Đại Thúc Có Yêu Khí

Tháp Ca Nam yên tĩnh.

Bốn phía im ắng, chỉ có âm thanh ngọn lửa cháy.

Liễu Khanh Nhan ngồi dậy đi qua, đến chỗ người gần nhất là Minh Vũ.

Bị đẩy đẩy mà Minh Vũ không chút phản ứng, còn gắt gao ôm chăn, trong miệng còn lải nhải nói ăn ngon, ăn ngon, đại thúc ăn ngon. Khóe miệng còn có một ít chất lỏng khả nghi lưu lại.

Liễu Khanh Nhan khẽ giật mình, xoay người nhìn Lạc Hồng Bụi, rồi nhìn về phía Tử Hiên. Tử Hiên trở mình, nằm chỏng vó lên trời, không những mất hình tượng đáng nói là rất buồn cười. Liễu Khanh Nhan đi qua vỗ vỗ gương mặt của hắn.

"Tử Hiên, Tử Hiên, tỉnh lại Tử Hiên......"

"Ô ô......"

Người nào đó ô ô ngái ngủ, như không có nghe thấy Liễu Khanh Nhan gọi.

Liễu Khanh Nhan nhanh chóng cảm giác được có gì đó không đúng. Tử Hiên, còn có Minh Vũ cùng Lạc Hồng Bụi tu vi không thấp, những người này chỉ cần phát ra một tiếng vang nhỏ bọn họ cũng kinh động. Nhưng bây giờ ngay cả hô to bọn họ cũng không nghe thấy, điều này thật sự là rất quỷ dị.

Chẳng lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra?

Mà Băng Cơ cùng Mặc Dạ đã chạy đi đâu?

Không ai trả lời Liễu Khanh Nhan, tháp Ca Nam chỉ có trầm mặc yên tĩnh.

Liễu Khanh Nhan giơ tay lên chuẩn bị cho Tử Hiên vài bạt tay. Phải đánh cho tỉnh mới được. Tại lúc này có một cơn gió nhẹ lướt qua lưng Liễu Khanh Nhan, tóc sau lưng bị thổi loạn. Gió thổi tới lỗ tai làm Liễu Khanh Nhan nhịn không được rùng mình một cái.

Tháp Ca Nam không có cửa sổ, ngoại trừ một cửa ra vào, hoàn toàn bị phong bế. Gió này thổi tới thật sự là quá mức đột nhiên.

Liễu Khanh Nhan cảnh giác liếc mắt nhìn xuống mặt đất bên cạnh. Mặt đất bóng loáng như gương hiện lên hình ảnh. Liễu Khanh Nhan hút một hơi.

Đúng như vậy, không hề sai, là nam tử không thể nhìn rõ ngũ quan kia.

Nam tử kỳ quái có mái tóc đen, trên mình mặc áo cà sa Phật gia.

"Tới đây.........."

Tới?

Là muốn đi nơi nào?

Liễu Khanh Nhan tựa hồ nghe được có người đang gọi mình. Bước chân hoàn toàn không thể khống chế, thân thể chuyển động về hướng bên kia. Từng bước một đi đến phương hướng phát ra âm thanh. Lúc này, Liễu Khanh Nhan còn có ý thức, trong lòng nóng nảy vạn phần. Chuyện này quỷ dị khác thường. Cả cơ thể Liễu Khanh Nhan như bị điều khiển, đã trở thành một con rối.

Liễu Khanh Nhan muốn gọi những người đang ngủ say dậy. Nhưng hé miệng, lại không phát ra âm thanh, chỉ có thể bị khống chế dẫn dắt tiến vào trong bóng tối.

Không có bất kỳ ánh sáng nào.

Thần kỳ chính là, Liễu Khanh Nhan lại thấy tất cả bên trong phòng.

"Tới đây, tới đây......"

Giọng của một nam tử đang nói, có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không biết phát ra từ hướng nào. Liễu Khanh Nhan có chút nghi ngờ. Trong này hẳn là một cái phòng, bốn phía có vách tường, trên vách tường khảm hoa văn hình mây bay vô cùng tinh tế. Bày trí như là một Tàng Thư Các, khắp nơi là sách xếp đặt ngăn nắp. Có con ếch trên vách tường phát sáng lòe lòe.

"Tới đây."

Lần này âm thanh không còn hư ảo, mà lộ ra chân thật.

Liễu Khanh Nhan còn đang chần chờ, muốn quay đầu nhìn xem âm thanh đến từ nơi nào. Vừa nghiêng đầu phát hiện, cổ có thể cử động, nội tâm không khỏi vui mừng.

Lúc này những giá sách tự động tách ra tạo thành những lối đi trước mặt Liễu Khanh Nhan.

Có hàng trăm lối đi.

Nhìn vào lối đi chính diện, Liễu Khanh Nhan thấy một cái bàn bằng vàng. Một đầu là đống lớn cuộn trúc, sách vở chất cao đầu còn lại, ở giữa là một nam tử đầu đội ngọc quan vàng, dung mạo mơ hồ nhìn không rõ. Duy nhất có bộ y phục trên người hắn, Liễu Khanh Nhan lại nhớ rõ, là một áo cà sa Phật gia.

Từng bước hướng tới nam tử kia.

"Là ngươi gọi ta đến?"

Nghe Liễu Khanh Nhan hỏi, nam tử kia lúc này mới ngẩng đầu nhìn. Hắn để quyển sách trên tay xuống, sau đó dùng móng tay gẩy gẩy cây đèn bên cạnh cho sáng lên.

Nhưng dù đèn sáng hơn, dung mạo nam tử kia vẫn nhìn không rõ ràng lắm.

"Đúng vậy."

"Ngươi gọi ta tới chỗ này vì chuyện gì? Những người trong đại điện cũng là do ngươi giở trò quỷ? Ngươi làm như vì lý do gì?"

Nam tử này chỉ sợ không đơn giản. Mà ngay cả Mặc Dạ cùng Băng Cơ đều không có phát hiện hành tung của hắn.

"Đúng là ta tìm ngươi. Đó là bởi vì trong thế gian duy chỉ có mình ngươi có thể giúp ta vượt qua khó khăn. Ta làm những việc này cũng không có ý đồ gì, chỉ là muốn hoàn thành một ít tâm nguyện. Ta nói cái con ếch này, ngươi tin chứ."

Liễu Khanh Nhan dừng một chút, nói.

"Tin."

"Rất tốt, xem ra ta không có nhìn lầm người, tiên vật ngàn năm của Dao Trì quả nhiên khác bình thường. Ta vốn tưởng rằng ngươi không có một thân linh khí cùng tiên thiên linh thể làm cơ sở. Bất quá xem ra ngươi xác thực phù hợp cái ngọc đài kia."

Nam tử kia tựa hồ vui sướng, ngữ khí bình tĩnh.

Liễu Khanh Nhan nghe mấy lời này, tâm tình xác thực không tốt. Còn tưởng rằng là chuyện gì, thì ra hắn nhìn trúng cái ngọc đài.

"...... Có lẽ sự tình cũng không có như ngươi nghĩ lại. Cái đài ngọc có khả năng sẽ làm ngươi thất vọng rồi."

Liễu Khanh Nhan trong nội tâm thật là bất mãn.

Nam tử này là lần đầu gặp mặt, còn cưỡng chế tới, mà mục đích tiếp cận thật sự làm cho người ta rất phản cảm.

"Không có sai, ta tất nhiên không có sai."

"Vậy ngươi gọi ta tới là ý gì?"

Cau mày, tâm tình không thế nào tốt, Liễu Khanh Nhan nghĩ tới hành tung của Băng Cơ cùng Mặc Dạ, không khỏi có chút lo lắng.

Hai người kia có nguy hiểm gì không?

"Hai người bọn họ mất tích có quan hệ tới ngươi không?"

Nam tử kia cười cười.

"Phải thì sao. Quấy nhiễu chuyện tốt của ta, ngươi nghĩ rằng ta buông tha cho bọn hắn đơn giản như ngươi sao?"

"Ngươi! Thôi được, dù sao ngươi cũng có năng lực như thế, còn mang ta đến đây làm gì?"

"Gọi ngươi tới, tất nhiên là nhờ ngươi hỗ trợ. Mà hai vị kia cũng bởi vì quá không biết lượng sức, vọng tưởng ở trong bàn tay của ta trở mình, ta sao để bọn họ làm càn như thế. Ngươi đồng ý hay không đồng ý không có ý nghĩa. Ta đã mang ngươi tới đây, ngươi nhất định phải nghe theo sắp xếp của ta. Nếu như ngươi không thể làm được, không chỉ hai người kia, mà tất cả mọi người trong tháp Ca Nam, trong nháy mắt sẽ bị quẳng ra Hồng Hoang!!!

"Ngươi dám!!"

Liễu Khanh Nhan giận dữ!

Người này làm càn, vô lễ. Khẩu xuất cuồng ngôn không nói, còn thích đem tánh mạng ra uy hiếp. Liễu Khanh Nhan bình sinh hận nhất là bị người uy hiếp, cái này không khác bức ép.

"Tuyệt đối không có khả năng. Ta không nghe theo sắp xếp của ngươi. Ngươi đừng vọng tưởng ta sẽ thay ngươi làm chuyện gì. Những nam nhân của ta đều có pháp lực cao thâm, căn bản không sợ uy hiếp cùng đe dọa của ngươi. Nếu ngươi thật sự lợi hại, sao còn cần ta tới hỗ trợ, thật sự là buồn cười đến cực điểm!!"

Không giấu giếm châm chọc.

Ngữ khí của Liễu Khanh Nhan làm nam tử kia khẽ giật mình. Giống như có chút không dám tin, người ở trước mặt này dám tranh luận cùng hắn.

Phất tay. Một ngọn lửa bay tới.

Dưới tình thế cấp bách, Liễu Khanh Nhan chỉ có lui về phía sau. Thời khắc mấu chốt, Cửu Thiên Bích Liên lần nữa xuất hiện, ngăn chặn ngọn lửa kia.

"Bùm!"

Tia lửa văng khắp nơi, nóng hổi như nham thạch nóng chảy.

Bởi vì trong phòng đều là sách, trong khoảnh khắc đã biến thành biển lửa.

"Như thế nào, đây là thủ đoạn của ngươi."

Mở miệng châm chọc, khiến cho ánh mắt nam tử lạnh lẽo.

"...... Ngươi đừng càn rỡ quá mức. Các ngươi đã vào tháp Ca Nam, sẽ ra không được, chỉ có ta mới có thể thả bọn ngươi ra. Nếu không tin ta sẽ cho ngươi nhìn thấy ta nói thật hay là giả......"

Liễu Khanh Nhan chăm chú nhìn động tác nam tử.

Nam tử cái gì cũng không có làm, chỉ là liếc mắt nhìn chỗ không xa Liễu Khanh Nhan. Một cái gì đó rơi xuống đất. Một người màu xanh lam, còn ôm một cái chăn. Liễu Khanh Nhan run rẩy không thôi.

Minh Vũ lúc này mới tỉnh lại, dụi mắt buồn ngủ, nhìn Liễu Khanh Nhan.

"Đại thúc, ngươi dậy sớm nha, trời còn chưa sáng đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui