Đại Thúc Có Yêu Khí

Lạc Hồng Bụi lúc này chết đứng. Hiện tại hắn đã hiểu, Minh Lạc Uyên vì sao phát điên, cảm giác vô lực.

Liễu Khanh Nhan đúng là nói không thông, nói người này là ngây thơ ngu xuẩn cũng không phải, nói là thông minh thì sao hết lần này tới lần khác lại không hiểu, quả thật là tức chết.

"...... Mỹ nhân, ngươi sao có thể làm đau lòng ta như thế, chẳng lẽ ngươi không thấy được ta đứng ở trước mắt ngươi sao?"

"......"

Liễu Khanh Nhan yên lặng quay đầu trở lại, làm như không có phát hiện gì.

"Buông ra!"

Giọng điệu lạnh lùng, tuyệt không biết đang nghĩ gì, Minh Lạc Uyên cố chấp không buông tay.

"...... lời ta mới nói, ngươi có tin không?"

"Nếu là lời thật tình xuất phát từ tâm can, ta vì sao không tin."

Liễu Khanh Nhan ta cũng không phải người không nói đạo lý.

"Như thế......"

Minh Lạc Uyên nới lỏng cánh tay, đem người này buông ra, nhưng sau một khắc lại nắm lấy bàn tay phải người này không buông, kéo người sát bên cạnh hắn.

"Buông ra!"

Tay bị xiết khá chặt, năm ngón tay cơ hồ muốn bị bóp nát, Liễu Khanh Nhan không thích thân thiết như vậy, trong nội tâm rối rắm.

"Không buông! Ta nghĩ nếu buông tay, tìm không thấy ngươi thì làm sao?"

Ý của Minh Lạc Uyên là thể hiện chân tình, câu này phát ra từ nội tâm, mà Liễu Khanh Nhan lại không nghĩ như vậy, cứ nghĩ hắn xem mình như trẻ con, cảm giác không được thoải mái.

"Ta cũng không phải tiểu hài tử, sao tìm không thấy, trong mắt ngươi, ngươi đem ta trở thành cái gì?"

"Đương nhiên là so với tánh mạng ta còn muốn quan trọng hơn. Ta biết rõ ngươi không quan tâm, nhưng ta sợ hãi ngươi bị người khác mang đi, nhìn đi, nhìn đi, những thứ này ta đều thích, nếu như ngươi không thích bị ta nắm, ta đây tìm gì đó đem ngươi trói chặt trên thân mình, như vậy ngươi sẽ không bị mất, sao nào?"

Liễu Khanh Nhan cẩn thận nhìn Minh Lạc Uyên một hồi, thấy hắn vẫn chấp nhất, quả nhiên là nói thật, không giống như là nói giỡn, chút ít tức giận bị đè ép xuống dưới.

Cái gì gọi là tìm gì đó buộc lại, lúc ấy không phải giống động vật sao?

"...... Ngươi cứ nắm đi."

Kể từ hôm nay, sẽ không thể xem nhẹ đồ đệ này của Khanh Nhan! Lạc Hồng Bụi vừa thấy hai người này lại tốt đẹp, trong nội tâm càng khó chịu, tức tối trong ngực không nói ra được.

Người nọ lạnh lùng giống một khối băng, có gì tốt, nói chuyện càng lạnh lùng, còn một bộ dáng thô lỗ, thật muốn đánh hắn, hung hăng dẫm nát hắn dưới chân.

"...... Đã như thế, vậy thì.... tay kia có thể cho ta nắm không?"

"Ngươi đi chết đi!"

Lạc Hồng Bụi nhanh chân tiến lại gần. Những lời ngọt xớt của Lạc Hồng Bụi khiến Minh Lạc Uyên trừng mắt, tên yêu nghiệt muốn phá hư chuyện tốt của hắn sao.

"Mỹ nhân, ngươi xem một mình ta thật là cô đơn, ngươi đành lòng bỏ mặc ta sao?"

Hắn vui tươi hớn hở chạy tới, dính chặt vào mỹ nhân dùng sức hướng trên mình Liễu Khanh Nhan cọ cọ, từ tay áo duỗi ra mấy ngón tay nhỏ muốn nắm lấy tay mỹ nhân, đáng tiếc vừa mới tiếp xúc, liền đụng phải kiếm khí của Minh Lạc Uyên phía sau lưng đâm tới.

"Ngươi!"

Minh Lạc Uyên không nhìn hắn, lôi kéo Liễu Khanh Nhan muốn đi gấp.

"Rời nơi này trước."

"Mỹ nhân........ "

Không nên như thế, tại sao lại không liếc hắn một cái, chẳng lẽ là mỹ nhân ngượng ngùng, mới làm ra vẻ lạnh lùng?

Hẳn là như vậy, theo kinh nghiệm của hắn, hết thẩy người bề ngoài lạnh lùng một khi nhiệt tình nổi lên, thì sẽ hừng hực không thua gì lửa lớn. Hắn ưu tú tuyệt mỹ như thế, mỹ nhân ắc hẳn là dao động, chỉ là bên cạnh có một tòa băng sơn quá mức cường thế chướng mắt, mỹ nhân mới lạnh lùng với hắn.

Lạc Hồng Bụi nghĩ như vậy, càng cảm thấy đúng, như thế cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn phải đợi cơ hội, liền tiên hạ thủ vi cường.

Vì thế, Lạc Hồng Bụi cười hì hì, khóe miệng cong lên nở nụ cười đẹp mắt, hai mắt sáng như ánh sao, bày ra một bộ dạng giống như một cô dâu nhỏ, hơi e lệ đi theo bên người Liễu Khanh Nhan. Hắn lén lút đưa tay ngập ngừng như chạm vào lại không chạm, thử nắm lấy tay áo Liễu Khanh Nhan, cảm giác thật là thú vị cực kỳ.

"Mỹ nhân, mỹ nhân......"

Mỹ nhân thật là thẹn thùng, rõ ràng quay đầu không đếm xỉa hắn, có thể thấy được trong lòng vẫn nghĩ đến hắn. Phải tìm cơ hội ở chung nhiều hơn để tạo quan hệ tốt hơn......

"...... Nơi này là chỗ nào?"

Nhìn không tới bầu trời, cũng nhìn không thấy rõ mọi vật, không biết ánh sáng yếu ớt phát ra từ chỗ nào.

Một nơi thật rộng lớn.

Cái quan tài trống rỗng lơ lững, trong nội tâm rõ ràng sinh ra một loại cảm giác tịch mịch khó tả, giống như cái quan tài có sinh mạng.

"...... Hẳn nơi này chính là Thương Ngô Chi Uyên, là nơi nổi danh nhất tam giới, đáng tiếc người nọ không ở đây, trong này tế điện biến thành......"

Lạc Hồng Bụi nói, nhìn thật chăm chú vào Liễu Khanh Nhan.

Liễu Khanh Nhan vẫn thản nhiên.

"Cái trên kia chính là......"

"Phía trên là cây đại thụ, phía dưới chính là vực sâu...... Chúng ta hay là rời nơi này trước, ở chỗ này cũng không biết có chạm trán cái gì không sạch hay không. "

Hắn nói lời này có chút gấp gáp, thật sự giống như có cái gì.

" Trong này ngoại trừ ba người chúng ta còn có người khác sao?"

Chẳng lẽ đây cũng là ảo giác, xung quanh tuy là ảm đạm, lại có cảm giác bị theo dõi, tầm mắt sắc bén rất không thoải mái.

"Các ngươi có gặp qua một thiếu niên tóc xanh lam, ta cảm thấy được hắn giống như đang nhìn chúng ta......"

Giọng nói nhẹ nhàng, bốn phía đột nhiên nổi lên một cơn cơn gió lạnh rét thấu xương.

"Mỹ nhân ngươi thấy thiếu niên kia ở đâu, người đó rất nguy hiểm, đừng để ý tới hắn. Từ nay về sau thấy cũng trốn thật xa, ngàn vạn lần đừng đến gần, người đó nhìn thì vô hại, lại là người ngoan độc nhất dưới gầm trời này, mỹ nhân ngàn vạn lần đừng để bề ngoài thiếu niên kia lừa gạt."

Lạc Hồng Bụi chỉ có lòng tốt muốn khuyên bảo, đột nhiên cảm thấy cái cổ có chút mát lạnh, gió lạnh buốt đánh úp lại thật là làm cho người ta sợ hãi. Cũng không nói thêm nữa lời, không thèm để ý trực tiếp đi tới trước.

"Chúng ta đi ra ngoài nói tiếp, trong này thật có chút quỷ dị...... Mỹ nhân, ta có lời khuyên cảnh báo ngươi một câu, thiếu niên tóc xanh cũng không phải thuộc tam giới, không tốt, mỹ nhân hẳn là biết cân nhắc nặng nhẹ."

"...... Đi."

Người này lời nói rất bình tĩnh, Minh Lạc Uyên tuy là không muốn cùng hắn đi chung, nhưng lời nói của Lạc Hồng Bụi không phải không có lý, thiếu niên kia pháp lực thực lợi hại, ba người bọn họ liên thủ chỉ sợ cũng không chống đỡ nỗi nửa chiêu. Thật sự đuối lý, nếu là một mình hắn có bị thương chỉ là bị thương, nhưng có Liễu Khanh Nhan, hắn sợ không thể đủ sức bảo vệ. Khanh Nhan mà bị thương, Minh Lạc Uyên hắn sẽ áy náy cả đời.

Ba người liền rời đi, một con đường vắng ngắt, không ai nói gì nữa, không khí xung quanh quái dị.

Liễu Khanh Nhan có thói quen một mình, không nói lời nào là chuyện thường, lúc này đi cùng hai người này cũng không nói chuyện, hơn nữa Minh Lạc Uyên cùng Lạc Hồng Bụi đang đấu đá, thật sự là làm cho Liễu Khanh Nhan rất là vô phương lý giải.

"...... Bên kia hình như có một cái lầu các, chẳng lẽ trong này còn có người?"

Không có việc gì Liễu Khanh Nhan hết nhìn đông tới nhìn tây, lại là thấy xa xa mây khói lượn lờ, tiên khí cuồn cuộn, phát hào quang lấp lánh, một tòa lầu tầng bảy đứng vững trong mây khói.

Nơi đây rất ảm đạm, có thể ánh sáng chỗ lầu các rất yếu ớt, nhưng nhìn rất rõ.

Nhưng mà, Minh Lạc Uyên cùng Lạc Hồng Bụi lại quá sợ hãi.

"Khanh Nhan, ngươi......"

Lạc Hồng Bụi hạ thấp giọng cắt đứt lời Minh Lạc Uyên, tiến đến xen vào

"Mỹ nhân, ngươi nói là hướng nào? Cái lầu các đang ở đâu?"

Hắn nghĩ, Liễu Khanh Nhan chỉ vì đánh vỡ cái không khí ngột ngạt mới nói ra như thế.

Liễu Khanh Nhan lại cảm thấy vạn phần kỳ quái, hai người họ đều cúi đầu hối hả phải rời khỏi, một tòa lầu to như vậy đứng ở chỗ đó, lại chưa từng liếc mắt nhìn, thật kinh ngạc vô cùng?

"Ở đàng kia, có một lầu các, trong mây khói mờ mịt, các ngươi không thấy sao?"

"...... Không có......"

Minh Lạc Uyên nói xong, một tay cầm lấy cự kiếm, tay kia càng dùng sức nắm chặt tay Liễu Khanh Nhan, nhìn về phía phương hướng Khanh Nhan chỉ.

"Ta cũng vậy không thấy được......"

Lạc Hồng Bụi cũng tỏ vẻ không biết.

"...... Có lẽ, chỗ kia chỉ có một mình ngươi nhìn thấy...... Khó trách, hẳn là như vậy......"

Hắn nhỏ giọng nói thầm, Liễu Khanh Nhan lại rất buồn bực, rõ ràng là có ở đó mà hai người này lại không có thấy, còn làm một bộ dạng như gặp kẻ địch lớn.

"Ta cảm thấy được chỗ kia không xa lắm, đã đến nơi này, sao không đi xem......"

"Không được!!!"

Quát lớn, không còn vẻ nói cười hì hì, Lạc Hồng Bụi đột nhiên thay đổi, trên mặt không còn nụ cười tà mị, trở nên nghiêm túc lạnh lùng dị thường, thậm chí nói như ra lệnh.

"Chỗ kia bất luận kẻ nào cũng có thể đi, chỉ có ngươi không thể đi!"

Đột nhiên xuất hiện chuyển biến, làm hai người còn lại có chút kinh ngạc không thôi.

"Vì sao ta không thể?"

Liễu Khanh Nhan thật sự là nhìn không ra cái lầu các kia có gì nguy hiểm, lại làm người này kinh hồn bạt vía, giống như mới từ địa ngục chui ra.

Hơn nữa, không còn cười cợt lả lơi, cũng không giả bộ ngọt ngào, cũng không có uốn éo quấn quít, đây mới là dáng vẻ thật sự của hắn sao, rất oai vệ, một bộ dáng ngọc thụ lâm phong vì sao giả ra một bộ yêu nghiệt, quả thực nghĩ không ra.

Lạc Hồng Bụi không biết, hắn bất thình lình thay đổi, đồng thời đã làm thái độ Liễu Khanh Nhan đối với hắn cũng chuyển biến.

"...... Ngươi mà đi, sẽ không còn là ngươi, ngươi sẽ hoàn toàn biến mất ở thế gian này, sẽ không có luân hồi, cũng sẽ không chuyển sinh......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui