Đại Thúc Có Yêu Khí

Trạng thái của Tử Hiên không tốt. Liễu Khanh Nhan có chút bận tâm, bọn họ còn cầm đầu lâu, Tử Hiên không có gì cả, còn bị vây tấn công.

Mặc Dạ khá tốt, bởi vì trong tay có một cái đầu lâu. Khi tất cả đầu lâu đều hát Ly Hồn Khúc, không có tiếp tục công kích, những quấy nhiễu này đối với hắn không có bất kỳ thương tổn nào.

Nhìn bộ xương khô trước mắt ý thức và động tác không giống những bộ xương khác. Nó có thể cử động linh hoạt đa dạng, bây giờ còn chỉ huy một đại quân ca hát. Liễu Khanh Nhan cúi đầu, muốn tìm một cái gì đó cho nó một bài học. Đáng tiếc mặt đất cả một hòn đá nhỏ cũng không có, một lần nữa đành phải xuất ra mảnh ngọc. Mảnh ngọc không đủ dài, ý niệm Liễu Khanh Nhan vừa động, mảnh ngọc lập tức dài ra. Liễu Khanh Nhan nâng cái thước bằng ngọc dùng lực gõ một cái lên đầu bộ xương khô.

"Cốc!"

"Két!!!"

Bộ xương khô ôm lấy đầu, con mắt toát ra ngọn lửa màu xanh lục, đung đưa đầu nhìn bốn phía như muốn tìm kiếm nơi công kích nó, để chuẩn bị phản kích.

"Rắc rắc......"

Nó phát ra phẫn nộ.

"Cốc!"

Liễu Khanh Nhan lại đánh một cái. Bộ xương khô lảo đảo lui về phía sau. Cái đầu trắng có hai chỗ bị đốt trọi thành màu đen, còn bốc khói đen.

Bộ xương khô đã hoàn toàn không thể kiểm soát, cũng không còn ca hát.

Trên người Tử Hiên có pháp khí, nhờ vậy mới thoát khỏi công kích. Nhưng dù trên mình treo đầy pháp khí vẫn không có thoát khỏi Ly Hồn Khúc, mũi cùng lỗ tai của hắn bắt đầu nhỏ máu......

"Rắc rắc......"

Bàn tay bộ xương khô xuất hiện ngọn lửa màu xanh giống với màu đôi mắt xanh lục lao đến chỗ Liễu Khanh Nhan.

"Khanh Nhan!......"

Mặc Dạ nhịn không được hô lớn tiếng, có nóng nảy cùng lo lắng.

"Đại thúc, đại thúc......"

Minh Vũ như khóc.

Hai thân ảnh lao đến rất nhanh ngăn cản tấn công. Tốc độ của Liễu Khanh Nhan còn nhanh hơn bọn hắn, lần nữa gõ......

"Khanh Nhan, Khanh Nhan......"

Không phải Mặc Dạ hay Minh Vũ nói, mà là bộ xương khô.

Ngọn lửa trên bàn tay bị dập tắt, bộ xương khô hấp tấp chạy qua để chắn trước mặt Mặc Dạ cùng Minh Vũ. Nó giống như đứa trẻ bất an chớp chớp mắt.

"...... Nó đang dùng sắc dụ người sao?"

Minh Vũ run rẩy, hắn như thấy bộ xương nhăn nhó nhìn Liễu Khanh Nhan, giả ra một bộ dáng chân chó.

Minh Vũ nhỏ giọng nói với Mặc Dạ.

"Hiện tại ta đã tin lời Tử Hiên nói. Đại thúc hình như thật sự đã làm cái gì đó với bộ xương khô kia, bằng không nó...... sao có biểu hiện như vậy......"

"...... Khanh Nhan không giỏi tính toán......"

Nói cách khác bộ xương khô đang đùa giỡn.

Minh Vũ cũng đồng ý.

"Khanh Nhan, Khanh Nhan......"

Nó vuốt chỗ bị đốt trọi, giọng khàn khàn.

"Bỏ đi!"

Liễu Khanh Nhan mặt lạnh.

"Khanh Nhan, Khanh Nhan, Khanh Nhan...... Rắc rắc............"

Nó như rất nóng lòng, miệng nhắc đi nhắc lại cái gì đó. Có một bộ xương khô lâu tựa như nghe lệnh chạy tới.

"Rắc rắc......"

Bộ xương khô có đôi mắt xanh lục vặn gãy đầu lâu của bộ xương vừa chạy lại đưa cho Liễu Khanh Nhan......

Đây là cái gì? Là lấy lòng, còn muốn thu mua nhân tâm, hay là...... đưa lễ vật cho Khanh Nhan nhà hắn, muốn chiếm được cảm tình của mỹ nhân......

"......"

Liễu Khanh Nhan do dự một chút, nhìn cái đầu lâu tựa như nghĩ tới điều gì, duỗi tay ra chạm vào. Ánh sáng hiện lên, trong cái hốc tối như mực lóe ra ngọn lửa màu lục.

"Tử Hiên bước ra!!!"

Cúi đầu......

Cúi đầu......

Lời này có nhiều ý!

Minh Vũ lần nữa tán thưởng đại thúc nhà hắn. Quả nhiên khác thường.

Tử Hiên tránh trong pháp khí không dám ra. Bên ngoài Ly Hồn Khúc còn chưa có tan đi, hắn chần chờ một lúc, lau máu, trước mắt chỉ thấy sáng choang. Hắn đứng mà cả người lung lay sắp đổ, áo bào màu trắng đầy máu.

Thất khiếu chảy máu, hồn phách bay khỏi......

"Ngừng cho ta! Không hát nữa!"

Thật sự là không nghe lời. Liễu Khanh Nhan lại nâng cái thước bằng ngọc đánh vào bộ xương khô.

"Dừng lại cho ta, dừng lại! Nhanh lên, bảo bọn chúng tránh xa một chút cho ta!"

"Rắc rắc......"

Sau đó dừng lại đổi thành.

"Khanh Nhan, Khanh Nhan....."

"...."

"Ta đi giải quyết hết mấy bộ xương khô cho ta!"

Mặc Dạ đã chịu không được. Bị một bộ xương khô nhớ thương, còn luôn miệng kêu tên. Đây là một việc làm cho hắn không cách nào tha thứ.

Liễu Khanh Nhan tại thời điểm bộ xương khô cho đầu lâu đã đem đầu lâu trong tay ném cho Tử Hiên. Có đầu lâu tinh thần Tử Hiên lập tức ổn định, bắt đầu chầm chậm khôi phục pháp lực cùng thể lực.

Đêm nay thật sự là quá chật vật, đều do đám xương cốt làm hại hắn mất mặt với Liễu Khanh Nhan. Tử Hiên thề cả đời này sẽ không đội trời chung với đám xương khô!

Minh Vũ bước tới, đám xương cốt bên cạnh đều cực kỳ nghe lời, đứng yên tựa như có thể nghe hiểu tiếng người?

Hắn vui mừng chạy qua nói.

"...... Đại thúc, nó hình như nghe lời. Đại thúc rốt cuộc làm cái gì đối với nó......"

"Ta thật sự không có làm gì......"

Mặt Liễu Khanh Nhan không biểu tình gì, thẳng thắn nói.

"Rắc rắc rắc......"

Ngọn lửa trong đôi mắt bộ xương khô lóe lên lóe lên, tựa như muốn nói.

" Đúng vậy, đúng vậy......."

"Hình như có thể nghe hiểu chúng ta nói gì."

Minh Vũ nhỏ giọng nói thầm, đồng thời xem phản ứng của Liễu Khanh Nhan.

"...... Ta cũng phát hiện như vậy."

Có người lên tiếng.

"Cũng không biết là lựa chọn nghe được, hay là hiểu được tất cả."

Tử Hiên tức giận nói.

Tay nắm đầu lâu phát run, chỗ xương gò má bị nặn ra năm dấu ngón tay.

"Sớm biết như vậy, nói nó lệnh tất cả xương khô tự sát đi, để bọn chúng khỏi hại người!"

Bộ xương khô lập tức quay đầu, hơi có chút uy hiếp.

"Rắc rắc... giết... giết......"

Ý uy hiếp thật rõ ràng, những xương cốt đang đứng yên lại vây quanh Tử Hiên, đưa hắn bao thành bánh chưng.

"......"

Thật sự là có thể nghe hiểu tiếng người nha.

"Cốc! Không cho phép ngươi đụng đến người của ta. Ngươi làm một bộ xương nên có bộ dáng của xương khô, đứng qua một bên cho ta đi!"

Liễu Khanh Nhan quơ quơ cây thước ngọc. Bộ xương khô cũng không tránh đi, bộ dáng ủy khuất, run rẩy, giả bộ sợ hãi.

"Khanh Nhan, Khanh Nhan... rắc rắc......"

Sau đó thành thật đứng ở một bên. Những xương khô kia không có lệnh cũng không có hành động.

Tạm giải quyết chuyện mấy bộ xương khô xong, thiếu niên lạnh lùng cùng Băng Cơ cũng đã trở về. Một tay hắn cầm đầu lâu, một tay cầm một đám ma trơi.

"Cái này chính là ma trơi? Ở nơi nào có?"

Tử Hiên hiếu kỳ hỏi.

"Từ mộ phần lấy ra, đáng tiếc cương thi thật sự quá nhiều, bên trong còn vài món như quần áo có thể lấy ra."

"Hả? Ngươi còn xem quần áo?"

Tử Hiên châm chọc.

"Vài món như dây chuyền vàng áo ngọc mà thôi, coi như là vật hi hữu."

Ma trơi được đặt vào trong con mắt mấy cái đầu lâu, nhìn như ngọn lửa trong mấy cái đèn.

"Được rồi, chúng ta có thể đi. Một hồi không quản thấy cái gì, chỉ cần để ý đi theo ta."

Thiếu niên lạnh lùng nói, sau đó dẫn đầu đi ở phía trước.

Đội ngũ một người cầm một cái đầu lâu chứa ma trơi.

Bộ xương khô một mực đi theo họ, không ngừng phát ra âm thanh sung sướng.

"...... Đây là chuyện gì?"

Thiếu niên rốt cục phát hiện bộ xương khô đi cùng.

"......"

"Ngươi độ cho hắn, còn đem hắn thuần hóa có linh tính?...... Ngươi là linh thể tiên?"

Thiếu niên cau mày chỉ bộ xương khô co lại tránh ở sau lưng Liễu Khanh Nhan.

-----+-------

Linh  Thể (Etheric Body) và linh thế hút "Sinh Lực Năng" (Vital Energy) ngoài vũ trụ vào để bảo trì và tiếp sức cho cơ thể.

Để hiểu linh thể là gì, ta cần biết về sự cấu tạo của Thể Phách (Corporeal Human Composite). Thể phách gồm hai phần: Cơ Thể và Linh Thể. Cơ Thể (Physical Body) là phần gồm tất cả những cái hữu hình như da, thịt, gân, xương, tim phổi v.v.. Linh Thể là phần lập lại cơ thể đó nhưng vô hình, qua nó Sinh Lực Năng ngoài vũ trụ chuyển vận vào hổ trợ và nuôi Cơ Thể.

Con người chỉ khỏe mạnh khi Linh thể có khả năng thu hút, chuyển vận Sinh Lực Năng (Vital Energy) ngoài vũ trụ qua các Huyệt Điện ( Energy Center) vào nuôi Cơ Thể một cách điều hòa. Khi một hay nhiều huyệt điện bị nghẽn, sự thông thương của Sinh Lực Năng bị chặn lại, sức đề kháng của cơ thể sẽ giảm xuống, vi trùng xâm nhập vào cơ thể sẽ dễ dàng hơn, và bệnh tật cũng phát triển mạnh mẽ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui