Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Hướng Nam mở cửa đi vào nhìn thấy Doanh Doanh lập tức xin lỗi.

Doanh Doanh chỉ cười cười, sau đó hỏi: “Cả tối hôm qua đi đâu chơi vậy?”

Hướng Nam nghe vậy thấy kỳ quái: “Sao em biết tối qua anh không về nhà?”

Hướng Nam hỏi xong, cửa đột nhiên bị đẩy mở, Doanh Doanh hất hất cằm về phía người đang tiến lại: “À, chính vì cậu ta.”

Hướng Nam quay đầu thấy Thường Triết liền ngẩn người.

“Cậu ta cả sáng hôm nay thủ trước cửa chờ đến giờ mở tiệm.” Doanh Doanh nhỏ giọng: “Đến trưa cũng không chịu đi ăn, khó khăn lắm mới khuyên rời đi thì đã lại quay lại đây rồi.”

Doanh Doanh nói rồi cầm cái túi xách to của mình khoác lên vai, nhỏ giọng bà tám: “Giận dữ như vậy, không phải anh cướp bạn gái cậu ta, giờ đến tìm anh đòi nợ đấy chứ?”

Nụ cười khổ của Hướng Nam làm Doanh Doanh nhướn mày, sau đó, cô bật cười “ha ha” quay người phất tay: “Anh thực biết đùa đấy.”

Đưa mắt nhìn Doanh Doanh tươi cười xán lạn nói “bai bai” với y rời đi, ánh mắt Hướng Nam liền chuyển về phía Thường Triết mặt mũi lạnh tanh.

“Đúng là một cô gái đáng yêu, nhỉ?”

Giọng điệu Thường Triết đầy ý mỉa mai, vì y cảm thấy cách nói chuyện giữa Hướng Nam và cô gái đó thực ngứa mắt.

Hướng Nam nghe vậy thì nhíu mày.

Y hiểu lầm.

Y cho rằng Thường Triết lúc này lại đổi thành nhìn trúng cô gái xinh đẹp tính cách sáng sủa này.

Sự ghét bỏ cùng trách cứ trong mắt Hướng Nam khiến Thường Triết ngẩn người.

Sau đó, y dường như nhận ra điều gì, giống như bị sỉ nhục mà lớn tiếng: “Anh có ý gì?! Tôi tìm anh cả một buổi tối, hôm nay còn đợi anh hơn nửa này. Anh vừa thấy tôi đã coi tôi như thứ ngựa giống vừa gặp người đã muốn làm sao?!”

Hướng Nam không muốn cãi vã nên không đáp lời.

Y quay người định đi ra sau quầy hàng, nhưng bị kéo lại, đẩy ép vào trước quầy.


“Tối qua anh rốt cục đi đâu?”

Hướng Nam đưa mắt nhìn y, nhưng không nói gì.

Hướng Nam hất tay y ra, bị y lấy cả sức nặng cơ thể đè lên.

“Nghe này, tôi cùng người đàn bà tối qua không có làm gì cả!”

“Thường Triết…” Mắt Hướng Nam cụp xuống rồi lại đưa lên: “Tôi mong cậu có thể chuyển đi, được không?”

Giữa Thường Triết và người con gái kia có xảy ra chuyện gì thì đại thúc không danh không phận cảm thấy bản thân không có tư cách để quản.

Hi vọng mỏng manh duy nhất của đại thúc là không muốn có chuyện như vậy xảy ra ở chỗ y nữa.

Y không có tư cách để yêu cầu Thường Triết không đi lêu lổng, nhưng đối với y, ít nhất hai cơ thể đó có quấn lấy nhau cũng đừng lăn lộn trên ga giường của y.

Lời Hướng Nam làm Thường Triết giận dữ.

“Anh đuổi tôi?!” Thường Triết ghét nhất phải chịu oan gầm gừ trách cứ: “Anh không nghe tôi giải thích, không tin lời tôi, anh còn dám đuổi tôi?!”

“Tôi chưa hề đụng vào cô ta!” Thường Triết hét to ở cự li gần làm lỗ tai Hướng Nam chấn động đến phát đau.

“Tối qua anh vốn không nên không hỏi han gì đã chạy đi! Tôi vốn không hề đụng vào cô ta! Nhưng anh lại vì không tin tưởng mà hại tôi đi tìm anh rồi lang thang ngoài đường cả một tối…”

Thường Triết rất hợp tình hợp lý chụp mũ đổ tội cho Hướng Nam bị Hướng Nam đuổi ra ngoài.

Cánh cửa bị khóa lại, Hướng Nam lật tấm biển “CLOSED” lại, phiền lòng ngồi xuống cạnh quầy tính tiền, mặc kệ Thường Triết đứng bên ngoài đập cánh cửa thủy tinh kêu gào ầm ĩ.

Thường Triết ở bên ngoài cửa tiệm giận dữ phát điên một trận, đang mệt mỏi thì nhận được cuộc điện thoại Trình Nam gọi tới.

“Làm sao?”

Trinh Nam thấy người bên kia đang lửa giận bừng bừng, nhướn mày: “Đang làm gì đấy?”


“Cãi nhau!” Thường Triết gào lên vào điện thoại: “Tôi hỏi cậu! Nếu đại thúc nói cậu ăn chơi trách táng, không nghe cậu giải thích còn đuổi cậu từ trong cửa tiệm ra ngoài đường, cậu sẽ làm thế nào?”

“Đến như vậy? Vậy cậu lập tức ở giữa đường cởi quần áo ra cho anh ta kiểm tra!”

Đúng!

“Ý hay!”

Tín hiệu kết nối bị cắt đứng, Trình Nam ngẩn người.

“Tôi đang nói đùa…”

Sau đó, Trình Nam đột nhiên bừng tỉnh: “Đại thúc!”

Trình Nam bên này còn đang sửng sốt nghi ngờ, Thường Triết bên kia thực sự làm theo những gì cậu nói.

Thường Triết bảo bối gõ mạnh vào cách cửa thủy tinh để lôi kéo sự chú ý của Hướng Nam, rồi lập tức cởi áo xuống.

Ngay sau đó, y mặc kệ ánh mắt quan sát của người đi trên đường, bỏ chiếc giầy trên chân ra ném về phía cửa thủy tinh.

Chiếc giày bị cánh cửa thủy tinh bền chắc đẩy bật lại, Hướng Nam nhíu mày nhìn thấy hành động tiếp theo của cậu là cởi nút kéo khóa quần thì sững sờ.

Hướng Nam lập tức xông ra kéo cậu vào trong.

“Cậu làm loạn đủ chưa?”

Hướng Nam nhìn qua ô vuông ở cửa thủy tinh liếc mấy người qua đường tò mò hóng chuyện ở ngoài cửa tiệm một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Thường Triết: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Hướng Nam chưa tuyệt tình đến mức mặc kệ y mất mặt ở bên ngoài, Thường Triết bảo bối qua một hồi làm loạn bực tức trong lòng không những tiêu tan sạch mà còn có chút vui vẻ.

“Anh tin tôi rồi chứ?”


Thường Triết thấy Hướng Nam lườm y, y chỉ chỉ người mình: “Không có dấu hôn, không có dấu cắn, không có dấu móng tay, cái gì cũng không đó.”

Y xoay một vòng: “Tôi không hề động vào cô ta. Tôi không hề làm gì cả. Nếu anh còn chưa tin…” Y kéo tay Hướng Nam đặt lên người mình, dựa sát vào người Hướng Nam: “Anh có thể đích thân kiểm tra.”

Hành động này của Thường Triết làm Hướng Nam đỏ mặt.

“Kéo khóa quần lên.”

Hướng Nam rút tay bỏ lại một câu sau đó liền mở cửa đi ra ngoài tiệm, nhặt chiếc áo cùng đôi giầy Thường Triết vứt ngoài lề đường.

Lúc y quay lại thấy Thường Triết vẫn giữ bộ dạng ‘toang hoang’, có chút cáu kỉnh: “Không phải tôi bảo cậu kéo khóa quần lên sao?”

Giọng Hướng Nam không to, nhưng Thường Triết có thể nghe thấy sự bực bội của y.

Hướng Nam để giày xuống trước mặt y, vắt áo lên trước quầy sau đó đi ra sau ngồi lên chiếc ghế xoay chân dài.

Thường Triết cười xấu xa, đi lại: “Đại thúc anh thấy tôi như vậy, nhẽ nào không muốn sao?”

Cái gì?

Hướng Nam vừa quay đầu lại lập tức đã bị hôn lấy.

Quay chiếc ghế về phía mình, hai tay Thường Triết nắm lấy tay vịn ghế nghiêng mặt thử thăm dò mà nhẹ nhàng ngậm lấy môi Hướng Nam.

Chính lúc y xác nhận Hướng Nam không kháng cự, tách mở môi Hướng Nam định tiến vào, bàn tay thành công luồn vào trong quần y của Hướng Nam đột nhiên kéo một cái dọa y nhảy dựng.

“Đại thúc!” Hướng Nam nhìn thân dưới của mình, vẫn còn sợ hãi: “Anh đột nhiên như vậy, nếu làm bị thương chỗ đó của tôi thì sao?”

“Tôi vừa rồi…” Cửa đột nhiên mở ra, Hướng Nam đang nói quay đầu lại liền đờ người.

“Hai người…” A Đông ngừng lại một chút, lập tức cười cười: “Tôi không làm phiền chứ?”

Thực sự đã làm phiền rồi.

Nhìn sắc mặt Thường Triết là biết.

Hướng Nam lắc đầu, sau đó, y xấu hổ nói: “Thực ra… bọn tôi không có làm gì…”

Hướng Nam nói ra lời này thì lại càng cảm thấy ngại ngùng, vì y cảm thấy mình có chút “giấu đầu lòi đuôi”.


“À.”

A Đông cũng không để tâm.

Y phải phép cười với Hướng Nam một cái: “Là thế này, tôi là đến đưa đồ.”

Đưa đồ?

Thấy người trước mắt không hiểu, A Đông liền lấy ra từ trong túi áo hai tấm thiệp mời. Hướng Nam nhận lấy mở ra xem, hóa ra là đến từ Cao Nhã dạo gần đây muốn tổ chức một buổi triển lãm cá nhân.

“Cậu chủ Hạo biết cậu Triết gần đây ở chỗ anh nên bảo tôi đưa chung thư mời cho cậu Triết đến đây luôn. Cậu Hạo nói, buổi triển lãm cá nhân này thực ra được tổ chức theo phong cách tiệc rượu nhẹ nhàng, mong mọi người đến đầy đủ.”

Hướng Nam thực lòng không muốn đi. Thế nhưng a Đông nói năng khách khí như vậy, mà y nhất thời không tìm được lý do từ chối, sợ đắc tội người ta, chỉ đành kéo khóe môi câu nệ mà khách khí cười một cái rồi nhận lời.

A Đông là người thực thời, cũng không nhiều lời. Nói xong hết những chuyện quan trọng, y liền lịch sự ra khỏi tiệm, đóng cửa lại.

Y đi ra ngoài liền gọi điện, đi đến góc đường liền lập tức leo lên một chiếc xe màu đen.

Cao Hạo ngồi ghế sau thấy y quay lại, thuận miệng hỏi y: “Anh ấy đang làm gì?”

Anh ấy kia, đương nhiên là chỉ Hướng Nam.

A Đông nghe hắn hỏi, trực tiếp đáp: “Làm tình.”

Lời a Đông là cả tài xế lẫn Cao Hạo đều nhướn mày. Cao Hạo sau đó cau mày: “Cái gì?”

A Đông giật giật khóe miệng: “Thường Triết ở trong đó, không mặc đồ.”

Đương nhiên, đồ ở đây là chỉ áo, bị quầy tính tiền chắn, có mặc quần hay không y không biết.

Cao Hạo nghe vậy trong mắt chợt lóe lên một tia gì đó.

Sau đó, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

“Lái xe đi.”

Tài xế nghe vậy liếc về phía a Đông ngồi ở ghế lái phụ. A Đông qua gương chiếu hậu nhìn Cao Hạo một cái, tay ra hiệu.

Tài xế khẽ gật đầu, khởi động máy, xoay vô lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận