Đại Thúc Có Yêu Khí

"Á, chủ nhân là đang chờ hắn sao?"

Vụng trộm liếc nhìn chủ nhân, hình như cũng không có tức giận. Quả nhiên chủ nhân đúng là thích phàm nhân này.

"Mau thả ra, ta nói các ngươi buông ra cho ta!"

Liễu Khanh Nhan bất mãn rít gào.

Thật sự là làm cho người ta không thể nhịn được nữa!

"Buông ra! Buông ra!"

"Được, được, chúng ta thả ngươi. Chủ nhân đã tới chúng ta cũng sẽ không phiền ngươi. Không phải chúng ta cố ý như vậy. Ngươi bây giờ là người của chủ nhân, chúng ta làm sao có thể đụng vào đồ vật của chủ nhân, như vậy chủ nhân sẽ ghen. Chủ nhân nói có đúng không?"

Băng Cơ giả bộ như không biết bọn này đang nịnh bợ.

Vài hạ nhân cho rằng Băng Cơ ngượng ngùng, không tiện nói, đều lộ ra thần sắc hiểu rõ.

"Chủ nhân chúng ta lui xuống, ngài cùng hắn ở chung vui vẻ. Chủ nhân ngàn vạn lần đừng ghét bỏ hắn, tuy hắn chỉ là phàm nhân, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên của ngài. Chủ nhân phải quý trọng, từ nay về sau cơ hội như vậy không nhiều lắm."

Mấy vạn năm qua mới có lần đầu tiên, là tin tức chấn động cỡ nào. Chủ nhân bước một bước nhỏ, nhưng là một bước dài trong cuộc sống hạnh phúc về sau. Thật sự là đáng quý.

"Các ngươi nói nhảm quá, còn không lui xuống dưới, chẳng lẽ muốn ta tới trách phạt các ngươi sao."

Băng Cơ phẫn nộ.

Mấy người này càng thêm khẳng định rằng chủ nhân nhìn thấy người này thì không thể chờ đợi được. Hiện tại đã nghĩ đuổi bọn họ đi. Thật đúng là.... chủ nhân ở cùng bọn họ lâu như vậy, bây giờ nhìn thấy tình nhân liền hung hăng với bọn họ.

Tình nhân cái gì, ghét nhất!

"Vậy, chúng ta lui xuống, chủ nhân chơi vui vẻ."

"Lui, lui...!"

Sắc mặt Băng Cơ không thế nào tốt.

Mấy người hầu không dám nói nhiều hơn nữa, liền xoay người rời khỏi.

Qua thật lâu Băng Cơ mới mở miệng nói chuyện. Bởi vì Liễu Khanh Nhan đứng ở một bên, không ngừng phóng thích ra lãnh khí, cho thấy người này đang giận, hơn nữa còn là rất tức giận.

"Ngươi tới nơi này làm chi?"

Băng Cơ hiện tại cũng phát hiện hắn hình như đối với Liễu Khanh Nhan có thái độ tốt khác thường. Là trạng thái phóng túng sủng nịch, ngữ khí so với những người khác cũng tốt hơn một chút, cũng có kiên nhẫn. Hơn nữa mỗi lời nói đều chờ mong Liễu Khanh Nhan trả lời.

Chẳng lẽ những người hầu này nói đúng. Trong tiềm thức của hắn đã thích Liễu Khanh Nhan, chỉ là chính mình không biết thôi.

Lập tức xuất hiện một đám mây đen trên đỉnh đầu. Băng Cơ cảm thấy áp lực nặng nề. Tại sao như vậy chứ? Bọn họ bất quá là đang trêu tức nhau, chẳng lẽ bởi vì trò chơi mà làm cho trong lòng của hắn sinh ra biến hóa khó hiểu.

Tình cảm thật đúng là kỳ diệu, mà Băng Cơ từ trước đến nay là luôn hành động theo cảm giác, tuyệt đối sẽ không bạc đãi chính mình. Nếu có loại cảm giác thần kỳ gì đó sinh ra, hắn cũng sẽ không giống tiểu quỷ nhu nhược kia đi trốn tránh.

Xem ra mình thật sự là tịch mịch quá lâu, cần một tình cảm khảo nghiệm.

Băng Cơ trực tiếp đem Liễu Khanh Nhan vào cuộc sống của mình.

Dù sao, Thần Tích Tuyết Phong cũng đã có mấy vạn năm, người lui tới không phải rất nhiều. Người tới được trong sơn cốc phần đông là đến xin làm người hầu hoặc nhờ giúp đỡ. Đây chính là chuyện tình mấy vạn năm mới có. Nếu như, bản thân Băng Cơ cũng không làm rõ được quan hệ của hai người đến tột cùng là loại nào, đã tiếp nhận lời đồn thành cái loại quan hệ kia.

Cảm giác cũng không tệ lắm!

"Ta tới chỗ này làm cái gì? Nói hay nhỉ, còn dám hỏi ta, trong lòng ngươi phải rõ chứ!"

Trong lòng ta phải rõ?

Nhìn bộ dạng chọc tức của người này, Băng Cơ thật sự không thể tưởng được trong lòng của hắn phải rõ cái gì. Hắn cố gắng hồi tưởng có phải có cái gì hay chỗ nào không đúng. Nhưng mà dựa vào trí tuệ cùng linh lực vài ngàn năm của hắn, cũng nghĩ không thông. Ngoại trừ chuyện tối ngày hôm qua......

Đêm qua thật sự làm cho người ta khó quên a.

Hắn nghĩ có khả năng cả đời cũng sẽ không quên chuyện tối ngày hôm qua. Kinh tâm động phách, so sánh Liễu Khanh Nhan hiện tại cùng Liễu Khanh Nhan tối hôm qua tràn đầy bạo lực cũng dã man, quả thực chính là hai người.

"Cái kia, cái kia......"

Hắn thật sự không biết tối hôm qua cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Nhưng buổi sáng người hầu chuyên môn giặt quần áo cho hắn rõ ràng phát hiện trong tiểu khố luôn sạch sẽ dính loại gì đó mà nam nhân mới có!

Hắn triệt để hóa đá.

Hắn còn có cái gì để giải thích. Chẳng lẽ thật sự mình đem người ta ăn, ngủ dậy lại quên chuyện xảy ra.

Băng Cơ giống như có chút hổ thẹn.

"Ngươi còn muốn nói dối, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi đem Hồng Trần đi đâu, mau đưa Hồng Trần lại cho ta!"

"Hồng Trần là ai?"

Băng Cơ hoang mang. Hắn không nhớ rõ trong sơn cốc còn có người như vậy tồn tại nha.

"Ngươi là tên hỗn đản! Hồng Trần chính là người bị ngươi cướp Mai hương. Nói mau rốt cuộc ngươi đem hắn giấu ở nơi nào. Hắn hiện tại đã rất đáng thương, hình dạng cũng biến hóa không được, ngươi còn muốn làm gì hắn. Làm việc gì cũng có mức độ, ngươi muốn ta trở mặt không?"

"Ngươi nói rõ một chút, sao nói là ta đem Hồng Trần đi giấu rồi. À, ta nhớ ra rồi, chính là yêu tinh Hồng Trần. Từ ngày đó đến nay, ta không có gặp qua hắn. Muốn hỏi hắn ở đâu, ta còn phải hỏi ngươi."

"Ngươi còn không thừa nhận? Ngươi làm việc trái với lương tâm, còn không thừa nhận?"

"Việc trái với lương tâm, ta làm việc gì trái với lương tâm. Ngươi nói chuyện tốt xấu phải có chứng cớ biết không?"

Hắn chẳng muốn giải thích, đẩy xe lăn đi. Liễu Khanh Nhan vừa nghe hắn muốn đi, liền đưa tay ra túm xe lăn của hắn.

"Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi nói đi, đến tột cùng đã đem Hồng Trần giấu ở nơi nào. Ngươi hôm nay không nói rõ cho ta, ta không để yên cho ngươi!"

"......"

"Ngươi nói ta đem Hồng Trần giấu rồi, làm sao ngươi biết ta đem Hồng Trần giấu rồi?"

"Sơn cốc này là của ngươi, Hồng Trần không thấy, không phải là trách nhiệm của ngươi sao, chẳng lẽ là ta."

"Ngươi nói gì chứ, trong sơn cốc người hầu nhiều như vậy, ta tội gì vì một yêu tinh pháp lực thấp mà hao phí lớn sức lực, ta sao tìm khổ."

"...... Ngươi hôm nay không đem Hồng Trần trả cho ta, ta cứ ở lì chỗ này!"

Liễu Khanh Nhan uy hiếp.

Mà lúc này, Tử Hiên cũng đi đến. Hắn đã nghe một hồi lâu. Bởi vì bị thương nên chỉ có thể ở đây lẳng lặng an dưỡng, kỳ thật cũng rất thống khổ. Bởi vì chủ nhân cố tình không biết hắn tồn tại, cái này làm người ta buồn bực hụt hơi.

"Khanh Nhan."

Liễu Khanh Nhan không có trả lời, giả bộ như không có nghe thấy, xem ra còn đang giận. Tử Hiên không khỏi cười khổ.

Trước đó, hắn cùng Liễu Khanh Nhan quan hệ coi như là tốt nhất.

Nhưng bây giờ xem ra lại là kẻ bết bát nhất.

"Hồng Trần không thấy sao?"

Hắn là tình địch, Tử Hiên nghĩ đến sau này nên vẫn có thể ổn định tâm tình của mình. Dù biểu tình hay ngữ khí đều cực kỳ phù hợp, giống như là rất quan tâm.

Vì thế, người vừa rồi còn thở phì phì, thoáng cái hết giận.

Băng Cơ ở một bên nhìn mà há to miệng, hắn thật sự mở mang kiến thức.

Liễu Khanh Nhan thích dỗ ngọt, hắn cũng biết, nhưng hắn làm sao học được như hồ ly kia. Khó trách hồ ly có thể thu phục được quản gia Thanh Viễn.

"Hồng Trần đã trở về nguyên hình, ta sợ hắn có thể hạ độc thủ đối với Hồng Trần, nên đem Hồng Trần chôn ở dưới một khối đá lát sàn nhà. Hôm nay khi ta đi kiểm tra xem Hồng Trần còn ở đó hay không, lại phát hiện không thấy. Việc này ta làm cực kỳ bí mật, trừ chủ nhân sơn cốc này, không người nào có thể biết."

Tử Hiên trầm tư một lát, nâng cằm lên nói.

"Nói cách khác, ngươi hoài nghi việc này là hắn làm?"

"Đúng."

"Không có khả năng. Ta sao làm chuyện thiếu đạo đức như vậy!"

Băng Cơ cực lực phản đối.

"Thiếu đạo đức? Ngươi không làm chuyện thiếu đạo đức sao? Tối hôm qua bò tới giường của ta còn chết sống không thừa nhận. Ngươi cảm thấy còn có chuyện gì không dám làm. Trong sơn cốc này toàn bộ đều là người của ngươi, bọn họ tất nhiên nghe theo lời của ngươi. Bây giờ Hồng Trần mất nguyên khí không thể hóa thành hình người sao có năng lực đi ra ngoài. Ngươi còn nói không phải ngươi làm, ngươi còn muốn chống chế tới khi nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui