Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Nam nhân cứng ngắc ở tại chỗ, Nhiên Nghị cao thấp đánh giá y, trong mắt mang theo vài phần chán ghét cùng khinh bỉ. Nam nhân này cũng chỉ dựa vào nam nhân khác ăn cơm, cùng là nam nhân, sao y có thể tiện như vậy!

Đồ đê tiện…… (này thì đê tiện *chát chát*)

“Tôi không biết là cậu, tôi không cẩn thận……” Nam nhân thấp giọng nói, hơn nữa lại cúi đầu, y không dám nhìn ánh mắt giống như cười nhạo kia của Nhiên Nghị.

Thư Diệu nhìn nhìn qua lại hai người, cũng trách cứ Nhiên Nghị: “Nói chuyện với người khác khi nào thì trở nên không lễ phép như vậy, nói đùa cũng phải biết chừng mực chứ.” Hắn cũng không biết hai người này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. (>”< xin lỗi chứ ta đánh giá chỉ có Thư ca là vô tình nhất, chả biết quái j về nổi khổ của thúc hết á)

Nhiên Nghị tạm dừng một chút, liếc mắt nhìn Thư Diệu một cái, trong mắt hắn thêm vài phần lãnh ý. Hắn cười lạnh châm chọc đáp lại một câu: “Đại thúc, thật xin lỗi.” Nói xong, hắn nhẹ nhấp một ngụm đồ uống mà người phục vụ đưa đến, đối với nam nhân thủy chung đều là một bộ xa cách. Nếu không phải ngại mặt mũi Thư Diệu, hắn căn bản không muốn cùng nam nhân này nói chuyện.

Nhiên Nghị đưa ra đề nghị buổi tối cùng nhau ăn cơm, nam nhân vốn định cự tuyệt, nhưng Thư Diệu lại trước một bước đáp ứng. Ở sân golf lúc Thư Diệu và Nhiên Nghị nói chuyện phiếm, nam nhân luôn không nói lời nào. Nam nhân cố ý vô tình tránh đi tầm mắt sắc bén của Nhiên Nghị, y cảm thấy như vậy phi thường gian nan, nhưng lại không nghĩ quấy rầy hưng trí của Thư Diệu.

Cả buổi chiều, nam nhân đều ngồi ở bên cạnh nhìn Thư Diệu và Nhiên Nghị đánh golf, chỉ khác là mỗi lần Thư Diệu nghỉ ngơi sẽ luôn quan tâm hỏi nam nhân khát nước không? Mệt không? Không thoải mái sao? Nam nhân luôn bất đắc dĩ cười lắc đầu, mà sau đó, Nhiên Nghị sẽ luôn ở những lúc Thư Diệu nhìn không thấy, hung hăng trừng mắt nam nhân. (móc mắt bi h >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui