĩ tới ta sẽ làm cái gì sao?"

Thấy hai lỗ tai Liễu Khanh Nhan dần dần hồng lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà nam tử cắn một cái.

Mềm mềm, lại có mùi thơm của cơ thể. Mặc Dạ không khỏi hút vài hơi.

"Á......"

Liễu Khanh Nhan toàn thân chấn động, không khỏi co rụt lại. Phát hiện chính mình bị người này khinh bạc, không khỏi muốn mắng chửi, hối hả muốn đẩy người này ra.

"Ngươi.... ngươi muốn làm gì?"

Lời nói lại yếu ớt giống như một chú thỏ con bị chấn kinh, run rẩy đáng thương cực kỳ.

Mặc Dạ đột nhiên phát hiện Ngọc Uyên rất đáng yêu, lần đầu phát hiện chuyện như thế, trong nội tâm không khỏi chấn động, cũng có chút muốn trêu ghẹo.

"Tất nhiên là ta muốn làm vài việc, ngươi còn chống cự cái gì?"

Dùng tay kéo áo trên lưng ra, cái áo vốn ướt nhẹp đã không có đai lưng rất dễ dàng cởi bỏ. Sắc mặt Liễu Khanh Nhan trầm xuống trắng bệch.

Nam nhân này, nam nhân này, sao có thể vô sỉ như vậy!

Liễu Khanh Nhan cực kỳ tức giận, đưa tay muốn đánh người.

"Ngươi dừng tay cho ta! Ngươi là tên khốn kiếp! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Dù cố sức rống lên, nhưng vào tai Mặc Dạ chỉ là nhẹ nhàng như gió. Không chút nào để ý, hơn nữa pháp lực của hắn cao hơn Liễu Khanh Nhan rất nhiều, khí thế kia thoáng cái đã bị áp lực vô hình nhấn chìm. Làm Liễu Khanh Nhan không thể động đậy, chỉ vài cái vung tay, Liễu Khanh Nhan bị lột không còn một mảnh!

"Ngươi! Ngươi!......"

Cả người run rẩy! Liễu Khanh Nhan ngồi trên mặt đất, hai chân khép lại, tận lực co lại thành một đoàn.

"Ngươi cút ngay cho ta! Cút ngay!"

Đã không thấy, pháp lực yếu ớt, còn có bị người đến khi dễ. Bản thân cũng không phải nữ nhân mềm yếu, nhưng trong lòng Liễu Khanh Nhan vẫn cảm giác bị ủy khuất cùng phẫn hận, rất muốn khóc.

Liễu Khanh Nhan biết rõ, người này đang dùng ánh mắt trêu chọc nhìn mình. Liễu Khanh Nhan tình nguyện bị người này dùng kiếm đâm vài lỗ thủng cũng không nguyện bị nhìn như vậy.

"Sao thẹn thùng à?"

Mặc Dạ cười nói.

"...... Ngươi cút ngay cho ta!"

"Ta cút đi, ai chiếu cố ngươi. Ngươi hiện tại rất yếu ớt, toàn thân vô cùng bẩn, tắm rửa nha."

"Không cần! Ta dù bị như vậy cũng không có muốn ngươi tới chiếu cố. Còn nữa ta không phải người ngươi muốn tìm, đem quần áo trả cho ta nhanh lên. Ta có thể xem như không có chuyện gì phát sinh, ta và ngươi không nợ gì nhau."

"Chuyện đã xảy ra sao có thể cho rằng không có xảy ra. Sao ngươi cứ không ngoan như vậy. Ngoan, nghe lời để ta giúp ngươi tắm rửa, ngươi xem ngươi bẩn thành cái dạng gì."

"Ta, ta......"

Còn chưa kịp nói xong, cả người liền rơi vào trong một lồng ngực, sau đó giống như đứa bé bị người lớn ôm. Mà...... bởi vì không có mặc quần áo làn da càng mẫn cảm. Liễu Khanh Nhan từ trước đến nay chưa từng cảm giác xấu hổ như bây giờ.

Toàn thân run rẩy, mặt của Liễu Khanh Nhan nóng như phát sốt.

Khẳng định là bị bệnh rồi, bằng không sao phát lại như vậy.

Thân thể trần truồng, ngồi ở trên đùi một nam tử, đáng sợ hơn chính là Liễu Khanh Nhan cảm giác được nam tử kia hô hấp càng lúc càng nhanh hơn, trống ngực cũng đập nhanh hơn.

"Ngươi, ngươi......"

Người này thật là tắm rửa cho mình sao? Tay cứ sờ mó, còn có cái gì đó cực nóng đâm vào mông.

Đã trải qua một lần, Liễu Khanh Nhan đã biết là nam nhân không cần đao không cần kiếm, cũng có thể dùng thứ khác đâm người.

Liễu Khanh Nhan cảm giác mình đã khóc.

"Ngươi nếu còn nói, ta liền hôn ngươi, hôn đến khi ngươi nói không ra lời mới dừng lại."

"......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui