Đại Thúc Có Yêu Khí

"Nhưng mà, nhưng mà ta ngửi thấy trên người đại thúc cũng thơm ngào ngạt...... Ta liền nhịn không được cũng muốn cắn lên một cái đó sao."

Câu sau hắn nói rất là ủy khuất, giọng nhỏ xíu, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, bởi vì hắn thấy ánh mắt Lạc Hồng Bụi trở nên phi thường đáng sợ, tối tăm hung ác, giống như muốn giết hắn.

Hắn ngửi thấy trên mình đại thúc có mùi hoa sen thơm ngát, thật đúng là thoải mái, thật muốn nếm thử mùi vị của đại thúc, bất quá hắn lại có chút ít do dự, nếu như đem đại thúc ăn vậy sau này chẳng phải không còn đại thúc, vấn đề này làm hắn suy nghĩ hơn nửa ngày.

Lạc Hồng Bụi cũng không biết thiếu niên trong đầu là loại ý nghĩ đơn thuần này, nếu mà hắn biết đã không tha cho thiếu niên này.

"Từ nay về sau cách mỹ nhân xa một chút, không được suy nghĩ bậy bạ, mỹ nhân sao có thể bị ngươi lây nhiễm, nếu từ nay về sau để cho ta biết ngươi có tà niệm như vậy, ta nói với mỹ nhân đem ngươi ném tới chân trời luôn, vĩnh viễn sẽ nhìn không thấy mỹ nhân, hừ!"

Thiếu niên thở phì phì đứng lên, không chút nào yếu thế rống lớn

"Mỹ nhân đại thúc mới không nghe lời ngươi nói, ngươi là con trùng thúi! Ngu ngốc! Tự kỷ cuồng loạn! Hừ hừ. Đại thúc chính là thương ta, quan tâm ta còn không kịp, sao lại đem ta ném đi, ngươi chính là hồ ngôn loạn ngữ, ngươi nếu lại nói xấu ta, ta liền nói cho đại thúc, nói ngươi ăn hiếp một mỹ thiếu niên yếu ớt như ta, ha ha ha...... Chính là như vậy!"

"Ngươi mà yếu ớt sao?! Ngươi da mặt thật đúng là dày nha, đã sống trăm ngàn năm, không thể già hơn nữa, ngươi mà dám nói mình non nớt á, nói mình yếu ớt ngươi xem ta là ngốc à......"

Lạc Hồng Bụi phủ tay, không nói gì nữa. Hắn rốt cục gặp được người da mặt còn dầy hơn hắn, hắn cho rằng bản thân da mặt đã dầy lắm rồi, hôm nay thật sự đã gặp sư phụ! Xem ra hắn còn là một người thuần lương......

Thiếu niên ôm lấy đầu, khoa tay múa chân, thì thầm trong miệng.

"Nhưng mà, người ta thật sự rất nhỏ mà......"

Hắn rất là tức giận, cũng không nhìn Lạc Hồng Bụi, giọng điệu tràn đầy khinh thường.

"Các ngươi không muốn tin tưởng ta, chỉ cần đại thúc cảm thấy ta chính là tiểu mỹ thiếu niên là được rồi. Các ngươi sao không hỏi ta nghĩ như thế nào, ta cũng muốn giúp, có chuyện gì ta có thể......"

"...... được, ngươi cùng đi! Ngươi có thể!"

Lạc Hồng Bụi xem như bái phục, hôm nào hắn phải đi rèn luyện mặt da dầy thêm, xem ra môn công phu này đã thua, đụng phải đối thủ mạnh rồi.

"...... Kỳ quái, sao còn chưa có trở lại, không phải là thật sự đã xảy ra chuyện chứ?"

Nhìn trái nhìn phải, còn không có nhìn thấy người trở về, vừa lúc đó từ rừng cây đen ngòm vang lên những âm thanh dữ dội, xuất hiện một thân ảnh màu đen có chút lảo đảo cước bộ mất trật tự không ngay ngắn, cảm giác ngã xuống bất cứ lúc nào, người nọ hô hấp trầm trọng thở hổn hển, khí tức mười phần không ổn định, hình như là bị thương rất nặng.

Lạc Hồng Bụi cùng thiếu niên áo lam lập tức im lặng thu khí, cũng không còn đấu võ mồm, thân thể bảo trì trạng thái khẩn trương cảnh giác nhìn bóng đen tiến đến.

Người nọ, tuyệt đối không phải Liễu Khanh Nhan!

Cũng không giống là Minh Lạc Uyên, Lạc Hồng Bụi nhận thấy nhân vật đang đến thật lợi hại, nhưng lại bị thương nặng, bị thống khổ tra tấn sắp chết.

Minh Lạc Uyên cũng không lên tiếng, gắt gao đem tất cả thống khổ nuốt vào trong bụng không để cho người ta thấy được. Tính tình kỳ quái, chỉ cần chân còn đứng được tuyệt đối sẽ giả bộ như không phát sinh chuyện gì, chỉ cần không có bị đánh nằm sấp không đứng dậy được tuyệt đối sẽ không bò đi!

Cho nên, người phát ra tiếng động thật lớn như thế, nhất định không phải Minh Lạc Uyên.

Người tới mang theo khí tức ma tộc, không chỉ có một chút, mà dần dần khí tức như tỏa ra không bị khống chế đến mức người này toàn thân ma khí lượn lờ.

Người này hình như cũng cảm giác nơi có người, chẳng những không có kiêng kị, ngược lại bước nhanh hơn, nhanh chóng hướng bên này chạy đến.

"...... Nhanh, nhanh rời đi thôi......"

Lạc Hồng Bụi cùng thiếu niên áo lam chấn kinh không thôi, hiển nhiên không ngờ rằng người tới sẽ là hắn......

Cái này, cái này, thật không phải là bọn họ nhìn lầm rồi......

Bọn họ cẩn thận phòng bị, sao cũng không ngờ được Minh Lạc Uyên chỉ đi lấy nước khi trở về lại thành người khác, không chỉ có bên ngoài thay đổi, mà ngay cả khí tức trên thân cũng thay đổi.

Trước kia Minh Lạc Uyên mặc dù là lạnh lùng giống như băng sơn, từ trong ra ngoài đều là lạnh, tay nắm lấy cự kiếm tầm thường không phù hợp, thế nhưng xem như là một tu chân giả. Nhưng bây giờ Minh Lạc Uyên toàn thân lượn lờ nồng đậm hắc khí, ngũ quan cũng biến đổi không ít, khuôn mặt góc cạnh càng thêm sắc sảo, thật giống như được đẽo gọt tạo hình lại bộ dạng. Lông mày cao hơn thẳng tắp kéo đến hai đầu huyệt thái dương, đôi mắt cũng kéo dài, thoạt nhìn hẹp hơn dài hơn, con ngươi lúc này lộ ra tia tối tăm lạnh lùng, cả người hắn bao phủ một tầng khí tức âm tàn độc ác, không lộ cảm xúc, đứng gần kề chỉ cần nhìn liếc qua đã khiến cho người ta không rét mà run. Giữa mi tâm ấn ký hình thoi Hỏa Vân đồ giống như vật sống, tựa như một khối bảo thạch đen kịt như mực, vây quanh mi tâm, bên trong là một ngọn lửa màu đen. Mũi rất cao, lộ vẻ cao ngạo mà lạnh lùng, môi mỏng đường cong có chút cứng ngắc, thoạt nhìn mười phần đạm mạc, hàm dưới dài nhỏ, có phần giống như vô tình.

Thay đổi chẳng những là ngũ quan, thân thể cũng có biến hóa. Ở gần phía bên phải khuôn mặt ở chỗ cái cổ có một đường vân màu đen như vật sống ẩn hiện chạy xuống dưới. Minh Lạc Uyên lỗ tai không còn giống người thường, lại biến thành vây cá, lộ ra khỏi mái tóc màu đen, một bên lỗ tai có một khuyên tai bằng kim loại màu đỏ, hình dạng một thanh lợi kiếm dài ước chừng một tấc, hoa tai lắc lư gần sát bả vai.

"Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao ngươi lại một mình trở về? Mỹ nhân đâu? Ngươi không có gặp mỹ nhân sao?"

Lạc Hồng Bụi cả kinh hét lên. Minh Lạc Uyên lúc này bị thương rất nặng mới nhìn về phía đống lửa, lại không nhìn thấy người, cảm thấy sững sờ, cảm thấy lo lắng cùng phiền muộn, nghe được Lạc Hồng Bụi giọng điệu lo lắng, trong nội tâm có dự cảm bất an.

"Ngươi nói, Khanh Nhan hắn......"

Ngàn vạn lần đừng như hắn nghĩ, hắn tình nguyện người nọ là người không tình cảm, không quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ hy vọng người nọ bình an vô sự, những thứ khác hắn không dám yêu cầu xa vời......

Nhưng mà không nghĩ vấn đề này lại phát triển theo hướng xấu.

Lạc Hồng Bụi rất là bất mãn phàn nàn.

"Còn không phải bởi vì ngươi, đợi lâu chưa có thấy ngươi trở về, mỹ nhân lo lắng ngươi có chuyện, phải đi tìm xem, kết quả tốt rồi, ngươi đã trở lại, mỹ nhân lại bị mất......"

"Ngươi nói, Khanh Nhan đi tìm ta, vậy hắn có phải đi tới cái hồ nước kia......"

Ngàn vạn đừng giống như hắn nghĩ.

"Đúng là chỗ đó thật sự rất nguy hiểm sao?"

Vẫn đứng ở bên cạnh là thiếu niên áo lam không nói gì, lúc này đi tới, có chút e ngại, lại có chút muốn nói vài câu, do dự nhìn Minh Lạc Uyên. Thiếu niên tính tình thuần khiết, đối với sự vật càng mẫn cảm, lần này nhìn thấy Minh Lạc Uyên không còn giống lần trước cũng thấy kỳ quái, đáy lòng sinh ra một tia sợ hãi.

"Hắn, trên người hắn có yêu khí, cùng ma khí......"

Thiếu niên nghĩ mà thấy sợ Minh Lạc Uyên, ý bảo Lạc Hồng Bụi nhìn Minh Lạc Uyên. Tuy nhiên mấy người kia cũng không ở chung hòa thuận, bất quá hắn trong mơ hồ cảm thấy Lạc Hồng Bụi chỉ có cái miệng đáng ghét, những thứ khác thật cũng không có gì.

"Ngàn vạn đừng nói ngươi đi múc nước đụng phải một đám yêu ma...... Vậy xong rồi, Khanh Nhan đến bây giờ còn chưa có trở lại, nhất định là dữ nhiều lành ít, ngươi là hỗn đản, chính mình xui xẻo được rồi, làm liên lụy mỹ nhân!"

Lạc Hồng Bụi tức khí nghĩ muốn hung hăng đánh một cái để hả giận nhưng không thể giải quyết sự tình gì.

Minh Lạc Uyên xoay người rời đi, thân ảnh nhanh nhẹn, không còn thấy dáng vẻ bị thương trầm trọng, Lạc Hồng Bụi cho rằng tên này là muốn mặc kệ để chạy trốn

"Ngươi cứ đi như vậy, mỹ nhân ngươi cũng không quan tâm sao?"

"...... Ta đi tìm trở về."

Lạnh lùng ném một câu, Minh Lạc Uyên thân ảnh liền không thấy.

"Cái này tính là gì...... Này tiểu quỷ, còn đợi ở chỗ này làm gì vậy, còn không đi tìm à, ăn no mà không muốn làm gì phải không?"

"Không có...... Chỉ là, ngươi biết đường không?"

"Đương nhiên biết, đợi đã là đường nào?!"

Hắn cảm thấy giống như đã bỏ qua chút gì đó.

" Những yêu quái bắt đại thúc về nhà......"

Không chỉ Minh Lạc Uyên mà hai người kia cũng tìm kiếm, chỗ ở của những yêu ma kia.

Khi họ chạy tới hồ Vong Xuyên, bên bờ khung cảnh chết chóc tràn lan giống như cảnh Tu La địa ngục, có thể tưởng tượng được ngay lúc đó tình cảnh thảm khốc đến cỡ nào.

Minh Lạc Uyên lập tức lâm vào trầm trọng, không khí chung quanh hắn tất cả đều ngưng kết, tràn ngập sát khí cùng sợ hãi, không người nào dám tiến lên một bước.

Ngày bình thường nói nhiều như Lạc Hồng Bụi cũng không nói nữa, quan sát tình huống chung quanh, tìm kiếm dấu vết có thể lưu lại, cố gắng tìm ra chút ít manh mối.

"...... Có lẽ, có lẽ, ta có thể có cách tìm được......"

Thiếu niên áo lam có chút không yên, do dự không ngừng nhưng khi nhìn đến hai người này lo lắng tìm kiếm, chính mình cái gì cũng chưa có làm, giống như Lạc Hồng Bụi nói vậy, ăn của đại thúc mà không có làm việc có chút ít quá đáng, hắn còn muốn đại thúc sau này chăm lo cho hắn mà.

"Ngươi? Nói mau, ngươi có biện pháp nào, ngươi nếu dám nói dối lừa gạt ta, hừ hừ......"

"Ta đây nói, nhưng các ngươi nhất định phải bảo đảm giữ bí mật, chuyện ngày hôm nay ngàn vạn lần đừng cho người khác biết, nếu không ta sẽ không nói."

Thiếu niên giờ phút này còn dùng giọng điệu uy hiếp, Lạc Hồng Bụi nổi giận đến dựng tóc gáy, nắm chặt lỗ tai thiếu niên hét lên.

"Đến lúc nào rồi, ngươi còn không nói được, e ngại cái gì, thiệt tình, nói nhanh một chút, là biện pháp gì?!"

Một bên khác Minh Lạc Uyên cũng đang lắng nghe ý tưởng của thiếu niên.

"Trong này chết không ít yêu ma, bởi vì chết chưa lâu, hồn phách của bọn hắn oán khí còn chưa tan đi, ta có thể dùng cách hấp thu lấy, dùng phương pháp nhiếp hồn có thể thấy chuyện phát sinh trước khi bọn họ chết, như vậy có thể biết rõ đại thúc đi hướng nào...... Á các ngươi vì cái gì nhìn ta như vậy hả? Ta đã nói, không cho phép đem chuyện này nói cho người khác biết, các ngươi cũng không thể đổi ý nha."

"Vì sao ngươi không nói sớm, cứ thập thò thập thò có biết mất thời gian hay không, vậy còn không mau làm đi! Ngươi nghĩ rằng chúng ta hai người đều là loại lắm miệng sao, thấy ngươi nói chuyện thật đúng là làm người ta phát điên quá?"

Lạc Hồng Bụi bị lo sợ ép phát điên.

"...... Nhưng mà, ta muốn trước tiên ăn bọn họ, ta mới biết được, việc này các ngươi thật sự không có ý kiến gì à....."

Ở một nơi khác.

Ma Tà cõng Liễu Khanh Nhan trên lưng mà chạy. Trên mình hắn có thương tích lại cõng thêm một người, đằng sau còn bị mấy ma vật đuổi giết, không muốn nhanh cũng không được.

Bán yêu Ma Tà tốc độ nhanh kinh người, nhanh như tia chớp, chỉ khổ Liễu Khanh Nhan không thể cử động. Dưới lưng đều là lông nhưng cũng không giảm được cả người bị xóc nảy, đầu óc quay cuồng làm chóng mặt nên không còn bình tĩnh, cái bụng như bị lộn ngược, lắc lư khó chịu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Liễu Khanh Nhan cảm thấy từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu bị hành tội nhiều như vậy. Bản thân chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, nếu có thể ngay tại chỗ chém chết tên này, hay trực tiếp đánh cho mình ngất xỉu, đáng tiếc ý nghĩ này không có thực hiện được. Không bao lâu chợt nghe Ma Tà hưng phấn dị thường nói

"Mỹ nhân, chúng ta đã đến."

Trong nội tâm nhẹ nhõm như quăng được tảng đá xuống, Liễu Khanh Nhan thầm nói cuối cùng đã tới, nếu còn chưa đến, mạng này cũng không còn lành lặn để trở về.

Đến nơi, Liễu Khanh Nhan còn buộc chặt ở trên thân yêu vật, bán yêu Ma Tà thu lại sáu chân, chỉ còn hai chân đứng vững đi tới, vì thế Liễu Khanh Nhan cũng bị dựng đứng đứng dậy, rốt cục có thể nhìn xung quanh.

Nhưng nhìn bốn phía, Liễu Khanh Nhan lập tức hóa đá, chân cứng đờ không cử động, ánh mắt nhìn thẳng tắp.

Chỗ này là một động phủ, cổng vào có mái cong được tạo thành từ khối ngọc thạch cực đại có chạm trổ hoa văn. Cánh cửa màu đen tuyền trên có khắc mấy hình yêu quái dữ tợn, nhìn rất sống động.

Động phủ chung quanh bốn phía có cây xanh và nhiều loại hoa tuyệt đẹp đang nở rộ tỏa hương thơm ngát, cảnh tượng không giống nhân gian mà như lạc vào tiên cảnh.

Liền thấy mấy thiếu niên xinh đẹp, trang phục hoa mỹ, chải chuốt đẹp mắt, đứng ở cửa ra vào động phủ. Mười mấy người bên ngoài quỳ gối xuống, cúi đầu tung hô.

"Cung nghênh Tứ công tử hồi phủ."

Hơn mười thiếu niên cúi đầu cung nghênh, tất cả đều rất cung kính.

Mấy chục thiếu niên mỹ lệ đứng hai bên lối đi, đồng loạt vung cánh tay, những ngón tay như ngọc nhẹ nhàng như đang múa, lập tức vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống, bay lả tả như mưa.

Hoàn toàn chấn động, Liễu Khanh Nhan cố lấy lại tinh thần, những cánh hoa xẹt qua khuôn mặt để lại một mùi thơm ngát để lại cảm giác thật là dễ chịu thoải mái.

Vào động phủ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tấm biển to bên trên có mấy chữ đỏ chói mắt, viết: " Động Mỹ Nam."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui