Đại Thúc Có Yêu Khí

"Quả thật có lý, vậy chúng ta tìm chỗ đi. Nơi này lớn như vậy tìm một chỗ tốt cũng không khó. Ta đi tìm chỗ."

Lời vừa dứt, Tử Hiên đã biến mất tại chỗ.

"Ở chỗ này."

Tử Hiên ngoắt tay với Liễu Khanh Nhan. Bên cạnh ước chừng có khoảng một trăm người, hình như là một môn phái, họ chiếm một diện tích khá lớn.

"Ngươi làm gì? Đây là chỗ của chúng ta chọn trước."

Người nọ bắt đầu rút kiếm, những người còn lại cũng trợn mắt. Không thể ngờ Tử Hiên đúng là muốn đi cướp đoạt.

"Ta làm gì? Các ngươi không có mắt sao, đương nhiên là đoạt vàng của các ngươi!"

"Hỗn láo!"

"Không có mắt! Dám đoạt đồ đạc của chúng ta!"

Một đám người giận dữ, đều cầm lấy vũ khí hùng hổ với Tử Hiên. Ánh mắt mỗi người đều hung ác như gặp địch.

"Hừ, không chỉ nói không có mắt, còn không cho các ngươi một chút thể diện, để các ngươi biết sự lợi hại của ta!"

Tử Hiên hét lớn!

Trên đường đám người này không ngừng nhìn bọn họ đã làm cho Tử Hiên tức giận lắm rồi. Chỉ là vì có Liễu Khanh Nhan, hắn mới nhịn xuống, nhưng những người này không những không hối cải còn muốn lấy thứ Liễu Khanh Nhan nhà hắn để ý. Đã không thể nhẫn nữa rồi!

Tử Hiên muốn cho những tên không biết trời cao đất rộng mở mắt. Hắn ra đòn cảnh cáo.

Vung tay một cái, một luồng khí bay đi. Tử Hiên chỉ dùng một tay xuất chiêu, một động tác đơn giản, vài chục người giống như là lúa mạch bị gặp gió lớn ngã về phía sau, miệng phun máu tươi, tiếng gào thét vang vọng.

"Như thế nào, còn muốn tiếp tục? Ta không ngại đại khai sát giới."

Tử Hiên vuốt ve ngón tay, đôi mắt màu tím bắn ra sát ý.

Có vài người hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Khanh Nhan, muốn đứng lên đánh tiếp một trận, lại bị người khác lôi đi. Hơn một trăm người đành phải lui ra không dám nói gì.

Khi Liễu Khanh Nhan đi tới, Tử Hiên đã dọn dẹp xong.

Liễu Khanh Nhan mệt mỏi ngồi xuống nghỉ một chút. Sau đó không nhịn được lấy tay gõ gõ mặt đất, Liễu Khanh Nhan lần nữa cảm thán, không biết có bao nhiêu vàng ở đây.

Dùng tay lau lau dưới đất phát hiện mặt đất bóng loáng như mặt gương, thậm chí có thể thấy rõ ngũ quan của mình. Liễu Khanh Nhan cũng chỉ là tùy ý nhìn xem lại nhìn thấy tóc của mình có chút mất trật tự, không khỏi sờ lên. Nhưng khi làm động tác này, cả người liền cứng ngắc.

Liễu Khanh Nhan thấy bên cạnh còn có một khuôn mặt, hẳn là một nam tử. Nhưng ngay tại bên cạnh lại nhìn không rõ ngũ quan, có chút mơ hồ. Liễu Khanh Nhan muốn cúi xuống, lại gần thêm một chút để nhìn cho rõ ràng, nhưng dù cự ly này rất gần, mắt sắp dán vào mặt đất vẫn thấy không rõ lắm. Liễu Khanh Nhan không khỏi bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh.

Nam tử này là ai?

Cũng không phải mấy người bên người cạnh.

"Khanh Nhan, ngươi làm sao vậy? Thích vàng đến thế sao? Được rồi, ngươi đã thích, chúng ta liền lấy nhiều một chút, khi trở về mỗi ngày ngươi đều có thể xem."

Lạc Hồng Bụi cười nói.

Thật đúng là hắn không có phát hiện, thì ra Khanh Nhan còn có ham mê này.

"Vàng thật sự tốt như vậy sao?"

Minh Vũ khó hiểu.

"Đại thúc cũng không có nhìn ta kỹ càng như vậy. Nếu đại thúc thích vàng thì nói, ta sẽ biến thành vàng để cho đại thúc xem mỗi ngày."

Mấy nam tử kia nhìn vàng liền biến thành căm thù!

Đáng giận, dám thu hút hết mọi sự chú ý của Khanh Nhan. Thật sự là đáng giận!!!

Liễu Khanh Nhan ta nào có yêu vàng như vậy, những người này thật đúng là......

Liễu Khanh Nhan bị nói mà ngượng ngùng, nhìn về phía bốn phía. Chỗ này trừ mấy người bọn họ ra không còn ai, những người khác đều rời đi rất xa.

Không phải là ảo giác chứ?

Nhưng bây giờ ta rất tỉnh táo.

Liễu Khanh Nhan lần nữa nhìn về phía mặt đất, nhưng lần này không có hình ảnh nam tử kia. Liễu Khanh Nhan càng thấy kỳ quái.

Tử Hiên nhìn thấy Khanh Nhan lại chăm chú nhìn vàng với ánh mắt mê man không khỏi có chút ghen.

Thiệt là, nếu sớm biết Khanh Nhan thích vàng, năm đó nên đem thật nhiều vàng đến hấp dẫn, không phải được rồi sao.

Lạc Hồng Bụi cùng Mặc Dạ đều nghi hoặc, nhìn nhau, trong lòng hoang mang.

"Trước kia hắn yêu thích vàng như vậy sao?"

Lạc Hồng Bụi nâng cằm lên hỏi, có chút rối rắm. Kỳ quái, hắn ở cùng Khanh Nhan đã lâu như vậy, sao lại không có phát hiện? Chẳng lẽ đây là cái gọi ham mê tiềm tàng, ở thời điểm mấu chốt mới có thể bộc lộ?

"...... Không có. Khi đó ta đem bảo bối tốt nhất khắp thiên hạ cho hắn, hắn nhìn cũng không nhìn."

Mặc Dạ cũng hoài nghi.

Có phải là nhầm người hay không?

"Đại thúc, có phải là nhìn thấy cái gì đó không?"

Minh Vũ tò mò hỏi.

Liễu Khanh Nhan cũng không giấu giếm cái gì, gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người.

Băng Cơ không cảm nhận được gì lạ xung quanh, nên cũng cảm thấy kỳ quái.

"Chẳng lẽ bên trong vàng có gì đặc biệt?"

"Không phải. Thời điểm ta nhìn vàng này đã thấy khuôn mặt một nam tử......"

"Khuôn mặt nam tử......"

Tử Hiên không vui nhíu mày, vì sao là nam tử, không phải nữ tử. Đừng nói Khanh Nhan thích vàng, liền nhìn trúng Khanh Nhan nhà hắn nha?

Tử Hiên nghĩ vậy toàn thân run rẩy không ngừng, thật sự là quá đáng sợ.

"Mặt nam tử? Là bên trong, hay là bên ngoài, có lẽ trong này có hồn phách mới có thể như thế. Nhưng nếu là hồn phách, chúng ta không có khả năng không có phát giác. Nói cách khác, nam tử này không có khả năng là bên trong vàng."

Băng Cơ cũng ngồi xổm xuống nhìn lại, chỉ thấy mặt hắn, không có người như Liễu Khanh Nhan nói.

"Đúng rồi, không thấy rõ mặt nam tử kia, ngũ quan rất mơ hồ, giống như có một lớp sương mù che đậy."

"Hay là vàng ở đây nhiều năm thành tinh, có linh tính của mình."

Cái này cũng có khả năng. Thời gian lâu vạn vật đều có linh tính. Tựa như Lạc Hồng Bụi, vốn cũng chỉ là một cây hoa mai nho nhỏ mà thôi.

Mặc Dạ dò xét một phen. Hắn vươn tay chạm vào vàng. Tu vi của hắn cao thâm, tất nhiên cao hơn bất kỳ ai trong bọn họ. Hắn chỉ cần liếc mắt nhìn, hoặc là chạm vào liền biết hết. Vạn vật đều dưới  hắn. Vàng này nếu có linh tính, chỉ cần hắn phất tay sẽ thành một vũng nước. Nhưng cái gì cũng không có.

"Không phải. Đây là một khối vàng cực kỳ bình thường."

Cái này đúng là chuyện kỳ quái.

Nhưng Liễu Khanh Nhan cũng không phải loại tùy tiện, càng không có khả năng nói dối.

Sự tình có chút quỷ dị, mấy nam tử cũng không thoải mái. Giống như Liễu Khanh Nhan không thích vàng chính là một sai lầm.

Trong nội tâm Tử Hiên thầm than, mất đi một cơ hội tốt có thể dụ dỗ được Liễu Khanh Nhan.

"Xem ra chúng ta cần cẩn thận hơn. Tạm thời chớ vội, dù sao còn có hai năm thời gian. Không lấy được bảo bối cũng không sao, cùng lắm lần sau lại đến, quan trọng là đừng nên chia rẽ."

Lạc Hồng Bụi trấn Liễu Khanh Nhan tâm tình tựa như có chút bất an.

"Sao vậy, có phải bởi vì chuyện nam tử kia không? Không có gì đáng ngại, có mấy người chúng ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."

Liễu Khanh Nhan lắc đầu.

"Không phải, ta chỉ là... chỉ là cảm thấy nghi hoặc. Vì sao ta có thể trông thấy hắn, các ngươi lại không nhìn thấy."

Còn nữa, Lạc Hồng Bụi nói còn nhiều thời gian làm Liễu Khanh Nhan nghĩ đến thời gian của hắn không còn nhiều lắm....

Mà mấy người họ nhanh như vậy đã vui mừng trở lại, không hề có bất kỳ phiền não sầu lo......

Chỉ có Minh Lạc Uyên vẫn chậm chạp không thấy.....

Lạc Uyên, Lạc Uyên.

Liễu Khanh Nhan nghĩ đến người này, trong lòng thầm gọi tên, lại thấy đau lòng.

Mất Lạc Uyên đã đau khổ như thế, Hồng Trần cũng rời đi thì phải như thế nào. Liễu Khanh Nhan cho rằng những người này sẽ mãi ở bên cạnh mình. Nhưng lúc này mới phát hiện, cho dù nắm chặt thì những người bên cạnh cũng lần lượt rời đi.

Đầu tiên là Lạc Uyên.

Tiếp theo là Hồng Trần.

Rồi sau đó là Tử Hiên. Tử Hiên đã nói hắn sắp độ thiên kiếp. Cửu Cửu Thiên kiếp trôi qua một cái, chính là phi thiên thành tiên. Hiện tại hắn là nghịch thiên mà đi, nhưng đạo hạnh cao thâm, sẽ phải lên Thiên Giới tiếp nhận Phong Thần.

Tử Hiên cũng sẽ rời đi......

Nguyên một đám rời đi, đến cuối cùng chỉ còn lại có một mình......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui