Đại Thúc Có Yêu Khí

Băng Cơ có chút chóng mặt, mà Liễu Khanh Nhan không cho phép hắn tỉnh táo, đã đưa tay vạch vạt áo ra.

"Á, có thể hay không, chờ một chút, ta hôm nay còn chưa có chuẩn bị tốt......"

Mỹ nhân thật sự là thái quá, quả thực chính làm cho người ta ăn không tiêu.

Chẳng lẽ mấy năm nay, hắn không ra ngoài chỉ thường niên ở lại trong sơn cốc, làm cho tin tức bị bế tắc. Hắn không biết nhân gian hiện nay lưu hành yêu thương táo bạo sao?

"Chuyện này ngươi không cần phải chuẩn bị, chỉ cần hưởng thụ, một đại nam nhân nhăn nhăn nhó nhó còn thể thống gì."

Lúc này thật sự là hết chỗ nói rồi.

Rõ ràng là chuyện khó mở miệng, vậy mà mỹ nhân khúc gỗ nói ra rất thuận miệng còn rất chân chính. Làm cho Băng Cơ sửng sốt lại sững sờ, hắn phát hiện chỉ trong chốc lát hắn đã ngớ ngẩn nhiều lần, cái này thật sự không phải tác phong của hắn.

"Phải, phải, ta cũng không có từ chối, huống chi còn là mỹ nhân mời, chỉ là ta còn chưa tắm rửa xông hương, thân thể có chút không sạch, ý tốt của mỹ nhân ta khó mà thực hiện."

Ngay khi Băng Cơ cho rằng thoát kiếp nạn này, trong nội tâm còn nhủ thầm có một ngày nhất định sẽ xử lí đẹp mắt người này. Còn dám trêu chọc hắn, người này đã quên ai mới là chủ nhân nơi đây.

"Sự việc này, ta cũng không phải người tùy tiện, chờ ngươi tắm xong là được."

Đây là có ý gì?

Ngươi không phải người tùy tiện, chẳng lẽ ta chính là người tùy tiện sao?

Băng Cơ thở hồng hộc, không khỏi trợn mắt nhìn chằm chằm Liễu Khanh Nhan.

Liễu Khanh Nhan an ủi.

"Không cần sốt ruột, háo sắc không phải tốt. Là ta không tốt, đã không nghĩ đến ngươi chờ đợi lâu như thế. Ngươi cũng thiệt là, ở nơi này lâu như vậy, đã bao nhiêu năm không giải quyết, như vậy không tốt cho sức khỏe. Loại sự tình này cần được giải quyết triệt để, nghẹn lâu đối với thân thể không tốt. Ngươi cũng đừng ngượng ngùng, tất cả đều là nam nhân, ta có thể hiểu được."

"......"

Băng Cơ đen mặt.

Âm thầm rít gào, ngươi không nói lý, ngươi cái gì cũng không biết!

Liễu Khanh Nhan nói chuyện, cũng không cho Băng Cơ cơ hội chen vào. Cái tư thế kia, cái cử động kia, làm nơi này trở thành khuê phòng, rất là tùy ý.

"Người đâu."

Hai tiểu đồng xuất hiện với tốc độ rất nhanh, cũng không biết từ chỗ nào xuất hiện. Chủ nhân nhà mình dùng tư thế uyển chuyển ôm một người nam nhân, còn thở phì phò, ánh mắt mơ màng. Bọn họ vừa nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đỏ ửng, không biết là thẹn thùng hay bị sắc đẹp dẫn dắt động tâm tư, ôm lấy đầu nhìn mũi chân.

"Công tử có chuyện gì."

Hai người hầu cũng không dám nhìn thẳng, đứng run rẩy.

Băng Cơ cũng biết bộ dáng mình bây giờ bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm, trong nội tâm càng khó chịu, hắn không phải yếu thế như vậy.

"Các ngươi mau mau chuẩn bị, chủ nhân nhà các ngươi thân thể rất khó chịu, cần tắm rửa. Các ngươi là nô tài mà chút chuyện nhỏ cũng không biết, giữ lại mấy phế vật các ngươi còn dùng làm gì? Nể tình các ngươi xưa nay tương đối trung thành, chuyện này ta cũng không so đo. Được rồi, còn thất thần làm gì, nhanh đi chuẩn bị nước ấm mang đến."

Người hầu kinh hãi, trừng to mắt nhìn. Người mù vẻ mặt nghiêm túc tựa như là chủ Hoa Âm Các, trong nội tâm họ nói thầm đây là chuyện gì, chẳng lẽ năng lực hiểu biết của bọn họ có vấn đề, còn nữa chủ nhân đã chấp nhận người mù...... thành người của chủ nhân.

Không có cách nào, hai người hầu do dự, đành phải dùng ánh mắt cầu xin hướng chủ nhân của bọn họ.

"......"

Chủ nhân giống như muốn nói. Có thể được người mù sờ vuốt dâm mỹ mà mặt chủ nhân có vẻ nhăn nhó.

"Sao háo sắc như vậy, ở nơi này còn có người ngoài. Ngươi nghĩ ta mở cửa làm cái chuyện kia để mọi người quan sát sao. Ngươi thật đúng là xấu tận xương cốt, trong đầu cũng chỉ có nghĩ những thứ đó. Được rồi, một hồi ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, ta theo ngươi là được."

Người nọ rất biết an ủi.

Chủ nhân giống như là gật đầu vội vàng...... Đúng rồi, chính là như vậy, mắt đỏ rực, hơi thở thô, còn nữa trong lồng ngực như bị đè nén thống khổ......

"......"

Đây quả thật là chủ nhân nhà mình sao.

Háo sắc, thật là háo sắc nha. Nhưng mà người mù kia cũng không đẹp cho lắm. Trong sơn cốc này ai cũng có thể đẹp hơn so với hắn. Vậy mà chủ nhân lại thích bộ dáng này. Chẳng lẽ chủ nhân không thích người nhà mình, mà thích người bên ngoài sao?

Hai người hầu tự mình nghĩ rồi trong lòng chấn kinh, vụng trộm lau mồ hôi, rất cung kính lui ra, đối với người mù này càng thêm sợ hãi.

Thật là lợi hại, phàm nhân mà lợi hại đến mức làm cho một người cường đại như chủ nhân có thể thuận theo.

Liễu Khanh Nhan không biết uy danh của mình trong lúc vô tình lại tăng lên theo một cách thức vô tiền khoáng hậu.

"...... Ngươi đây là ý gì?"

Không chỉ không cho hắn lên tiếng, cả tư tưởng cũng bị bóp méo.

"Ta chỉ là nói ra lời trong lòng của ngươi. Ngươi không phải là nghĩ như vậy sao? Ta lại không có nói sai cái gì, ngươi chột dạ...... là thẹn thùng sao?"

"Ta không có!"

"Còn không thừa nhận, ngươi sao không được tự nhiên?"

"......"

Yên lặng không nói gì, Băng Cơ quay đầu, không để ý tới nữa. Hắn là người cao ngạo, tu vi lại rất cao, chưa từng bị bực tức. Thoáng một cái Hoa Âm Các lại an tĩnh, hai người đều không nói lời nào.

Liễu Khanh Nhan tuy nhìn mặt ngoài như chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng còn e ngại. Dù sao tu vi hai người cách nhau quá xa, Băng Cơ chỉ cần khẽ nhất ngón tay Liễu Khanh Nhan liền xong đời. Nhưng không thể để như vậy, dù ở vào thế yếu, lại không muốn yếu thế, còn không bằng thuận thế đè sập thanh thế của Băng Cơ.

"Chúng ta......"

"Công tử, nước ấm đã chuẩn bị xong."

Còn chưa nói thì hai người hầu đã mang một cái bồn nước ấm rất lớn khói bốc lên nghi ngút tiến vào, cũng đặt một cái bình phong trong phòng.

"Tiểu nhân đến hầu hạ hai vị công tử tắm rửa."

Liễu Khanh Nhan nói:

"Không cần, chỉ một mình ta là được rồi, các ngươi đều lui ra đi. Nếu có gì cần, ta sẽ phân phó, các ngươi cứ ở bên ngoài chờ."

Liễu Khanh Nhan cũng quay sang trấn an Băng Cơ.

"Chúng ta đi tắm rửa nha."

Lời này nói rất hay. Hơn nữa, giờ phút này điều kiện cũng tốt.

Theo đạo lý mà nói Băng Cơ có lợi hơn, tuy chân đi không được, mắt lại nhìn thấy. Nói tới "tắm rửa" sẽ làm cho người ta có ý niệm xấu trong đầu, Băng Cơ lại cảm thấy toàn thân khó chịu, không thoải mái, cảm giác mình là người bị hại.

"Được."

Hắn còn không tin, một người mù có thể cùng hắn so cái gì, giống như trong miệng người này nói đều là nam nhân sợ cái gì.

Băng Cơ uốn éo trở lại xe lăn. Liễu Khanh Nhan rất thuận tay bắt lấy hắn, bước theo sát, hoàn toàn không thấy sắc mặt âm trầm dọa người của Băng Cơ.

Đến sau tấm bình phong, đã thấy bồn gỗ chứa nước ấm. Bồn gỗ có chút cao, đến phần eo người đứng, Băng Cơ lại ngồi ở xe lăn.

"Ngươi làm gì?"

Giọng Băng Cơ có chút tức giận.

Bởi vì Liễu Khanh Nhan lại làm chuyện đáng giận. Tay của người mù này lần nữa làm loạn trên mình hắn, còn vô cùng thuận tay và rất tự nhiên.

"Ngươi choáng váng sao, tất nhiên là giúp ngươi. Ngươi muốn tắm rửa mà không cởi sao?"

"Đúng, ta không cởi."

"...... được rồi, không cởi."

Băng Cơ thở dài một hơi, cuối cùng xong việc.

"Ngươi đang làm gì đó, ngươi buông ra cho ta, nhanh lên."

Hắn đã quên dùng pháp lực, giống như đứa bé đang làm nũng, chỉ đơn thuần giãy dụa thoát khỏi trói buộc bên hông.

"Ta ôm ngươi vào."

"Ầm..đùng."

Âm thanh rơi xuống nước, nhưng tư thế không thế nào tốt, Băng Cơ uống một ngụm nước lớn, quần áo cùng tóc đều ướt cả.

Liễu Khanh Nhan lại cầm lấy khăn được để sẵn bên cạnh bồn.

"Ngươi.... ngươi đang làm gì đó?"

Có chút sợ mà run rẩy chất vấn, giống như là bị khi dễ, hắn không còn là Băng Cơ của Thần Tích Tuyết Phong.

Liễu Khanh Nhan chớp chớp mắt, rất là vô tội nói:

"Giúp ngươi kỳ lưng mà."

Băng Cơ rùng mình một cái, lắc đầu liên tục.

"Không, không cần, ta tắm một mình, mỹ nhân lui ra đi. Khụ khụ, ta ngại ngùng khi có người, mỹ nhân hơi đường đột."

Hắn thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, mỹ nhân cười rộ lên lại có lực đe dọa, rõ ràng con mắt nhìn không thấy, nhưng cặp mắt giống như là nhìn thấu hết thảy.

"Ngươi không muốn ta làm sao, vậy buổi tối làm hay sao?"

"Khụ khụ......"

Quả nhiên phát hiện mỹ nhân hào phóng thật khó tiếp thu.

"Ngươi làm sao vậy?"

"...... Bị sặc nước."

Đánh chết cũng không thừa nhận là nói bị sặc. Hắn muốn trấn định, phải trấn định.

"Vậy buổi tối, bây giờ còn sớm, đến buổi tối còn lâu. Ban ngày kỳ thật có thể làm rất nhiều chuyện như đánh đàn, ngắm hoa..... cái gì cũng có tình thú. Một hồi ta dẫn mỹ nhân đi."

Băng Cơ thật sự không muốn nói về vấn đề này. Nếu có thể một chưởng đánh chết cho xong việc là tốt rồi. Nhưng thật vất vả mới tìm được một người thú vị, có được trò chơi mới, đánh chết thì có chút không nỡ.

"Tình thú là cái gì? Ngươi, không biết làm chuyện phòng the càng có tình thú sao?"

"......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui