Đại Thúc Có Yêu Khí

Ngay khi Lạc Hồng Bụi cho rằng vấn đề này không xong, Băng Cơ ngồi ở đối diện đột nhiên mở miệng nói:

"Bổn mạng của ngươi chính là mai thụ?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì thật là tốt, đã sớm nghe nói mai có hương thơm, ngươi có bổn mạng hoa mai, một thân linh khí chính là mang theo hương khí hoa mai. Nghĩ đến mỗi lần ta tạo mùi cho mực cảm thấy hương chưa đủ đậm đặc, nếu như ngươi đem Mai Hương cho ta, ta liền đáp ứng trị liệu hai mắt Khanh Khanh nhà của ngươi, ngươi xem thế nào."

Tất cả mọi người ở chỗ mày đều thấy nụ cười lộ ra một cỗ tử âm tàn.

Toàn thân Lạc Hồng Bụi phát run. Bổn mạng của hắn là mai thụ, không sai, linh khí cũng là Mai Hương không tồi. Có thể bởi vì Mai Hương mới khiến cho pháp lực của hắn có tinh lọc cùng thuần túy, mới có thể áp chế mấy vạn ác linh ở Thương Ngô Chi Uyên. Vì hắn là mai thụ, mùi thơm là thuần túy nhất, sạch sẽ thấu triệt. Nhưng hắn không có nghĩ đến có một ngày, nguồn gốc của hắn bị người ta dùng làm hương liệu pha mực nước, có thể nói là đáng giận.

"Thôi, nếu không đáp ứng, ta cũng không miễn cưỡng."

"......"

Cắn răng, cực lực nén xuống lửa giận trong lòng, Lạc Hồng Bụi thấy rõ ràng trong mắt đối phương là không để ý.

Đúng, không để ý.

Là xem thường, như người có địa vị cao nên khinh bỉ cùng khinh thường kẻ dưới mình. Loại quan sát chúng sinh như trò chơi, hưởng thụ cảm giác thấy người khác đau khổ giãy dụa. So với Mặc Dạ, tâm tính Băng Cơ thật sự là thái quá hơn.

Muốn đùa bỡn người khác, chứng kiến người khác bị tra tấn trong nội tâm liền cao hứng.

Thôi, nếu như có thể dùng một bộ phận thân thể của mình đổi lấy hai mắt cho Liễu Khanh Nhan cũng không phải quá tổn thất.

"Được, ta đồng ý......"

Mọi người ngồi quanh bàn đá đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lạc Hồng Bụi.

Lan Thương khó hiểu nhìn Liễu Khanh Nhan, ánh mắt có chút phức tạp, đồng thời trong lòng cảm thấy không đáng để Lạc Hồng Bụi làm như vậy.

Mặc Dạ giống như lúc này mới phát hiện Lạc Hồng Bụi có chút năng lực, cẩn thận nhìn hắn một cái.

Tử Hiên yên lặng nhìn thoáng qua, đôi mắt màu tím nhìn về phía trời xanh, ánh mắt lộ ra vẻ bi ai, cũng không biết nghĩ đến cái gì.

Nhân vật chính của cuộc thảo luận là Liễu Khanh Nhan lúc này không có thái độ gì, đoan chính ngồi im, ánh mắt thẳng tắp, cũng không có nói cái gì, tỏ vẻ cái gì. Mà ngay cả thời điểm Lạc Hồng Bụi nói những lời này cũng không có biểu hiện dư thừa nào.

Lạc Hồng Bụi nói xong lời này, còn cẩn cẩn dực dực nhìn Liễu Khanh Nhan, phát hiện người này căn bản không có bất cứ biểu cảm gì, trong nội tâm có cảm giác bi thương nói không nên lời, đồng thời lại có chút ít vui vẻ vì hắn cũng có thể trợ giúp Liễu Khanh Nhan.

"Ngươi biết rõ, ngươi đem bổn mạng chi nguyên cho ta, chi lực tinh lọc của ngươi sẽ ít đi, sẽ mất đi một phần thiện tính, mất đi thứ thuần túy nhất từ nay về sau có thể sẽ là hắc ám. Ngươi không có nghĩ tới con đường sau này sao?"

Lấy đi phần chi lực tinh lọc thì tương đương với tước đoạt bổn mạng thuần lương của Lạc Hồng Bụi, đem tất cả lương tri tách ra. Một cái tánh mạng chỉnh thể sẽ có thiện cùng ác.

Bổn mạng của Lạc Hồng Bụi là thiện, tâm tư thì thuần túy, có thể nói là tâm tư đơn thuần nhất. Trải qua ngàn năm cũng không quên người cứu giúp bởi vì tâm tư thuần túy này, mà ngay cả người bình thường tính kế với hắn, hắn cũng chỉ cười nói.

Ngàn năm trước, kiếp trước của Liễu Khanh Nhan là Ngọc Uyên. Ngọc Uyên tính cách lạnh lùng, bởi vì thân do một đóa hoa sen ở Dao Trì biến thành, lại bị nhốt ngàn năm ở chỗ sâu nhất trong Thiên cung, không có tiếp xúc cùng người ngoài, không biết thất tình lục dục, thiếu tình, thiếu dục. Nhưng khi người này hạ phàm bị người mê hoặc. Tâm tư tương đối đơn thuần của Lạc Hồng Bụi cho rằng người mê hoặc Ngọc Uyên chính là người Ngọc Uyên thích, liền muốn noi theo.

Vì thế, nên đã xảy ra chuyện buồn cười như ở lần đầu tiên gặp mặt Liễu Khanh Nhan. Đáng thương cho Lạc Hồng Bụi bị cho là một người vô sỉ, còn bị Liễu Khanh Nhan lấy kiếm đâm không biết bao nhiêu cái.

Về sau hắn phát hiện Liễu Khanh Nhan xác thực là không thích bộ dáng yêu mị thì chầm chậm buông tha cho kế hoạch ban đầu. Chỉ là tính tình vốn là như thế, nhìn như cực kỳ có tâm kế lại là người bảo thủ nhất.

Lạc Hồng Bụi có thể nói là người trong sáng. Một mực ở Thương Ngô Chi Uyên luyện hóa ác linh.

Buông bỏ lương tri thì dễ sa vào bủn xỉn âm hiểm, dễ trở thành người tà ác.

"Con đường về sau ta chưa có nghĩ qua, ta chỉ hy vọng mắt của hắn có thể sớm nhìn thấy. Còn lại, bất kể là cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều hết sức trợ giúp hắn."

Băng Cơ cười nhạo.

" Một khi ngươi từ bỏ, có lẽ từ nay về sau Khanh Khanh nhà của ngươi sẽ không còn thích ngươi, ngược lại còn muốn giết ngươi. Đến lúc đó hối hận cũng không kịp."

"Đã ta hạ quyết tâm, cũng đã nghĩ đến các loại khả năng. Cho nên, trong chuyện này thì không có gì để hối hận. Ta hạ quyết tâm thì không hối hận."

"Khá là si tình, hôm nay xem như mở rộng kiến thức, đáng tiếc có người không hiểu."

Nhấp một ngụm trà, Băng Cơ cười lạnh.

Người ở chỗ này đều là xem cuộc vui, Liễu Khanh Nhan y như cũ không nói tiếng nào. Giờ phút này, chỉ có thể nói người này rất lạnh lùng, vô tình.

Thanh Viễn ở một bên lẳng lặng nhìn, hắn là quản gia Thần Tích Tuyết Phong, trong sơn cốc ngoại trừ Băng Cơ, quyền của hắn cũng là một tay che trời. Có Băng Cơ ở đây, hắn không dám ra oai.

Hắn quan sát vô cùng cẩn thận, từ khi mấy người này tiến vào sơn cốc rõ ràng Tử Hiên tỏ ra không thích hợp. Mặc dù cực lực đè nén, không có bộc phát, nhưng thần sắc của Tử Hiên đã dao động một chút. Bởi vì có bốn người, hắn cũng không biết Tử Hiên quan tâm ai. Yêu tinh mai thụ hô to gọi nhỏ, Tử Hiên cũng có chút không được tự nhiên, như vậy liền trừ yêu tinh mai thụ. Bất quá, không quản Tử Hiên quan tâm ai, hắn cũng sẽ không để cho bọn họ sống khá giả.

Từ khi Tử Hiên đi vào trong sơn cốc, hắn liền bị Tử Hiên hấp dẫn. Có lẽ trước kia, hắn cũng không tin tưởng chuyện vừa thấy đã yêu. Kỳ thực, sớm nghe nói ở nhân gian nam nữ si tình, thất tình lục dục đối với những tu luyện như bọn hắn xem như một loại kiêng kị.

Cảm giác kia thật sự quá mỹ diệu, hơn nữa chủ nhân Băng Cơ cũng đồng ý. Ngay khi Thanh Viễn cảm thấy hết thảy đều quá tốt, có lẽ cuộc sống như vậy không tồi. Hắn cẩn thận phát hiện, Tử Hiên không tầm thường. Bởi vì theo như lời yêu tinh nói chẳng lẽ Tử Hiên thích người nào đó?

Bất kể là ai, nếu để cho hắn biết được, hắn sẽ làm người nọ hối hận vì đã sinh ra trên đời này, sẽ không còn được gặp lại Tử Hiên.

Hắn cầm tay Tử Hiên, Tử Hiên không có bất kỳ bài xích nào còn cười với hắn. Thanh Viễn nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình nhạy cảm thái quá. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được người mình yêu, tất nhiên là hết sức quý trọng. Thanh Viễn suy nghĩ xong thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, tạm thời không để tâm đến người kia.

Ở bên kia Băng Cơ cùng Lạc Hồng Bụi đạt thành hiệp nghị.

"Hắn đều vì ngươi như thế, ngươi không cảm động thì thôi, sao cả tiếng cám ơn cũng không có."

Thanh Viễn đem bất mãn trong nội tâm nói ra. Liền chứng kiến mỹ nhân quay đầu, con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như cười nhạo hắn. Trong lòng của hắn cũng cười nhạo, một người mù, nhìn không thấy gì còn làm bộ lừa gạt ai.

Ánh mắt lạnh lùng khiến Thanh Viễn không khỏi sững sờ. Hắn còn tưởng rằng mỹ nhân đầu gỗ không biết nói, ai ngờ.

"Ta không có cầu hắn hỗ trợ, tại sao phải cám ơn hắn?"

"Ngươi là người như thế nào vậy, làm sao một chút lương tâm cũng không có. Tỏ vẻ à, ngươi có biết làm như vậy là rất vô tình......"

"Thôi, không cần phải nói, hết thảy đều là ta tự nguyện. Hắn nói đúng, hắn không có cầu ta, có thể giúp hắn ta đã cảm thấy rất vui mừng."

Lạc Hồng Bụi thỏa mãn cười.

"Ngươi thật đúng là có bệnh."

Còn là bệnh không nhẹ.

Nhưng thời điểm tất cả mọi người không có chú ý, ánh mắt Mặc Dạ chầm chậm thay đổi. Nhìn về phía Tử Hiên ngồi ở trên lan can, ánh mắt lạnh như băng, như muốn giết người.

Mà Tử Hiên cũng đồng dạng phát ra tín hiệu đối địch......

Lúc này đây, nhìn xem, đến tột cùng là ai chết ở trong tay ai.....

----Hết Quyển 1---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui