Lâm Việt thế nhưng lại ra giá một triệu năm trăm ngàn mua bức tranh trên đài này, không ít người ở đây đều kinh ngạc. Lâm Mộ Thiên nhíu mày, loại thời điểm này, Lâm Việt cũng muốn chen một chân, tình huống so với dự tính của y còn muốn tệ hơn!
Ánh đèn hiện trường phiên đấu giá rất nhẹ, nhưng lại làm cho nam nhân cảm thấy bất an lo âu. Tình huống có chút biến hóa, Thanh Dương và Vĩnh Trình tựa hồ không tính ra giá nữa, cũng không giơ bài nữa. Ngay tại thời điểm nhân viên đấu giá chuẩn bị gõ chùy thì vị nữ người mẫu ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên trước đó ra giá.
“Tôi ra một triệu năm trăm mười ngàn!” Nữ người mẫu cố ý dùng tiếng Anh thuần thục hô, nói xong cô còn liếc mắt nhìn Lâm Việt một cái như khiêu khích. Thực rõ ràng đây là đang cùng Lâm Việt phân cao thấp.
Lâm Mộ Thiên cũng biết, khẳng định là vị nữ người mẫu này bởi vì chuyện lúc nãy Lâm Việt đối với cô không lễ phép mà phân cao thấp nên chỉ nhiều hơn mười ngàn. Lâm Việt tựa hồ có tâm muốn giành lấy bức tranh này nên lại ra giá hơn một trăm ngàn; nhưng mỗi lần Lâm Việt ra giá, nữ người mẫu đều ra giá cao hơn Lâm Việt mười ngàn. Loại phương thức ra giá quỷ dị này khiến cho hiện trường một mảnh xôn xao.
Ngay cả Thanh Dương và Vĩnh Trình cũng bất động thanh sắc nhìn về phía Lâm Việt bên này. Mọi người đều đang chú ý bọn họ, Lâm Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ dáng người cao gầy bên cạnh kia, biết người phụ nữ kia ra giá đến hai triệu hai trăm mười ngàn, Lâm Việt cũng không tính tiếp tục thêm vào. Mà vị nữ người mẫu ngoại tịch kia có vẻ cũng đã tới điểm mấu chốt, nếu Lâm Việt tiếp tục tăng giá, cô cũng tính buông tha cho.
“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ nhất……”
Hiện trường im lặng.
“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ hai……”
Đã đến lúc này, Lâm Mộ Thiên cũng cho rằng không có người ra giá nữa. Mua một bức tranh như vậy _ tuy bức tranh này rất ý nghĩa, nhưng không tất yếu ra nhiều tiền như vậy để mua một bức trang sức về nhà.
“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ ba……”
Ngay trước một giây nhân viên đấu giá định gõ chùy, ghế bên chính giới có người giơ bài, tiếp theo truyền đến tiếng ra giá……
“Tôi ra ba triệu.” Giọng nói bình tĩnh, già giặn từ bên ghế chính giới truyền đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía người tung giá trên trời. Người ra giá nháy mắt trở thành tiêu điểm của muôn người.
“Không nghĩ tới sẽ là Nhiên Nghị viên!” Có phóng viên phát ra tiếng cảm thán, bắt đầu cướp đầu đề ngày mai, ánh đèn loang loáng nháy mắt ngợp cả toàn trường!
Ở trong mắt công chúng Nhiên Nghị trở thành người phát ngôn và là đại sứ tình yêu (ụa >”