Đại Thúc Có Yêu Khí

Liễu Khanh Nhan dường như không có cảm nhận được người nào đó cứng ngắc, y như cũ lang lảnh nói.

"Nếu như, ngươi làm không được vậy thì xin mời buông tay."

Lời này nói đủ uyển chuyển, cũng không có gay gắt. Lạc Hồng Bụi còn xém chút vỗ tay tán thưởng. Khanh Khanh thật sự làm rất tốt, đối với người này nên như vậy!

Mắng hung ác vào!

Đừng có lưu tình!!!

Lạc Hồng Bụi dùng ánh mắt mãnh liệt cổ vũ, hai tay duỗi ra làm tư thế chuẩn bị nghênh đón Khanh Khanh từ nam tử kia về!

Mặc Dạ cười lạnh.

Dùng sức giam cầm người trong ngực, nói nhiều như vậy quanh co lòng vòng, còn không phải bảo hắn buông tay sao.

Lạc Hồng Bụi vui vẻ, cho rằng nam tử sẽ thật sự tức giận sẽ bỏ Khanh Khanh của hắn ra. Nhưng cái hắn đón được là một cái chân, lập tức bị đá.

"Buông tay sao? Trong đời của ta chưa từng có cái từ này, trong tam giới còn có cái gì ta không lấy được!"

Lời của Mặc Dạ có thể nói là cuồng vọng. Nhưng Lạc Hồng Bụi biết rõ người này nói được làm được.

"......"

Liễu Khanh Nhan cảm thấy đầu óc ong ong vang lên, như xuất hiện ảo giác. Bá đạo như vậy, ngang ngược vô lý, hình như thật lâu thật lâu trước đây từng có người nói qua với mình như vậy.

Cuồng vọng, bá đạo......

"Ngươi không buông tay, ta tất nhiên cũng sẽ không."

Cho dù có thua kém cái gì, bất quá tình yêu đối với Liễu Khanh Nhan, hắn lại không ít hơn một phần nào.

Liễu Khanh Nhan nghe mà chỉ cảm thấy mí mắt càng thêm nặng, vậy mà hai người này vẫn lớn tiếng ồn ào. Kỳ thật bệnh này cần yên tĩnh nghỉ ngơi, mà bị hai người này quấy nhiễu thì bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng.

"Khanh Khanh đang bị bệnh, ngươi còn ôm? Còn không mau đem người buông xuống!"

Mặc Dạ kỳ thật đã sớm biết rõ người này sinh bệnh, bất quá hắn thật không ngờ Liễu Khanh Nhan lại bị loại bệnh bình thường này. Chỉ nghĩ nguyên nhân trúng độc, không để ý đến lời nói của Lạc Hồng Bụi. Trong không gian giới hạn tìm hồi lâu lại tìm không được dược liệu phù hợp.

"Sao?"

Lạc Hồng Bụi lo lắng bò qua, Mặc Dạ lúc này đang thẹn trong lòng, cũng không có ngăn cản hành động của hắn.

"...... hình như, không có thứ hữu dụng."

Không thể nghi ngờ là mình đang khó khăn, dược liệu tốt nhất mà mình có cũng không dùng cứu người được.

"Ta xem thử...... mạch đập vững vàng, độc trong cơ thể hẳn là có thể giải trừ, chỉ là thân thể còn có chút sốt, nhiệt độ cơ thể hơi cao......"

Lạnh lùng nhìn Mặc Dạ, Lạc Hồng Bụi quả nhiên là tức giận rồi.

"Ngươi tối hôm qua đối với Khanh Khanh làm cái gì, chẳng lẽ không biết người ta sinh bệnh. Những thứ ngươi mang theo bên mình có làm được cái gì không?"

Ngày hôm qua Liễu Khanh Nhan bị người này mang đi, Lạc Hồng Bụi còn tưởng rằng Mặc Dạ sẽ dùng tiên đan giải độc cho Liễu Khanh Nhan. Bởi vì độc kia mặc dù có chút bá đạo, nhưng thời gian ngắn ngủi, chỉ cần đem độc giải trừ con mắt sẽ tốt.

Hiện tại chẳng những không có giải độc, ngược lại còn phát bệnh. Có thể chỉ là bệnh nhẹ nhưng cũng không thể phớt lờ, đặc biệt là sốt cao, làm không tốt con mắt thật sự sẽ bị mù.

Lạc Hồng Bụi rống to, Mặc Dạ mất hứng. Người này thật sự là làm càn vô cùng, rõ ràng dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng hắn.

Lạc Hồng Bụi cũng mặc kệ người này nghĩ như thế nào, vẫn gào rú.

" Ngươi có biết hay không, con mắt của Khanh Khanh có khả năng thật sự bị mù. Ngươi muốn ồn ào thì cứ tự nhiên, có thể lựa chọn cơ hội thích hợp khác, ngươi làm mắt mù rồi thì Khanh Khanh từ nay về sau phải sống sao đây?"

"Ngươi yên tâm, ta sẽ chữa mắt của hắn, ta tất nhiên sẽ có biện pháp."

"Ngươi?"

Lạc Hồng Bụi hoài nghi.

"Có thể cho hắn một đôi mắt hoàn hảo sao? Ngươi có thể đem tất cả bóng tối biến thành ban ngày sao? Chỉ là tư tưởng của ngươi không phải của Khanh Khanh! Đừng quá ích kỷ!"

"...... Đây là thái độ nói chuyện của ngươi sao? Hồng Trần phải không? Đừng tưởng rằng ta nhân nhượng mà có thể được một tấc lại muốn tiến một thước. Ta nhường nhịn cũng chỉ có giới hạn, không phải đối với ngươi. Ngươi nghĩ ngươi có phân lượng, ta có thể làm người nào đó tỉnh lại không hô tên của ngươi!"

Giọng lạnh lùng uy hiếp.

Lạc Hồng Bụi chỉ là mím môi, không nói lời nào, cúi đầu nhìn người mê man trong ngực Mặc Dạ, âm thầm nắm chặt nắm tay.

"Mắt của Khanh Khanh......"

"Ta tự biết sẽ làm như thế nào."

Hai người đều tự trầm mặc, cùng đợi Liễu Khanh Nhan tỉnh lại. Đáng tiếc từ buổi sáng đến buổi tối, sắc trời lần nữa tối xuống, Liễu Khanh Nhan vẫn không có tỉnh lại, hơn nữa nhiệt độ cơ thể nóng đến đáng sợ. Lạc Hồng Bụi nóng nảy không thôi.

Hắn đi tới đi lui, suy nghĩ biện pháp.

"Không được, ta phải đi ra ngoài."

Mặc Dạ thiếu kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi.

"Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ không biết hắn đang gặp nguy hiểm sao?"

Thời điểm mấu chốt, hai người bọn họ cần thay phiên trông coi. Động này tuy tạm thời tương đối an toàn, nhưng bên ngoài yêu ma giết chóc, nếu có gì thì một người ra ngoài, người còn lại phải ở một bên trông coi.

"Ta đi thái một ít thảo dược trở về, cứ để như thế này ta thật sự không yên tâm."

"...... vậy, ngươi còn không mau đi!"

Mặc Dạ không kiên nhẫn quát, cảm giác người trong ngực hình như khó chịu than nhẹ. Trong nội tâm thầm nghĩ thân thể người phàm thật sự quá yếu ớt.

"Được! Ngươi cần phải trông chừng Khanh Khanh, nếu trở về phát hiện có cái gì sơ xuất, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Mặc Dạ không đếm xỉa.

Lạc Hồng Bụi không có dừng lại thêm, bay ra vách đá thân ảnh hòa vào bóng đêm.

Cúi đầu nhìn người trong ngực, nước mắt Mặc Dạ chảy xuống. Chính hắn cũng không biết cảm xúc mình là gì, khổ sở, hối hận, cùng áy náy.

"Ta không nên như thế, cũng không nên ích kỷ như thế."

Bây giờ nghĩ lại thật sự có chút buồn cười. Hành động trẻ con như vậy chẳng những làm người này không thích, còn làm người này sinh bệnh.

Gặp lại vốn là vui sướng, vì sao đến nỗi như vậy.

Vừa lau mồ hôi trán người này, vừa chuyển pháp lực. Nhưng người này vẫn như thế, ngủ li bì, cũng không để ý, cứ như ngủ vĩnh viễn không tỉnh lại. Như chưa bao giờ từng có hoảng hốt mà phản cảm, khiến cho hắn hối hận không thôi.

Hắn hiện tại tình nguyện để người này mắng, trách cứ hắn, cũng không muốn người này cứ ngủ say, không có bất kỳ sinh khí.

"...... Ngươi không thích, ta từ nay về sau sẽ không làm như vậy, ta sẽ chầm chậm sửa đổi. Ngọc Uyên, đừng tức giận, hết thảy đều là ta không phải."

Trong bóng đêm, giọng Mặc Dạ trầm thấp. Chỉ vì tiếng nước chảy quá to, nên không ai nghe được.

Miệng đắng chát, hết thảy đều là tự tìm, không phải sao. Xúc động cái gì, tức giận cái gì? Đơn giản là không hiểu mà thôi. Hắn khi nào thay đổi......

Lạc Hồng Bụi lần nữa trở lại, là thắng lợi trở về.

Mặc Dạ nhìn hắn mang đầy một lưng, đó là một thân cây thô to, thân cây còn tươi, vỏ cây còn chảy nhựa. Một tay còn cầm một cái chảo, một tay cầm một nắm thảo dược. Nếu Mặc Dạ không có nhìn lầm thì hắn dùng đai lưng buộc cái cây ở trên lưng.

"Ngươi lấy cây này làm chi?"

Nếu không phải người này còn dùng được thì Mặc Dạ đã ném hắn cho đám yêu ma bên ngoài xé nát thành từng mảnh rồi.

Lạc Hồng Bụi lau máu trên mặt, nghĩ thầm lần này đi ra ngoài thật sự không dễ dàng. Hắn cũng không có nghĩ đến thảo dược tìm được rồi, mà có thể bị yêu ma đến quấy rầy. Mà ngay cả hai cái cây khô cũng có yêu ma đến đoạt, thế đạo này hoàn toàn thay đổi rồi.

Bỏ mấy thứ trên lưng xuống, lại thấy quần áo dính đầy máu, cũng bị rách hai ba chỗ. Lạc Hồng Bụi từ không gian giới hạn của mình lấy ra một bộ sạch sẽ mặc vào.

"...... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Mặc Dạ nổi giận.

"Thuốc tiên."

"Thuốc tiên gì?"

Mặc Dạ không hiểu, sau đó liền không nói gì nữa.

Lạc Hồng Bụi từ chỗ yêu giới cướp về dược liệu, còn kiên nhẫn rửa sạch sẽ, bắt đầu bỏ thuốc tiên vào chảo.

Nấu thuốc là chuyện phiền phức, phải canh lửa, phải nấu với lửa cực nhỏ, còn là một thân cây sống. Quá trình có thể nói là gian khổ vô cùng. Mặc Dạ đối với Lạc Hồng Bụi đã bất mãn tới cực điểm.

"Ngươi rốt cuộc có thể hay không đây?"

"Ta không làm? Có bản lĩnh thì làm đi, ta ở một bên đợi."

Hắn là mai thụ, sợ lửa vô cùng, gần đây chỉ một lần tiếp xúc lửa, cũng gần như thiêu sống hắn. Hiện tại bảo hắn nhóm lửa, giống như là châm lửa trên người hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui