Thiếu Kiệt thật sự không xong rồi.
Vì lúc nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy gọi điện cho cậu, một nhóm bốn người gồm cả vệ sĩ của bà thực ra đã đứng trước cửa phòng ký túc của cậu.
Lúc nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy nói câu “thứ Sáu” kia, Diệp Tâm Dư đi cùng theo đến nghe thấy liền ngước mặt nhìn nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy.
Bà hy vọng con trai bà sẽ thông minh như bà mong đợi, thế nhưng Thiếu Kiệt trước nay luôn thẳng như ruột ngựa lại ngu ngốc giống như bà biết.
Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy sau khi dập máy lập tức đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Diệp Tâm Dư, Diệp Tâm Dư vội vàng cụp mắt tránh ánh nhìn. Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy hỏi bà: “Hôm qua cô nói cái gì nhỉ? Nhân tài trước nay chưa từng có trong giới kinh doanh.”
Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy “hừ” một tiếng: “Tôi thấy là thứ ngựa hoang mất cương thì có!”
Diệp Tâm Dư cụp mắt không nói gì. Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy thấy bà ta như vậy thì khó chịu, cũng không để ý bà ta nữa, gọi: “Ông Ngũ!”
“Có chuyện gì ạ?”
Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy quay lại nói với ông Ngũ đang tiến về trước: “Tìm Jeff, hỏi cậu ta cậu chủ ở đâu!”
“Dạ.”
Ông Ngũ lập tức rút điện thoại đi sang một bên. Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy quay lại đối mặt với Diệp Tâm Dư: “Cô vốn biết rõ con trai bảo bối của mình thích ăn chơi điên cuồng lại thiếu tâm nhãn, đã không quản không dạy rồi nó bảo gì thì cô cứ coi là vậy. Đêm đêm tiệc tùng, ăn chơi trác táng. Cả ngày ở chung với một đám người không ra gì. Nếu sau nghiện ngập hay mắc bệch gì, tôi hỏi cô định làm sao!”
Ông Ngũ gọi điện thoại nhanh thần tốc.
Ông chờ nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy vừa dứt lời, lập tức nói với bà: “Lão phu nhân, cậu chủ thực sự đang ở trong trường.”
Nói đến đây, ông liếc Diệp Tâm Dư một cái, lại gần nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy nói thầm mấy câu.
Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy vừa nghe, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Bà nhìn về phía Diệp Tâm Dư.
Diệp Tâm Dư thấy bà như vậy, trong lòng phỏng đoán chờ đợi kết quả, không ngờ, nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy chỉ nói: “Gọi điện cho cậu chủ, bảo nó trước giờ cơm tối nay tôi muốn thấy nó ở nhà.”
“Dạ.”
Ông Ngũ gật đầu, nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy lại liếc Diệp Tâm Dư một cái, đưa bước rời khỏi chỗ trước cửa phòng Thiếu Kiệt đi về phía thang máy.
Thiếu Kiệt vừa nhận được điện thoại của ông Ngũ thì kêu “Chết rồi Chết rồi ” loạn lên. Cuối cùng, cậu hỏi ông Ngũ: “Chuyện lúc trước tôi nhờ ông làm thế nào rồi?”
Nghe ông Ngũ ở đầu bên kia nói gì đó, Thiếu Kiệt nhíu mày: “Vì sao không được?”
Nghe người bên kia nói, Thiếu Kiệt nhướn đầu mày xinh đẹp lên.
Cậu liếc về phía Hướng Nam.
Hướng Nam cảm thấy trong ánh mắt cậu có cả chút giận dữ, thấy kỳ lạ, không tự giác đứng dậy rời đi, ra phòng khách ngồi xuống ghế sofa.
Không ngờ sau khi Thiếu Kiệt cúp mày liền lập tức chạy lại như sói nhào lên người Hướng Nam.
“Mấy hôm mất tích anh đi đâu?”
Cả người Thiếu Kiệt đột nhiên trở nên vô cùng hung hăng.
Cậu ấn Hướng Nam xuống ghế sofa, Hướng Nam giãy dụa ngồi dậy: “Cậu làm sao vậy?”
“Thời gian này anh thực ra ở chỗ Ngụy Dương đúng không?”
Thiếu Kiệt trừng Hướng Nam: “Tên đó nói anh biến mất không biết nên làm thế nào, thực ra là giấu anh đi lừa tôi đúng không?”
“Không có chuyện đó.” Hướng Nam lắc đầu, định cách xa Thiếu Kiệt đang giống như lang sói bất cứ lúc nào cũng muốn xé y ra thành trăm mảnh trước mặt, lại bị cậu dùng sức lôi về.
“Anh còn lừa tôi!”
“Ông Ngũ nói, căn biệt thự tôi chuẩn bị dùng để mở party không tiện, vì thân thích của Ngụy Dương đang mượn ở đó. Mà được tên đó coi là thân thích…” Thiếu Kiệt kéo Hướng Nam lại gần: “Ngoài anh ra thì còn ai nữa?”
Nhớ đến người nhà của mình bị Mạc Dương giấu đi, Hướng Nam đang hoảng sợ mắt liền sáng bừng.
Hướng Nam lập tức tóm lấy vạt áo trước ngực Thiếu Kiệt.
“Căn biệt thự đó ở đâu?”
“Hả?”
Thiểu Kiệt bảo bối chớp chớp mắt.
Sự việc hình như không nên diễn biến thành thế này.
Hướng Nam hẳn nên xấu hổ, nên thừa nhận, sau đó…
Sao bây giờ hình như…
“Căn biệt thự đó rốt cuộc ở đâu? Ở đâu?”
Hướng Nam áp lại càng gần, Thiếu Kiệt bảo bối có cảm giác bị áp bức không ngừng lùi lại. Cuối cùng, cậu buồn bực nói với Hướng Nam đang từ trên cao nhìn xuống: “Đại thúc, anh định Bá vương ngạnh thượng cung sao?”
“Hả?”
Hướng Nam cúi đầu nhìn, phát hiện mình đã leo lên người Thiếu Kiệt.
Y ngượng ngùng lùi lại.
Sau đó, y nắm lấy tay Thiếu Kiệt: “Cậu đưa tôi đến nơi cậu vừa nói được không?”
“Không được.” Thiếu Kiệt rút tay về: “ Đại thúc anh đang định gạt tôi.”
Hướng Nam thấy cậu lạnh mắt đứng dậy đi vào phòng ăn thì sốt ruột.
“Tôi không có gạt cậu, tôi chỉ muốn tìm người nhà của tôi mà thôi!”
Hướng Nam giữ lấy Thiếu Kiệt, kể hết chuyện Mạc Dương giấu y chuyển người nhà y đi chỗ khác.
Hướng Nam nóng ruột nói: “Hiện tại tôi xin cậu. Cậu coi như làm việc tốt, nói địa chỉ cho tôi có được không?”
Thiếu Kiệt đẩy tay Hướng Nam ra.
“Lời đại thúc là thật sao?”
Thiếu Kiệt vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ một lúc, tiến lại gần hơn.
Hướng Nam lùi về sau, gật đầu: “Phải…”
“Vậy…”
Thiếu Kiệt đưa tay kéo Hướng Nam đang lùi lại lại: “Nếu tôi giúp đại thúc, anh định cảm ơn tôi thế nào?”
Hả?
Thiếu Kiệt vừa rồi còn không tin, sao đội nhiên lại yêu cầu điều kiện với y?
Hướng Nam nghe vậy thì ngẩn người.
Cuối cùng, Hướng Nam bất đắc dĩ hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Thiếu Kiệt tươi cười xấu xa, kề bên tai Hướng Nam: “Muốn anh làm cái việc đêm đó anh giúp tôi làm.”
Kỳ thực Thiếu Kiệt chỉ là nói vậy, thế nhưng nào ngờ Hướng Nam vừa nghe, mặt cắt không còn một giọt máu.
Hướng Nam đẩy cậu ra.
Thiếu Kiệt thấy Hướng Nam đi về phía cửa, vội vàng kéo y lại: “Anh muốn đi đâu?”
“Tìm Mạc Dương.”
Thiếu Kiệt bảo bối nghe vậy thì nhíu màu, giận dự kéo Hướng Nam đang vùng ra ngã về phía sofa.
Cậu gào lên với Hướng Nam: “Anh cho rằng anh đi tìm cậu ta, cậu ta sẽ nói cho anh biết bọn họ đang ở đâu sao…”
“Sẽ không!” Hướng Nam cắt đứt lời cậu: “Thế nhưng ít nhất cậu ấy sẽ không trói tôi lại, bắt tôi dùng miệng làm giúp cậu ấy việc kia!”
Thiếu Kiệt bảo bối thấy Hướng Nam coi mình như một thứ xấu xa tồi tệ, lập tức phẫn nộ.
“Đúng, cậu ta tốt lắm! Tốt đến mức không nói tiếng nào chuyển người nhà anh đi để giữ chân anh! Anh lập tức đi tìm cậu ta đi!”
Thiếu Kiệt đi ra mở tung cánh cửa, rống lên với Hướng Nam: “Đi đi! Anh bây giờ đi cho tôi xem!”
Hướng Nam thật sự bỏ đi.
Thiếu Kiệt lửa giận bừng bừng đóng “Rầm” cửa lại.
Cậu ngồi xuống sofa, cầm điều khiển bật TV mở tiếng thực to.
Càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng thấy mình làm vậy thật ngu ngốc, cậu bực bội ném điều khiển đi, hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài.
Cậu chạy xuống tầng dến chỗ cổng sân to dưới khu ký túc xá giữ Hướng Nam lại.
Cậu kéo Hướng Nam đang muốn giãy dụa tránh ra quay lại vào trong sân, nhét Hướng Nam vào xe.
Sau đó, cậu nhanh như tên bắn lái xe rời đi.
Sau một giờ, chiếc xe phóng như bão táp dừng lại trước một căn biệt thự.
Thiếu Kiệt cả một đường đều không để ý đến Hướng Nam lúc này lạnh lùng nói với y: “Xuống xe.”
“Hả?”
“Xuống xe! Anh có nghe thấy không!”
Cậu quay lại thấy Hướng Nam đang định mở miệng nói gì đó, tức giận trừng y rồi hét lên: “Đừng có nói chuyện với tôi! Tôi không muốn nói chuyện với đại thúc đáng ghét!”
Hướng Nam: Hãn
Hướng Nam không còn cách nào khác.
Y ngoan ngoãn xuống xe, sau đó bị Thiếu Kiệt cũng xuống theo kéo vào trong nhà.
Người giúp việc trông coi khu nhà vội vàng theo sau.
Ông Hồ đang ngồi trên sofa nghe điện thoại thấy hai người đi vào liền ngẩn ra.
Sau đó, ông cố ý lớn tiếng: “Cậu chủ, cậu Hướng Nam.”
Mạc Dương đang nói chuyện điện thoại với ông nghe vậy, cũng đờ người.
“Ông vừa nãy nói gì?” Mạc Dương cho rằng mình đã nghe nhầm.
Thế nhưng rất nhanh, từ trong điện thoại loáng thoáng truyền lại tiếng Hướng Nam.
Sao anh ấy lại ở đó?!
Mạc Dương hoảng hốt.